*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Người chính là phụ thân.
Thấy Bạch Phấn Điệp một bộ dạng kiên quyết khẳng định. Diệp sư huynh lúc này nhíu mày hồi lâu, cuối cùng cúi xuống chân tình hỏi hài nữ:
- Cứ cho Kiếm Vũ đây là đại sư bá, Phấn Điệp, vì sao muội dám khẳng định? Hơn nữa muội có cách nào chứng minh mình là nhi nữ của sư bá? Nếu thật như vậy, mẫu thân muội thực sự là ai?
Bạch Phấn Điệp tiến tới nắm chặt tay Quân Kiếm Vũ, ánh mắt chân thành kể lại:
- Phụ thân, để Điệp nhi kể lại cho người nhớ. Ta vốn không có mẫu thân, chỉ là một giọt máu của người rơi trên phấn hoa bất tử hóa thành linh trùng nhỏ, về sau hóa thành bướm, rồi trở thành Điệp nhi như bây giờ, vậy nên người đã đặt tên cho con là Phấn Điệp.
Nghe đến đây, Diệp Thái Quảng trợn tròn mắt như ngộ ra điều gì, Quân Kiếm Vũ cùng tiểu điện hạ thì bán tín bán nghi:
- Lời muội vừa nói là sự thật?
- Nếu thật sự là như vậy, lời Điệp nhi nói tất không sai. Quân Kiếm Vũ, cậu có lẽ chính là sư bá... hoặc đã từng như vậy...
- Không thể nào???
Quân Kiếm Vũ và Khuynh Mị Dẫn cùng đồng thanh phủ định, tiểu điện hạ còn ra mặt nói giúp y:
- Đại sư huynh, chính là muội đã ở gần với hai người nên vẫn còn nhớ rõ, khí tức của hai bọn họ khác nhau hoàn toàn, lẽ nào muội không nhận ra? Nói thật, lần đầu thấy y, muội cũng là có chút liên tưởng đến sư phụ, nhưng là huynh xem, cơ thể này của Kiếm Vũ đúng chỉ thuộc về thiếu niên mười chín tuổi!
- Huynh không khẳng định cậu ta chính là đại sư bá, nhưng khẳng định cậu ta cũng từ một phần của ngài ấy sinh thành. Điệp nhi chính là linh trùng sinh ra từ máu của người, cảm nhận của nó nhất định không thể sai!
- Nói như vậy...
- Tuy không rõ đã có chuyện gì xảy ra... nhưng đại sư bá nếu còn sống, nhất định cũng sẽ không toàn vẹn...
Tiểu điện hạ kinh ngạc, nghe vậy nắm tay vô tình siết chặt hơn, tuy không nhớ rõ chuyện gì đã sảy ra, nhưng nàng cảm nhận được, chuyện đã sảy ra với người ấy khiến nàng rất khó chịu, lồng ngực có cảm giác vô cùng khó thở...
- Điện hạ, người có làm sao không?
Quân Kiếm Vũ lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, Khuynh Mị Dẫn nhìn y yếu ớt trả lời:
- Không rõ sư phụ...Ách... Kiếm Vũ... trẫm cảm thấy thật chóng mặt...
Nói xong trực tiếp ngất xỉu.
- Điện hạ, điện hạ!!!
Quân Kiếm Vũ hốt hoảng lay gọi nàng, Diệp Thái Quảng vội vàng tiến tới bắt mạch tượng.
- Thật không ổn, mạch của Tiểu Dẫn rất bất thường!
- Nàng ta là đang phát độc.
Bạch Phấn Điệp ở bên bình tĩnh nói, Quân Kiếm Vũ giật mình, liền quay sang hỏi:
- Muội biết được? Điện hạ là do độc dược của Khuynh Mị Cơ hạ đã lâu ngày không giải được, Phấn Điệp, Diệp đại ca, hai người liệu có biết cách giải?
- Ách... chuyện này...
Diệp Thái Quảng gãi đầu gãi tai, Bạch Phấn Điệp thì không chút xao động, nàng đến gần nhìn sắc mặt của Khuynh Mị Dẫn, chầm chậm nói:
- Nàng ấy trúng kịch độc Hồi Nhi Đan, người trúng loại độc này, hằng năm cứ teo nhỏ lại đi một tuổi, cho đến khi trở thành một oa nhi, yếu dần mà chết. Đại đa số người trúng độc này, giảm xuống không quá ba tuổi liền mất.
Diệp Thái Quảng trừng mắt, trích dẫn thêm:
- Nói như vậy, Tiểu Dẫn đã trúng độc một trăm năm nay, hiện tại, muội ấy chỉ còn sáu năm để tồn tại?
- Sáu năm của nhân gian, cũng tức là sáu tháng của tiên giới, nàng ấy hiện tại chỉ còn sống được sáu tháng nữa thôi.
Quân Kiếm Vũ run rẩy siết chặt lấy thân thể mỏng manh của tiểu điện hạ, lúc này y không còn quan tâm đến việc mình là ai, trên hết chỉ nghĩ tới, cách nào cứu được nàng.
- Thật sự không còn cách nào hết?
- Cách thì vẫn còn một... nhưng là... - Bạch Phấn Điệp dừng một lát, sau đó tươi cười nhìn Quân Kiếm Vũ, nói- Ở Lãnh Quốc trong Bạch Thần phủ của người có trồng một loại hoa, chính là hoa bất tử, mà nơi đó cũng chỉ có người vào được, phụ thân hãy đi hái loại hoa đó, Phấn Điệp sẽ ở bên chỉ dẫn cho người.
- Nhưng ta...
Quân Kiếm Vũ muốn nói y không phải Bạch Thần, nhưng Phấn Điệp chính là khẳng định, đồng thời nói thêm:
- Tuy người trông có khác trước, việc đó không vấn đề, Phấn Điệp có thể giúp người hóa trang. Tính mệnh của Dẫn cô cô không thể kéo dài, hai người hãy mau quyết định.
Ôm tiểu điện hạ bất tỉnh trong lòng, Kiếm Vũ hạ quyết tâm, nhất định miễn là cứu được nàng, dầu sôi lửa bỏng y cũng có thể vào. Vì vậy hướng sang Diệp sư huynh bên cạnh van cầu:
- Vì điện hạ Kiếm Vũ bất chấp hy sinh tính mạng. Chỉ xin người chiếu cố nàng giúp ta. Chờ Kiếm Vũ mang thuốc trở về.
Diệp sư huynh định nói không có vấn đề, Bạch Phấn Điệp chợt cắt ngang:
- Đường đến Lãnh Quốc xa xôi hiểm trở, thời gian của tiểu cô không còn nhiều, sợ sẽ không đợi được, tất cả hãy cùng đi!
Nghe vậy, bọn họ cùng đồng ý quyết định lên đường, thời gian thực gấp rút, Quân Kiếm Vũ và Diệp sư huynh thay nhau đánh xe. Ngựa phi như bay tiến về Lãnh Quốc...
- Phấn Điệp, vì sao muội gọi Tiểu Dẫn là tiểu cô mà không phải tỷ tỷ?
Diệp Thái Quảng vừa đánh xe vừa thắc mắc hỏi Phấn Điệp ngồi cạnh. Nữ hài nhàm chán đưa con mắt hun hút tối nhìn y nghiêm túc:
- Bởi vì phụ thân thích tỷ ấy!
- Có thể sao?
Diệp đại sư huynh bối rối ngẩn người, cảm thấy thực không được. Nếu người đó là sư bá, vậy càng không thể thích đồ đệ, nhưng nếu chỉ là Kiếm Vũ. Tuy có chút không xứng nhưng thực sự cũng không phải không được. Nhất thời cũng không nghĩ ra cách gì cho phải.
- Nhưng mà, nói như vậy. Phấn Điệp không phải cũng nên gọi ta một tiếng thúc thúc?
Diệp đại sư huynh bâng quơ mờ mịt suy luận, đáp lại Phấn Điệp kịch liệt phản đối:
- Không thể!
- Vì sao không thể?
Diệp Thái Quảng chau mày chất vấn, Bạch Phấn Điệp liếc nhìn y thoáng chút đỏ mặt rồi chui vào trong kiệu, trước khi đi còn nói:
- Không nói cho ngươi biết!
- Cái nha đầu này! Thật là vô lễ!
Diệp đại sư huynh tức giận, gương mặt thư sinh nho nhã đỏ bừng lên có điểm đáng yêu. Nói cho cùng, đại sư huynh dù học cho lắm cũng chỉ là sách vở cùng bốn bức tường thần điện, về phương diện tâm lý nữ nhân vẫn xem là mịt mờ dốt nát (!)
(Diệp đại sư huynh)