*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

IMG

Màn đêm buông xuống, Điện Thiên Vũ chìm vào bóng tối. Kiếm Vũ sốt ruột đi đi lại lại ở trong phòng, tiểu điện hạ lại lên cơn sốt cao. Mặt nàng đỏ bừng, mi tâm nhíu chặt, cả người vô lực khó chịu, thỉnh thoảng còn nói mớ mê sảng...

- Sư phụ...

Quân Kiếm Vũ lo lắng ngồi xuống cạnh nàng, bàn tay mát lạnh của y đặt lên vầng trán nhẵn mịn nóng bỏng, cơn sốt vẫn cứ phừng phừng hành hạ thân thể Khuynh Dẫn, căn bản không hề lui bớt.

Kiếm Vũ lắng nghe tiếng lính canh gõ kẻng, bây giờ mới là đầu giờ tuất.

Cánh cửa gỗ khẽ xê dịch, một luồng gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, dĩa đèn dầu loang loáng ánh sáng hắt lên trần nhà, bóng dáng một nam nhân và một tiểu nữ hài in vào tấm bình phong họa thân trúc che chắn trước bếp lò và giường Khuynh Dẫn nằm. Quân Kiếm Vũ biết rõ đó là Diệp Thái Quảng và Bạch Phấn Điệp.

Bạch Phấn Điệp tháo hài, dẫm chân lên bậc có lót thảm lông thú, bước vào trong. Trước bụng ôm một bình ủ ấm đựng bát nước thuốc vừa mới sắc. Hương thảo dược thanh thanh lan tỏa khắp phòng. 

Đằng sau Diệp đại sư huynh lúi húi cài cửa, rũ hai mảnh lông thú dùng che tuyết. Cất chiếc đèn lồng vừa mới tắt lửa.

Phấn Điệp đỡ tiểu điện hạ dậy uống vài hớp thuốc, sau đó nàng cũng tiếp tục lịm đi mơ màng ngủ.

- Phấn Điệp, muội có chắc hoa bất tử có thể dùng cứu được điện hạ chứ?

- Phụ thân yên tâm. Nữ nhi không lừa người, hơn nữa tính mạng của cô cô rất quan trọng, Điệp nhi không dám đùa giỡn 

Diệp đại sư huynh nhìn Quân Kiếm Vũ, nghiêm túc tiếp lời: 

- Phấn Điệp nói không sai, hoa bất tử quả thật có thể chữa được bách bệnh, tuy nhiên vì nó quá quý hiếm như vậy. Xem như là bảo vật vô giá của Lãnh Quốc. Thứ quan trọng nhiều người nhòm ngó như vậy, đương nhiên được cất giữ trong mật thất, giăng nhiều kết giới bảo vệ của sư bá. Muốn lấy được, Kiếm Vũ, ta không chắc huynh có đủ bản lĩnh để vượt qua chúng hay không.

- Vì tính mạng của điện hạ. Ta không ngại nguy hiểm.

- Rất tốt, vậy ta cùng đi với huynh. Nghe nói mật thất của sư bá xây dựng pháp trận không khác nào U Minh thứ hai, quả thật tò mò muốn tận mắt chứng kiến.

- Vậy ai sẽ ở lại với cô cô? - Bạch Phấn Điệp dẩu môi trừng Thái Quảng. Diệp đại sư huynh lạnh nhạt nhấp trà, nói:

- Đương nhiên là muội rồi. Việc nguy hiểm như vậy, đương nhiên do nam nhân bọn ta giải quyết!

- Ngu ngốc! - Phấn Điệp cười nhạt nói - Hai người đừng quên ta cũng là linh thần do máu của cha và bất tử hoa ngàn năm tạo thành. Đương nhiên tâm tư linh thông, cây mọc ở đâu, chính ta biết rõ. Mật thất của cha dày đặc pháp trận, mê cung cản đường, không có ta dẫn lối, hai người định loay hoay ở đó mấy nghìn, mấy vạn năm?

- Nhưng...

Diệp sư huynh còn muốn nói nữa, nhưng bỗng ngừng bặt. Không khí xung quanh trầm mặc, chỉ còn tiếng gió tuyết rít gào bên ngoài cửa. Bọn họ cảm nhận được bên ngoài có sát khí nồng đậm, hơn nữa còn có rất nhiều tinh anh cao thủ.

- Bạch Thần thái tử quả nhiên danh tiếng lẫy lừng, vừa về đến cửa nửa đêm đã có một đoàn khách quý đến thăm.

Diệp Thái Quảng dùng khẩu hình miệng chế giễu tình cảnh của bọn họ. Tuy rằng đã lường trước, nhưng không ngờ hoàng gia Lãnh Quốc lại nhanh như vậy, một lòng muốn trừ khử người kế thừa vương vị. Tuy rằng bọn họ có thể miễn cưỡng chống trả đợt truy kích này, nhưng là Khuynh Dẫn đang hôn mê, tìm giải dược là chuyện trên hết. Nếu bây giờ chẳng may có thêm người bị thương, việc xông vào U Minh đệ nhị mật thất của Chấn Thiên Vũ quả thật không dám chắc toàn mạng. 

Hiện tại, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Bạch Phấn Điệp dẫn Diệp Thái Quảng cùng Quân Kiếm Vũ cõng theo tiểu điện hạ nhanh chóng trốn vào mật thất. Ám vệ của Lãnh Quốc chắc chắn có kẻ có gan đuổi theo, nhưng mà có đuổi được đến chỗ bọn họ hay không. Còn phải xem bản lĩnh có vượt qua được cạm bẫy của U Minh mật thất.

...

Bước chân xuống con đường trơn nhẫy nhỏ hẹp dưới lòng đất. Một bầu không khí u tịch và lạnh lẽo gấp vạn lần ở trên mặt đất. Diệp đại sư huynh trầm trồ. Giơ tay sờ sờ những hoa văn ở trên tường đá.

- Pháp trận này không gian thật lớn. Không ngờ sư bá sinh thời lại cường hãn đến như vậy.

- Cẩn thận.

Bạch Phấn Điệp lạnh giọng, kéo Diệp Thái Quảng lui về một bước. Hẳn là đã động chạm vào cơ quan nào đó.

Mặt đất xung quanh họ rung chuyển, vừa vặn nứt ra thành một khối hình lục giác, tách rời rồi nhanh chóng ầm ầm rơi xuống hố sâu bên dưới, tốc độ thật chóng mặt. Bọn họ không kịp vận khí nhảy lên, đành trơ mắt nhìn khoảng không trên đầu ngày càng nhỏ bé. 

Khối lục giác dưới chân cũng dần dần chậm lại, rùng rùng rồi ngừng hẳn. Lúc này bọn họ cũng vừa nhận ra, đây thực chất là một phiến đá được cố định bởi rất nhiều dây xích ròng rọc bao quanh. Hiện thời đang treo lơ lửng ở giữa một con sông ngầm kỳ lạ. Dòng nước đục ngầu cuộn xiết, sâu không thấy đáy, xa không thấy bờ.

"Vong Xuyên Hà!"

Diệp Thái Quảng nhìn con sông dữ đang gầm gào. Giật mình thốt lên thán phục.

"Không gian pháp trận thật kinh khủng! Có thể chứa đựng cả một tiểu U Minh mô phỏng bên trong."

- Làm sao để đi qua nó? - Quân Kiếm Vũ nhìn con sông khổng lồ cảm thấy khó có thể chấp nhận. Lão thần tiên hảo biến thái mới có thể xây nên một nơi biến thái như vậy để cất giữ bảo vật.

- Chỉ người chết mới có thể đi qua sông Vong Xuyên. 

Bạch Phấn Điệp tủm tỉm cười, Diệp Thái Quảng thoáng thất kinh, liền sau đó linh hoạt suy đoán bằng bộ não thần sầu của mình. 

- Đằng nào ngồi đây cũng là chờ chết, chi bằng thử xem sao?

Nói rồi không đợi Quân Kiếm Vũ kịp phản ứng, Diệp Thái Quảng tung lên bốn đồng xu bạc, rồi sau đó lôi tất cả nhảy xuống lòng sông sâu.

Kiếm Vũ chỉ cảm nhận một đợt đau đớn, lòng ruột cuộn tung, đất trời đảo ngược.

Khi hoàn hồn tỉnh dậy thì thấy mình đã ở trên thuyền rồi, toàn thân sũng nước, trong tay vẫn ôm chặt tiểu điện hạ. Y vội giơ tay lên, thật may mắn, nàng vẫn còn thở. Chỉ là vẫn mê man bất tỉnh.

Bên cạnh, Diệp đại sư huynh cong mông chèo lái con thuyền độc mộc. Dòng vong xuyên bây giờ yên ả lạ thường. 

- Đến rồi! - Bạch Phấn Điệp cất lời, cũng là lúc bọn họ nhận ra kiến trúc kiên cố ẩn hiện sau lớp sương mù. Trên bờ đằng xa, có một cánh cổng bằng đá rất lớn. Đóng im ỉm. Chỉ có điều...

"Tam Lang Đầu Khuyển!"

Trước cánh cổng, một con quái vật ba đầu đen tuyền khổng lồ đứng gác. Có cái đầu gầm gừ nhe nanh trắng ởn. Có cái đầu trừng mắt le lưỡi đỏ lòm nhỏ dãi. Có cái đầu giơ cao hú dài cảnh cáo.

- Hú...hú...hú...

"Nó là chó thần canh giữ cổng địa ngục, muốn vượt qua e rằng phải tìm cách xích nó lại"

"Kiếm Vũ! Ta và Phấn Điệp sẽ đánh lạc hướng nó. Huynh mau tìm cách tròng xích thần vào cái đầu ở giữa"

Nói rồi, hai thân ảnh một xanh một trắng tung người bay lên hai hướng trêu chọc chó, Tam Lang Đầu Khuyển hai đầu đều muốn đuổi, căn bản không tập trung đến động tác bất ngờ của Kiếm Vũ trước mặt. Y bất động hồi lâu vận công, nháy mắt nhanh như chớp bay lên tóm lấy dây xích phía trên cổng đá, rồi lao xuống thành công đáp xuống chiếc đầu ở giữa. Tam Lang Đầu Khuyển vùng vẫy nhưng không kịp, Quân Kiếm Vũ đã thành công móc xích vào khóa vàng trên cổ nó. Hai bên Thái Quảng và Phấn Điệp cũng sớm đã nhìn ra cơ quan, bẩy một phát, xích sắt kéo lê Tam Lang Đầu Khuyển đau đớn rống lên oán hận lui về chiếc cột sắt cách xa bọn họ một khoảng. Đồng thời, cổng đá của U Minh cũng rùng rùng mở ra...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play