- Quân Kiếm Vũ, ngươi nhớ kỹ. Mục tiêu của ngươi lần này không đơn giản. Không được lơ là, gặp cơ hội, phải nhanh chóng tiêu diệt ả ta!
Ngọc Đế mới lên ngôi, ba giới thiên đình, trần gian, địa ngục còn hỗn loạn, chưa yên ổn. Mà khi đó, thế giới bán thần là náo động nhất...
Bọn họ một phần mang dòng dõi thần tiên, một phần do tu luyện mà thành. Hoàng thái nữ Khuynh Mị Dẫn - mục tiêu lần này của hắn là một ví dụ.
Nàng ta mang trong mình dòng máu của Hoa Thần, cũng tức là người kế vị tương lai của Thiên Hoa Quốc, Nữ thần của muôn hoa.
Nhưng có kẻ thật không phục, đó chính là Khuynh Mị Cơ, em gái cùng cha khác nương của Mị Dẫn, công chúa của Thiên Hoa Quốc. Nàng ta luôn cho rằng mình mới là người xứng đáng với vương vị.
Khuynh Mị Cơ có một người anh họ ngoại đã bị trục xuất khỏi Thiên Giới. Đó là đọa tiên Trình Hạo, chủ nhân của Quân Kiếm Vũ.
Trình Hạo năm xưa do có gian tình với nương của Mị Cơ, mắc tội loạn luân, bị trục xuất khỏi tiên giới, di đày xuống Man Hoang. Sau đó, hắn cùng các đọa tiên, ác thần khác phá hủy kết giới, cùng trốn thoát khỏi, lưu lạc nhân gian, móc nối với tình xưa, núp bóng một danh phận khác. Các chủ của Tinh Vũ Lâu, chuyên đào tạo sát thủ, gián điệp nhằm phục vụ hoàng tộc, đế vương nhân gian, và một số tiên thần biến chất...
Lần này, sở dĩ hắn nhận lời giúp đỡ Khuynh Mị Cơ bởi vì nàng ta hứa, sau khi đăng cơ Hoa Thần, sẽ thành toàn cho hắn và nương, lại ban cho một chức tiên trong Thiên Hoa Quốc. Vừa được địa vị, vừa có mỹ nhân, Trình Hạo đương nhiên không từ chối.
Quân Kiếm Vũ nhận được nhiệm vụ đương nhiên ngoan ngoãn chấp nhận. Từ nhỏ hắn đã mất trí nhớ, không biết mình là ai. Chính Trình Hạo nuôi dưỡng hắn, đào tạo hắn thành đệ nhất sát thủ, cho học tiên pháp, kỳ lạ là, Quân Kiếm Vũ tiếp thu rất nhanh. Gấp mười lần người bình thường, một số sư huynh đệ của hắn còn quả quyết. Nhất định hắn mang trong mình huyết mạch của thần tiên!
*************
Quân Kiếm Vũ theo chân Vương Chiêu Hoa, mẹ kế của Khuynh Mị Dẫn, mẹ ruột của Khuynh Mị Cơ, tình nhân của Trình Hạo, nhanh chóng tiến vào Hoa Cung.
- Nương nương hôm nay là đến có việc gì?
Sau bức màn lụa, bóng dáng một nữ tử ưu nhã, giọng nói trong trẻo, êm ái dễ nghe. Nàng không nhanh, không chậm liền truy vấn.
- Dẫn nhi, hôm nay nương theo di nguyện của phụ hoàng con, đem đến tên tiểu tử Quân Kiếm Vũ này, hắn là cháu chắt đời thứ một trăm lẻ tám của cố đại thần Quân Hoa. Về sau hắn sẽ phò tá cho con nhanh chóng đăng cơ.
- Di?
Một tiếng thốt ngạc nhiên khẽ ngân, Khuynh Mị Dẫn tỏ ý nghi ngờ:
- Đúng là phụ hoàng có nói trong di chiếu, nhưng vì sao nương lại tìm được y nhanh như vậy? Quả thực thần nhi còn chưa nghĩ đến.
Vương Chiêu Hoa còn chưa nghĩ ra đối đáp, Quân Kiếm Vũ nhanh chóng bước lên giải vây, tay đưa chiếu chỉ:
- Là cựu hoàng đã ban thánh lệnh từ lâu, Kiếm Vũ nôn nóng phụng mệnh, ngày đêm gấp rút lên đường, khó trách làm Thái nữ bất ngờ.
Khuynh Mị Dẫn đón lấy di chiếu, không rõ ngẫm nghĩ gì. Về sau, nàng mỉm cười nói:
- Tiên đế đã có lệnh, thật không nên làm khó Kiếm Vũ khanh. Vậy y lời phụ hoàng, chuẩn cho y làm hộ vệ bên cạnh ta.
Vương Chiêu Hoa đương nhiên mừng rỡ trong bụng. Quân Kiếm Vũ lại không ngờ sự việc lại đơn giản như vậy, hoàng thái nữ này, có phải quá tin người rồi hay không?
**************
- Kiếm Vũ, ta muốn ăn đào.
Khuynh Mị Dẫn nhẹ nhàng sai bảo, Kiếm Vũ liền y lệnh phi thân lên cây. Chọn hái cho nàng quả đào to, ngọt, mọng nước nhất.
Khuynh Mị Dẫn hài lòng đón lấy đào tiên, thảnh thơi ngồi gặm nhấm. Không chút đề phòng.
Quân Kiếm Vũ âm thầm khổ sở, trước đây, mục tiêu của hắn luôn cực kỳ khó đối phó, tinh thành phần nguy hiểm. Bây giờ, Trình Hạo giai nhiệm vụ này cho hắn là có ý gì đây? Bảo nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất như hắn đi đối phó với một nữ nhi mảnh dẻ, yếu ớt không chút võ công?
Quân Kiếm Vũ đi theo Khuynh Mị Dẫn đã tròn một tháng, không hề phát hiện ra một tia nguy hiểm nào từ nàng. Ngoại trừ đầu óc thông minh, không có võ công, tiên pháp, lại đối với hắn một chút nghi ngại cũng không có, bởi vậy, ban đầu hắn còn có chút hoài nghi, nàng là thật sự đơn giản hay đang giả vờ?
- Kiếm Vũ, ngươi đang nghĩ gì vậy?
Quân Kiếm Vũ giật mình, ngẩng đầu chạm trúng mặt nạ vàng của nàng, bên dưới đó, một đôi con ngươi đen láy mở tròn nhìn hắn truy vấn.
- Thần không có. - Quân Kiếm Vũ cúi đầu, hắn thật sự không có tâm ý nổi lên sát niệm với người trước mặt này.
- Vậy mau về thôi, trời sắp tối.
Khuynh Mị Dẫn nói, rồi nhảy chân sáo đi trước. Hai tay cầm lồng đèn chắp sau lưng, vừa đi vừa huýt sáo.
Quân Kiếm Vũ nhìn theo bóng dáng, âm thầm thở dài. Một tháng nữa thôi, trước ngày nàng đăng cơ. Trong náo loạn buổi yến tiệc hôm ấy, hắn sẽ phải tách nàng ra để ám sát. Như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân đã giao phó...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT