*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời gian ở Hoa Cung không nhanh không chậm dần dần trôi. Quân Kiếm Vũ cũng quen việc ngày ngày hộ tống nàng từ Hoa Cung đến Thiên Hoa Điện thượng triều, bãi triều lại về Hoa Cung, rảnh rỗi nàng lại dẫn theo hắn vào Hoa Uyển. Chỉ dẫn các kỳ hoa dị thảo, dạy cho y pháp công, tiên thuật,...
Kiếm Vũ có ngón đàn tranh, y không biết từ đâu mà học được, ý thức mơ hồ từ khi chạm vào dây đàn, ngón tay cứ vô tình mà gảy, giai điệu thánh thót như vọng về một phần ký ức bị lãng quên.
Kiếm Vũ vì muốn nhớ, mà gảy đàn thật nhiều, tiểu điện hạ thích mê tiếng đàn của y. Nàng thường thường ngồi cạnh, hoặc vắt vẻo trên cành cây nào đó, lẳng lặng thưởng thức tiếng đàn của y.
- Kiếm Vũ, khanh rất thích đàn tranh sao?
-... Có lẽ trước đây thần từng thích nó.
- Vậy còn bây giờ?
-...
Quân Kiếm Vũ trầm ngâm nghiêng đầu một lúc, sau đó y mỉm cười, nhìn tiểu điện hạ trong mắt loang loáng ánh nắng mặt trời lặn, đang mở to nhìn y dò hỏi. Nàng ấy bình thường chỉ đặc biệt tỏ ra tò mò với y, cũng chỉ lộ ra vẻ ngây thơ vô hại này trước mặt y, rõ ràng nàng là người dẫn dắt y, nhưng lúc nào cũng tỏ ra là người cần được bảo hộ.
- Bây giờ cũng vẫn thích.
- Ta thích thổi tiêu.
Tiểu điện hạ ngẫm nghĩ một hồi, tự nói như vậy rồi rút từ trong áo ra một cây tiêu ngọc màu trắng, có thắt sợi linh lung ngọc bội hình phượng hoàng, kề lên miệng, tùy ý thổi một khúc nhạc.
"Gió thu lay lắt
Mặt nước lạnh...
Lá vàng rơi...
Mặt trời lặn khuất cuối chân mây,
Có cánh chim trời lẻ bóng,
Cố đuổi theo đàn... bay về phương xa...
Chuồn chuồn nước...
Bay lướt...
Ngọn lau trắng...
Phất phơ...
Sương lạnh giăng mờ...
Bóng chiều ngả tối...
Mái đình đơn côi...
Ôm cầm nhớ điệu thiên thu,
Niệm thương người cũ,
cố nhân nơi nào?
Một mình thổi khúc tiêu thanh
Tịch tang nghe tiếng cầm tranh vọng về...
Giật mình mở mắt trông quanh...
Người đâu không thấy, cây cầm chơ vơ...
...
Tiếng tiêu réo rắt vừa ngừng thổi, dây đàn cũng ngừng tay búng. Tiểu điện hạ cùng Kiếm Vũ trố mắt nhìn nhau trân trối.
- Khanh/Người biết khúc nhạc này?
- Ta không còn nhớ, là ai đã dạy cho người?
- Là Tiêu Diêu Lạc, tiên sinh ấy là đạo sỹ Tiêu Dao Sơn, năm xưa khi sinh thần mười lăm tuổi, ngài ấy đã tặng ta chiếc Phượng Tiêu Bạch Ngọc đồng thời dạy cho trẫm khúc nhạc ấy.
Quân Kiếm Vũ nghe vậy, trong lòng y nhen nhóm một tia hy vọng, ánh mắt tha thiết nhìn tiểu điện hạ có chút cầu mong.
- Trẫm hiểu rồi! Kiếm Vũ, ngày mai khanh lập tức cùng ta vi hành xuống nhân gian, tìm Tiêu Diêu Lạc hỏi rõ ngài ta. Chưa biết chừng, khúc nhạc này là chính ngài ấy từng dạy cho khanh!
Quân Kiếm Vũ cảm động nhìn đôi mắt sáng rực như sao của tiểu điện hạ. Ngay bây giờ y thật có kích động ôm lấy nàng mà chạy thẳng đến núi Tiêu Dao tìm vị đạo sỹ tiên sinh kia.
Rốt cuộc, manh mối về thân phận của y cũng đã lộ diện, chỉ chờ bọn họ vén lên bức màn bí mật che phủ tâm trí y suốt chín năm ròng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT