*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhạn.
Điều khiến cho nàng khiếp sợ chính là, không phải là Tề Thiếu Diễn không thể nào đi lại được, chỉ có thể ngồi xe lăn hay sao? Nhưng người trước mắt này rõ ràng hai chân rất tốt, ước chừng còn cao hơn nàng một cái đầu!
Còn có ngón tay của hắn đang bóp lấy cổ của nàng,da thịt chạm lẫn vào nhau khiến cho nàng cảm thấy làn da có vết chai mỏng, mà theo như nàng biết, quý công tử giống như hắn đây, đến tám chín phần mười là trên bàn tay sẽ không có khả năng có vết chai như vậy.
Bình thường trên bàn tay có vết chai sẽ chia ra làm ba loại. Một loại là khổ cực hoặc dân nghèo, bởi vì hàng năm phải chuyên làm những công việc chân tay mà hình thành. Một loại là tinh thông những việc dùng bằng tay, ví dụ như trước kia nàng phải thường xuyên chiết các loại cây hoa, cho nên trên tay sẽ có rất nhiều vết chai và vết thương. Còn một loại người nữa, chính là giỏi về cưỡi ngựa bắn cung…..Tề Thiếu Diễn sẽ không thể nào thuộc về hai loại trước, như vậy bàn tay hắn có vết chai, chỉ có thể là vì quanh năm cầm dao kiếm mà hình thành.
Nếu như là vậy, vậy chủ nhân của tiếng bước chân ở rùng trúc lúc nãy, có phải là Tề Thiếu Diễn hay không? Nếu đúng thật sự là hắn, vậy hắn đã nghe được nhiều hay ít những lời của nàng và Văn mụ mụ? Còn có hắn không thể chờ đợi mà muốn giết nàng diệt khẩu, có phải có nghĩa là sự tồn tại của thân mẫu hắn ở trong phủ này chính là một điều cấm kỵ? Chẳng lẽ thân mẫu hắn chết đi, thật ra có quan hệ với Ninh phu nhân cùng Chu Thái phu nhân, thậm chí bọn họ chính là kẻ thù giết mẫu thân hắn, bọn họ chẳng những giết chết nàng ấy, còn huỷ đi dấu vết tồn tại của nàng ấy, khiến cho người đời cũng không biết trên thế giới này còn có một người như nàng ấy, chỉ ngoại trừ Tề Thiếu Diễn, nhi tử mà nàng cực nhọc vất vả sinh ra?
Những ý nghĩ này như ánh sáng chợt loé lên, trên thực tế, từ lúc Tề Thiếu Diễn bắt đầu bóp cổ Chu Quân Uyển đến lúc buông lỏng tay, chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong giây lát, đến nỗi nàng có cảm giác choáng váng, hô hấp càng ngày càng khó khắn, mí mắt cũng càng ngày càng nặng.
Lại mạnh mẽ chống đỡ thêm một lúc, cuối cùng nàng không chịu được nữa, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, cứ như vậy đi, sống thật sự là khổ cực, cứ như vậy mà chết đi thôi, chỉ cần chết rồi, lập tức có thể được giải thoát hoàn toàn!
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, nàng lại mạnh mẽ chống đỡ, gian nan mở mắt, nàng không thể chết được, nàng đã chết qua một lần rồi, bây giờ còn có thể sống thêm một lần nữa vậy đó là trời ban ân, như vậy làm gì có chuyện được ban an lần thứ hai nữa? Cho nên nói cái gì thì nói nàng không thể chết, nàng nhất định phải sống, nhất định phải sống sót!
Chu Quân Uyển gian nan mở miệng cầu xin Tề Thiếu Diễn: “Ta cái…cái gì cũng chưa…..chưa phát hiện, ta sẽ không làm loạn…..không nói lung tung, van cầu ngươi tha cho….tha ta…..van ngươi…..”
Nàng tự cho là mình đã nói rất lớn tiếng cũng rất rõ ràng, lại không biết khi tới tai Tề Thiếu Diễn, lại giống như tiếng muỗi kêu, không khác tí nào, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, nét mặt Tề Thiếu Diễn vẫn không thay đổi, nhưng cuối cùng bàn tay đang bóp lấy cổ nàng cũng buông lỏng ra, sau đó nhìn nàng giống người chết, trong thoáng chốc tê liệt té trên mặt đất, kịch kiệt ho khan.
Mới vừa rồi Chu Quân Uyển suy đoán không sai, tiếng bước chân mà nàng và Văn mụ mụ nghe được ở trong rừng trúc chính là do Tề Thiếu Diễn phát ra.
Mặc dù Tề Thiếu Diễn phân phó Lục Ý thời thời khắc khắc đều chú ý đến tiểu viện của Chu Quân Uyển, nhưng dù sao người của bọn họ cũng không thể tiến tới quá gần, để tránh để lại dấu vết, mà việc Chu Quân Uyển cùng Văn mụ mụ bàn bạc muốn đi tế điện đến khi Văn mụ mụ chuẩn bị nhang đèn đều cực kỳ bí mật, vì vậy khi Tề Thiếu Diễn biết được chủ tớ hai người các nàng muốn tới rùng trúc bên này để tế điện thì hai người các nàng đã mò mẫn tiến vào bên trong hoa viên rồi.
Rừng trúc bên này có cái gì quan trọng, đương nhiên Tề Thiếu Diễn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép người nào quấy rầy thanh tịnh nơi đây, lại càng không cho phép có người phá hư đại sự (chuyện lớn, trọng đại) của hắn!
Vì vậy mặc dù hắn quyết định tự thân đến Rừng trúc một chuyến, dù dùng bất cứ phương pháp gì, đều phải doạ chủ tớ hai người Chu Quân Uyển phải lui ra ngoài mới đúng. Đồng thời hắn cũng rất tò mò, những nữ tử bình thường đều không phải là rất nhát gan, vừa nghe đến ma quỷ lập tức hoảng sợ hay sao? Thế vì sao đêm hôm khuya khoắt tiểu Chu thị cùng bà
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT