*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhạn.

“Nếu có bản lĩnh, ngươi đi đối phó với phu nhân, đối phó với Hầu gia và Chu Thái phu nhân, vì mẫu thân của ngươi mà báo thù, vì để xứng đáng với nàng ấy, vì nàng ấy mà lấy lại công đạo đi….”

Chợt nhận ra nàng còn chưa nói hết, Tề Thiếu Diễn đã nheo cặp mắt nguy hiểm, toàn thân để lộ ra một sự tà ác rợn người, Chu Quân Uyển chỉ muốn lập tức lấy tay vả mình. Nàng nói cái gì không nói, không, nàng không nên mở miệng, cái gì cũng không được nói, thế nào lại cứ khăng khăng suy đoán lung tung rồi mẫn cảm đưa ra kết luận như vậy?

Chỗ chết người chính là, mình đã nói đúng tâm sự của hắn rồi, dẫm đúng chỗ đau của hắn, chẳng lẽ hắn sẽ lại bóp cổ nàng một lần nữa?

Chu Quân Uyển lấy tay xoa nhẹ cổ họng, trong đầu chỉ vang một âm thanh, đó là nhanh lên mau lên tiếng cầu xin tha thứ, không chừng Tề Thiếu Diễn thấy nàng có thái độ hối lỗi thành khẩn sẽ lại tha thứ cho nàng. Nàng phải sống, bất luận như thế nào cũng phải sống! (dieenx ddanf lee quys ddoon)

Nhưng lý trí là một chuyện, nhân tình lại là một chuyện khác, cảm giác khó thở vẫn còn đây, sự sợ hãi cùng tuyệt vọng đã lại dâng đầy trong đầu. Chu Quân Uyển lại hít một hơi thật sâu, tại sao nàng phải sống hèn mọn như vậy, ai cũng có thể vũ nhục chà đạp nàng sao, giống như giết chết một con kiến, có thể dễ dàng lấy tính mạng nàng sao? Nàng là con người, một người sống sờ sờ như vậy, có suy nghĩ và nhân phẩm, tại sao sống chết của nàng lại nằm trong tay người khác, bản thân nàng lại chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng?

Vì thế, mặc dù nàng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cứng đầu, không nhìn Tề Thiếu Diễn, cũng không mở miệng nói một câu, đập bình mẻ chậu quyết định chủ ý, cùng lắm thì lại bị hắn bóp cổ lần nữa, muốn nàng cúi đầu xin tha là điều không thể.

Không nghĩ đến Tề Thiếu Diễn lại cong khóe môi tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, lập tức cả người hắn bớt đi mấy phần tà khí, nhiều hơn mấy phần phong lưu, môi mỏng khẽ mở: “Ta không đối phó được phu nhân, không đối phó được Hầu gia và Chu Thái phu nhân, nhưng muốn đối phó với ngươi thì không cần tốn sức, ngươi cứ nói đi, Thôi đại phu nhân.”

Tề Thiếu Diễn bình thường vốn đã rất tuấn tú, nếu không lần đầu gặp hắn tim Chu Quân Uyển cũng không đập nhanh dien12dan23le34quydon1 theo bản năng như vậy. Hôm nay hắn mặc một thân áo bào trắng trong đêm tối vô cùng nổi bật, con ngươi hẹp dài khẽ nheo lại, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi môi khẽ cong như có như không, nhìn lại có chút giống cao nhân đắc ý.

Lúc này Chu Quân Uyển không còn lòng dạ nào thưởng thức người đẹp, lòng nàng chỉ có một ý niệm, Tề Thiếu Diễn gọi nàng là “Thôi đại phu nhân”, hắn đã nghe được những lời lúc nãy nàng và Văn mụ mụ nói ở trong rừng trúc, hắn biết nàng không phải là Chu Quân Uyển thật sự mà là Thẩm Lương.

Nàng không khỏi nắm chặt tay, một lúc sau lấy dáng vẻ ngây thơ đánh đòn phủ đầu nói: “Thôi đại phu nhân cái gì? Đây là người nào? Ta nghe không hiểu Đại thiếu gia nói gì! Ngược lại, rừng trúc này tại sao lại có chuyện ma quỷ, Đại thiếu gia chắc hẳn là người rõ ràng nhất. Ngài nói xem, nếu ta trở về nói với phu nhân, phu nhân sẽ thưởng ta như thế nào?”

“Ngươi nói ngươi không biết Thôi đại phu nhân là ai? Không sao.” Tề Thiếu Diễn vẫn cười như không cười “Lợi dụng Lục Bỉnh để đưa tin tức cho Hàn gia, hại Hàn gia từ hôn Tề gia, còn lợi dụng công hiệu của ba loại hoa cây cỏ có tính tương khắc làm túi thơm khiến Tề Thiếu Du không thể có con nối dõi, cái này ngươi cũng không biết? Ngươi không phải là không biết phu nhân là người rất đa nghi sao, ngươi cảm thấy phu nhân sẽ nguyện ý nghe ngươi hay nguyện ý nghe ta?”

Chu Quân Uyển lại càng siết chặt nắm tay, thậm chí nàng có thể cảm nhận rõ móng tay của mình đã đâm sâu vào da thịt.

Thật ra Tề Thiếu Diễn cái gì cũng biết, mỗi một việc nàng làm, từng bước kế hoạch, từng bước quân cờ nàng 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play