*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhạn.
Lập tức muốn theo đường cũ trở về gặp mặt Văn mụ mụ, nhanh chóng trở lại Ỷ Tùng viện, về phần chuyện sau này thì không nói được, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lơ đãng nhìn thấy đằng trước bên trái cách đó không xa có một chút ánh sáng, minh minh diệt diệt (rõ ràng, (vì thấy hay nên xin phép giữ nguyên ạ ^o^)), nhưng lại không giống ánh mắt của mèo hoang, Chu Quân Uyển không khỏi có chút ngạc nhiên, do dự một chút, vẫn là nhịn không được từng bước từng bước đi đến nơi có ánh sáng. Lúc gần đến, mới phát hiện tước mắt là hai gian nhà ngói không lớn, ẩn sâu bên trong rừng trúc dày đặc, tràn ngập một cỗ hơi thở tiêu điều, ánh sáng này, chính là phát ra từ của sổ nhỏ của một gian bên trong căn phòng đó.
Khu rừng trúc này không phải là bởi vì có quỷ mà khiến ít người đặt chân tới đây, vì vậy đã sớm trở thành cấm địa trong phủ hay sao, như thế nào sẽ có hai gian phòng nhỏ ở nơi này, mà lại còn sáng đèn, xem ra căn bản là giống như có người ở nơi đây? Nhưng sẽ là ai ở nơi đây?
Chu Quân Uyển thật sự không nhịn được mà tò mò, vì vậy đi tới trước gian phòng có ánh đèn kia thử thăm dò, cũng khe khẽ đẩy cửa ra.
Trong phòng được bố trí rất đơn giản, đối diện là hai ghế trúc bành, ở giữa cũng là bàn trà làm bằng trúc, bên trong nữa là trường án, bên trên đăth nhang đèn cùng trái cây mới được thay, lên trên nữa, là một khối bài vị, trên bài vị viết ‘Vong mẫu Liên thị Tố Hinh linh vị’, trong không khí tràn ngập mùi vị của nhang đèn, rõ ràng thường có người tới đây thay đổi nhang đèn, vẩy nước quét phòng…..Cũng không biết là người nào bài trí linh đường ở một nơi như vậy? Người đã mất được gọi là Tố Hinh này là ai?
Ý nghĩ thoáng qua, Chu Quân Uyển bỗng nhiên ngây dại, ánh mắt cũng bất động ở khối bài vị kia, cũng không dời mắt một chút nào.
Chỉ vì ở bên cạnh hàng chữ to ‘Vong mẫu Liên thị Tố Hinh linh vị’ bỗng nhiên còn có một hang chữ nhỏ viết ‘Nhi tử bất hiếu Thiếu Diễn kính lập’!
Chu Quân Uyển chỉ cảm giác hai tai của mình vang lên on gong, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là Tề Thiếu Diễn không phải là trưởng tử của Ninh phu nhân cùng Tề Hanh sao, hiện tại tại sao lại xuất hiện thêm một vong mẫu Tố Hinh? Đây…cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Ninh phu nhân không phải là thân mẫu (mẹ đẻ) của Tề Thiếu Diễn sao, chỉ có Tề Thiếu Du mới là thân sinh (con ruột)?
Khó trách lần đó ở Huyên thụy đường, mặc dù Ninh phu nhân đối với Tề Thiếu Diễn rất thân thiết cùng quan tâm, nhưng chung quy nàng lại cảm thấy có chút quái dị, rõ ràng là thân mẫu tử (mẹ con ruột) nhưng lại khách khí đến như vậy, phải cận thận với nhau như vậy sao? Nàng từng nghĩ đến dáng vẻ kia của Tề Thiếu Du, thì ra là bên trong có nguyên nhân!
Nhưng nếu như Ninh phu nhân không phải là thân mẫu của Tề Thiếu Diễn, vị Tố Hinh này mới đúng, vậy lấy tính tình của Ninh phu nhân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân khác sinh hài tử chiếm lấy vị trí trưởng tử của Tây Trữ hầu phủ? Cần phải biết nàng ta mới chính là chính thất phu nhân của Tề Hanh, là đương gia chủ mẫu của Tây Trữ hầu phủ, nàng ta làm sao dễ dàng tha thứ cho việc Tề Thiếu Du bị Tề Thiếu Diễn chèn ép, chỉ có thể uỷ uỷ khuất khuất làm con thứ dòng chính, không thể danh chính ngôn thuận ngồi trên vị trí thế tử?
Còn có vị Tố Hinh này là thần thánh phương nào, tại sao thường ngày nghe Văn mụ mụ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT