Thẩm Ký đã rời đi rất xa nhưng vẫn ôm hi vọng Trình Dung sẽ gọi mình lại hoặc chí ít sẽ nhắn cho mình một cái tin, nói cái gì cũng được, cho dù chỉ là một hai ký tự vẫn hơn là cái gì cũng không có, như cái gì cũng chưa phát sinh. Suy đoán xấu nhất tựa như được chứng minh, Thẩm Ký thở dài, cúi thấp đầu đi về phía xe bus, bóng lưng nhìn qua chẳng khác nào như con chó bị vứt bỏ vậy.

Những ngày nghỉ hè cũng sắp kết thúc, trước khi khai giảng cũng chưa thấy Trình Dung một lần. Thẩm Ký thu hàng, giao hàng, ăn cơm, đi học, ngày tháng cứ thế trôi qua, ba mẹ Thẩm Ký cũng không thấy Thẩm Ký có chuyện gì.

Một một ngày nhìn thấy Hứa Quốc Tề, đối với nụ cười chào hỏi của hắn đều không có chút động tĩnh, chẳng khác gì nhắc nhở Thẩm Ký nên biết lượng sức mình. Hắn lại nghĩ mình chẳng khác gì con kiến đi leo núi, chưa đi đã bị người ta cho phát knock out. Ngay cả hắn cũng không biết, tại sao mình vẫn còn lui tới cái cửa hàng bánh ngọt đó, đóng vai một nhân vật vô danh đáng thương, cứ thế mà kiên trì đến ngày nghỉ hè cuối cùng.

Ngày đó, Thẩm Ký đầy cánh cửa tiệm ra, đã thấy sau quầy thu ngân một bóng người đã lâu không thấy.

Trình Dung vẫn gầy như thế nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Thẩm Ký vừa vào cửa đã đối mặt với tầm mắt của hắn, không khỏi sững sờ tại chỗ. Trình Dung mỉm cười vẫy vẫy tay.

“có một thời gian không gặp, em vẫn khỏe chứ?” Trình Dung một bên hỏi một bên đưa cho hắn một chén nước. Trình Dung vẫn ôn nhu như trước, hay chính những cử chỉ này làm hắn nghĩ nhầm. Thẩm Ký có chút thất vọng khi thấy tim mình lại đập nhanh, thật sự không biết lý lẽ, lại nhanh thành như vậy! !

Thẩm Ký không trả lời, Trình Dung cũng không mở miệng, chỉ ung dung thong thả mà đặt bánh gato vào hộp giấy, động tác vẫn tao nhã như lần đầu hắn gặp.

“em ngày mai bắt đầu đi, sẽ không thể đến được.” Thẩm Ký ruốt cục cũng mở miệng.

Trình Dung dừng tay một chút: “đã bắt đầu đi học rồi sao?”

“ừm” Thẩm Ký cúi đầu, nếu mình đi rồi, người này sẽ luyến tiếc sao? Đổi thành một người chuyển phát nhanh khác, anh ấy cũng sẽ cười với bọn họ nụ cưởi như vậy sao?

Trình Dung đem hộp giấy đẩy tới, Thẩm Ký định cầm lấy, lại cảm giác được tay Trình Dung xoa xoa đỉnh đầu của mình.

“nếu rảnh rỗi thì có thể đến đây chơi.”

Cổ họng Thẩm Ký lạnh lẽo, hơn nửa ngày mới trả lời: “được”

Lòng bàn tay ly khai. Thẩm Ký xoay người phải đi, Trình Dung vừa nhẹ giọng nói: “tạm biệt.”

Thẩm Ký chỉ kém một chút nữa là quay đầu lại hỏi hắn: “anh sẽ nhớ em sao?” nhưng Thẩm Ký không hề nói gì, yên lặng ra ngoài cửa. tâm xử nam đã nát một lần, sao phải nát lần thứ hai.

Cái mừng duy nhất của hắn chính là đây là lần cuối cùng hắn phải gặp Hứa Quốc Tề. Tuy rặng nghĩ thế nhưng hắn cũng không có bao nhiêu trấn an. Hắn với tâm tình phức tạp tiến vào văn phòng, dự định giao cái hộp rồi rời đi.

Hứa Quốc Tề không ở đây.

Thẩm Ký đứng ở cửa chờ một thời gian, Hứa Quốc Tề vẫn không xuất hiện. Ngực bự nghi hoặc lại cau mày nhìn đồng hồ một lát lại đi đến văn phòng của Hứa Quốc Tề liếc mắt nhìn, không có, cuối cùng trở lại nói:”thật ngại, cậu chờ một lat, trước ngồi xuống đi.”

Xem ra là đã gặp chuyện khẩn cấp rồi. Thẩm Ký tâm tình không yên, đứng tại chỗ trong chốc lát mới nói: “cho tôi mượn phòng vệ sinh một lát.”

“ra ngoài quẹo trái, nhà vệ sinh cuối hành lang.”

Khi Thẩm Ký đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy một đôi nam nữ vừa cười nói vừa bước tới. người đàn ông kia vóc người cao lớn, một tay ôm eo nữ tử kia, mỉm cười như gió xuân ấm áp.

Thẩm Ký như bị sét đánh, không kịp nghĩ mà đã thốt ra: “này”

Nam nhân xoay người lại, một đôi mắt hoa đào nhìn thấy Thẩm Ký trong nháy mắt mở to: “Thẩm Ký?”

Ánh mắt Thẩm Ký từ người Hứa Quốc Tề chuyển xuống eo, lại dời trở về, nhìn khuon mặt Hứa Quốc Tề còn chưa phản ứng lại, đột nhiên muốn cười. hắn hít sâu mấy lần, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh mới nói: “tôi nói, Trình Dung đối với anh là gì?”

Hứa Quốc Tề há mồm, còn không lên tiếng thì nữ tử bên người đột nhiên nheo mắt hỏi: Trình Dung là ai?”

Hứa Quốc Tề mồ hôi lạnh chạy ròng ròng chuyển sang cô gái bên canh giải thích: “không phải ai cả, là một người bạn mà thôi.”

Thẩm Ký cười gằn một tiếng: “Thì ra là như vậy.”

Hứa quốc trong lòng kháo một tiếng mà líu lưỡi. cô gái kia như nghĩ ra điều gì mà gật đầu, quăng cái tay đang ở trên người ra, xoay người rời đi.

Hứa Quốc Tề định chạy theo mà nói: “em nghe anh giải thích” nhưng cô ta cũng không thèm quan tâm mà đi không thấy bóng dáng.

Thẩm Ký từng bước từng bước đi tới trước mặt Hứa Quốc Tề, bỗng nhiên một quyền vung trên người hắn. Hứa Quốc Tề đột nhiên không kịp chuẩn bị, trên bụng thế mà trúng một cái. Thẩm Ký lại một quyền, còn chưa chạm vào Hứa Quốc Tề đã bị hắn tóm, lực tay hắn rất lớn, Thẩm Ký bị hắn nhìn chằm chằm chẳng khác nào như con gà con, tay chân không mảy may động đậy. Thanh âm Hứa Quốc Tề mang theo vài phần nóng nảy mà nói: “cậu đến cùng muốn làm gì?”

Thẩm Ký đổi tay ra quyền, lại bị Hứa Quốc Tề nửa đường nắm lấy. Thẩm Ký mặt không hề có cảm xúc, nhấc chân lên hướng về hắn đầu gối của hắn!

Hứa Quốc Tề lập tức buông tay lùi về sau, nhưng không thể hoàn toàn thoát được, chiếc quân tây không nhiễm hạt bụi bây giờ đã in một dấu giày. Khuôn mặt hắn trở nên âm trầm, Thẩm Ký trừng trừng theo dõi hắn sau đó ngẩng đầu mở nụ cười lạnh : “những thứ đó là để trả cho Trình Dung, tôi chỉ có thể làm thế thực sự tiện nghi anh đó.”

Hứa Quốc Tề ngớ ngẩn, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt đã muôn màu chuyển biến, Thẩm Ký không nhìn hắn nữa, trực tiếp đi qua hắn mà hướng về phía trước. Hứa Quốc Tề há mồm phát ngốc, rốt cục vô lực phun ra một câu: “cậu nghe tôi giải thích.”

Đáng thương chính là, lời kịch này như gió thoảng mấy bay và vẫn chưa từng có cơ hội xuất bản.

Cửa mở, ngực bự ngẩng đầu thấy Thẩm Ký, liền nói: “Hứa tổng chắc có việc, lần này để tôi ký thay __ này, cậu làm gì.?”

Thẩm Ký cầm cả hóa đơn và bánh từ trên bàn lên, bước đi không quay đầu lại.

Thẩm Ký cầm chiếc xe rồi chạy như bay, mới thực nhận ra mình cũng cực ngu ngốc, đợi đến khi khôi phục được lý trí thì thấy mình đang ở một con hẻm nhỏ. Hắn tùy tiện tìm một chỗ dừng lại, ngồi xổm bên cạnh xe đạp, ôm hộp bánh cứ một hơi một hơi ăn bánh gato, bơ rất thơm, omai cũng rất ngot, Thẩm Ký ăn mà nước mắt gần như rơi xuống.

Cánh cửa chậm rãi bị mở ra, mọi người bên trong đều trợn mắt khi thấy người đến. Thẩm Ký mắt ướt sũng mà đứng trước mặt Trình Dung, đón nhận ánh mắt dò xét của hắn rồi chật vật nở nụ cười “xin lỗi, hàng chuyển phát nhanh bị thất lạc, em sẽ bồi thường cho anh! !”

Trình Dung từ quầy thu tiền sau đi ra, nhẹ nhàng đem hắn kéo đến một bên.

“Làm sao vậy?” Trình Dung thấp giọng hỏi.

Thẩm Ký hít sâu một hơi: “Trình Dung, hắn không đáng, không đáng để anh như vậy…” Hắn nói năng lộn xộn, “em biết em không có tư cách nói những này, nhưng là nếu có một ngày, anh, anh hồi tâm chuyển ý, sẽ có người ở nơi đó…”

Thẩm Ký không nói được nữa, đem phí chuyển phát nhanh vào tay hắn rồi chạy trối chết ra khỏi cửa hàng. Từ đầu tới cuối, hắn đều không chú ý tới vẻ mặt của Trình Dung.

Thẩm Ký đi trên đường như người mất hồn mà đầu óc loạn thành đoàn, trái tim thật đau, như có người lấy búa đập vào đó vậy. Đúng rồi, mình đâu có tư cách tham gia chuyện này? Coi như Hứa Quốc Tề phản bội Trình Dung, chính mình lại mang thân phận gì mà đi mật báo? Cuối cùng mình nhận được không phải là Trình Dung hạnh phúc, sự đau khổ chỉ có Trình Dung thôi.

Hắn nghĩ rằng mỗi ngày Hứa Quốc Tề đều được ăn bánh gato, mỗi ngày đều cùng Trình Dung thân mât, mỗi ngày đều cùng Trình Dung ôm ấp hôn môi. Hắn nghĩ hắn thật thấp kém, lại nghĩ đến mình thật sự vô vọng, lại cực kỳ đố kỵ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play