Skip to content



Trình Dung đã tới đây rất nhiều lần, mỗi lần đều bị hắn ngăn ở bên ngoài, mới đầu còn hận không thể tóm chặt hắn mà đánh cho chết, nhưng vẫn không thể làm gì được, chỉ sợ một quyền đánh xuống thì mạng người cũng không còn, đến mình còn phải ngồi phòng giam, ngay cả mắng cũng không thể chửi cho sướng miệng, chỉ sợ chuyện xấu trong nhà bị đồn đi. cha hắn thực uất ức đến nghẹn, nhịn nhịn cũng chỉ có cách dương dương nắm đấm từ đầu đến cuối. nhưng đối phương từ đầu đến cuối cũng không lộ vẻ tức giận, bất luận có nói khó nghe đến đâu, chửi rủa đến đâu cũng chỉ im lặng, có lúc còn thừa dịp hắn mắng mệt mỏi mà khẩn thiết câu xin chân thành mà nói xin lỗi. cha Thẩm chửi nhiều cũng sinh chán, đến lúc thấy hắn cũng chỉ đóng cửa cái rầm mà nhắm mắt làm ngơ.

Trình Dung kiên nhẫn, bám dai như đỉa. Mỗi khi ba mẹ Thẩm cho rằng hắn từ bỏ , hắn lại xuất hiện, có lúc còn mang chút lễ vật đặt ở cửa, bị cha Thẩm đập phá ném xuống. Đợi được ba mẹ Thẩm bắt đầu nghị luận cái tên này có thể kiên trì bao lâu, thì thấy hắn lại hoàn toàn biến mất. đang lúc oán giận thì ra cũng chỉ có thế thì nghe được tin tức này. Tuy vấn nghĩ đây chỉ là trò lừa bịp của hắn nhưng cha Thẩm vẫn nhớ lần trước Trình Dung tới đây sắc mặt tái nhợt, cứ mỗi lần đến thì mỗi kém, đến cuối thực sự lảo đảo mà về.

Chẳng lẽ —— đều là do cú đấm kia của mình mà ra?

Thẩm Ký nói được là làm được, mỗi ngày làm cũng chỉ có ăn cơm, học tập, ngủ, cũng không hề đề cập tới tên Trình Dung. Hết thày đều chẳng khác gì những học sinh cuối cấp khác, mỗi ngày qua đi đều căng thẳng vô cùng, giống như binh sĩ sắp lao ra sa trường, tử vong cứ từng bước từng bước tới gần, khẩu hiệu của thầy từ “nỗ lực liều mạng” bây giờ đã thành “tận lực thả lỏng”. Thẩm Ký cảm giác mình không cần thả lỏng, cứ như thế hai lần, hắn đột nhiên bàng hoàng mà chạy tới bên Đinh An Á mượn điện thoại di động, trốn trong phòng rửa tay mà gọi một cú điện thoại.

ba mẹ Thẩm triệt để không nhìn TV , đến buổi tối an vị ở trên ghế salông chăm chú đọc sách báo, bước đi đều là rón ra rón rén. MẹThẩm Ký cũng nghe từ chỉ thị chuyên gia, thường thường ở bên tai nhắc nhở vài câu buông lỏng nhưng bản thân mình lại thường xuyên hồn vía lên mây. Từ đầu Thẩm Ký cho rằng là do mẹ thay mình căng thẳng, đến tận một ngày, mẹ gọi hắn lại hỏi.

“Nghe ba con nói, con lần trước ở trường có người đến gặp con?” mẹ lơ đãng mà hỏi.

Lòng bàn tay Thẩm Ký chảy ra mồ hôi, hắn yên lặng mà nắm chặt quyền, đem lời để trong đầu nói ra một hơi: “đúng đấy, hắn muốn kéo con đi gặp Trình Dung.”

Trong phòng khách, âm thanh lật lật tờ báo của cha Thẩm ngừng lại.

“… Trình Dung thế nào rồi?”

“con không biết, cũng không quan tâm. Con với hắn giờ không có quan hệ với nhau, mẹ.” Ngữ khí của hắn quá lạnh lùng, mẹ Thẩm trái lại thấy chút khả nghi, cau mày mà nhìn hắn “con có thật dễ dàng mà cắt đứt sạch sẽ với hắn như thế?”

Thẩm Ký thở dài: “con yêu thích hắn, nhưng con càng yêu mẹ cũng cha, bất luận thế nào thì con cũng không vì một người ngoài mà tổn thương những người trong trái tim con.”

—— ở trong lòng cha mẹ em, anh đã đứng ở phía đối lập với bọn họ, em hướng về anh nghĩa là em đã cùng với hai người đối nghịch…

“Hắn thương tổn ba mẹ quá nhiều, hắn phải trả giá thật lớn.”

—— trước mắt cái quan trọng nhất, chính là làm cho bọn họ rõ ràng, em sẽ không bị cướp đi…

“Hơn nữa sau khi hắn phạm sai lầm mà hắn cũng không ăn năn, không đến trước mặt hai người xin lỗi, cũng không đến con để giải thích trái lại còn gọi bạn hắn đến truyền tin cũng chẳng biết thực hư thế nào, con làm sao tha thứ cho hắn?”

—— không muốn thay anh nói chuyện. Những việc này không thể từ em mà nói ra, chỉ để cho hai người tự cảm nhận được thì bọn họ mới có thể tin tưởng.

“Nói chung, là con đã nhìn lầm người, coi như hắn không từng xuất hiện đi.” Thẩm Ký vài bước đi vào phòng ngủ, “con ngủ, ngủ ngon.”

“… Ngủ ngon.” Mẹ Thẩm nhìn hắn khép cửa phòng lại.

Tuy rặng thuận lợi nói ra những câu đã suy nghĩ sẵn trong đầu, nhưng Thẩm Ký cũng không xác định có thể thu được hiệu quả tốt. dù sao thì lòng người quá phức tạp, nếu như chỉ cần nghĩ sai một câu thì cũng chẳng hi vọng gì rồi, chẳng phải người ta hay nói sai một ly đi một dặm đó sao.

Từ ngày đó, Thẩm Ký sẽ thi thoảng nhìn lén sắc mặt của ba mẹ, nhưng cũng chẳng nhìn ra cái gì, theo chu trình đếm ngược thời gian, còn hai tuần lễ cuối, hai người hình như cũng đem chuyện này ném ra sau đầu.

“con trai, thầy nhắn tin nói trường học đã nghỉ hè đóng cửa, học sinh cấp ba có thể ở nhà ôn tập cũng có thể đi phòng, con tính thế nào?”

“con nghĩ là đi trường học đi, hỏi thầy cũng tương đối dễ dàng.”

“Được rồi.” mẹ Thẩm bây giờ đối với hắn có thể nói thiên ý bách thuận (ngàn điều đều thuận theo), “Vậy mẹ sẽ đem cơm trưa cho con?”

” căng tin trường vẫn mở mà mẹ.”

“Căng tin này dinh dưỡng làm sao đủ!”

“Mấy năm qua đều ăn như thế, mấy ngày có thể bồi bổ bao nhiêu chứ?”

“cái đứa nhỏ này sao không nghe lời, chuyên gia đều nói …”

Thẩm Ký làm bộ dạng hít sâu, mẹ hắn như gặp đại địch mà ngưng lại.”Đừng nóng giận a, không muốn thì không đưa đi, vậy con nhớ ăn nhiều một chút.”

Kỳ thực Thẩm Ký không hồi hộp quá nhiều, nếu có, thì cũng là từ ba mẹ hắn mà truyền nhiễm tới. ở trường ôn tập cũng không chỉ có việc hỏi bài thầy cô, đi khỏi bầu không khí áp lực vò đầu bứt tai mà học thì ở trường có thể thanh thản an an ổn ổn mà ôn tập, tâm thái cứ thế mà tốt lên. Đáng tiếc Đinh An Á không đến trường học, Thẩm Ký đưa mắt ra xung quanh cũng không thể tìm thấy được một người nói chuyện chứ đừng nói mượn điện thoại di động.

Trình Dung bây giờ đáng lẽ là khỏi hẳn rồi, có đi làm tại tiệm bánh ngọt không? Thẩm Ký vô thức mà nắm trang sách, ngực cứ thế mà kích động, trong phút chốc cứ thế mà bành trướng nhưng lại mãnh mẽ bị đè ép trở lại. không thể phân tâm, không thể lãng phí thời gian, không thể bị ảnh hưởng. Hơn nữa, nếu lần này mà bị bắt gặp thì thật là vạn kiếp bất phục.

Lúc cùng Trình Dung chiến tranh lạnh, trong lòng mình chỉ là trống rỗng, không có hứng thú với chuyện gì, bây giờ lại bị sự cô độc và lẻ loi bao quanh, mỗi giây mỗi phút đều ủ rũ bản thân là thân đơn bóng chiếc (lẻ loi một mình)

Trận chiến chỉ có một mình hắn đi đánh. Hắn cần được động viên, cần được khích lệ, nhưng lời nói của người ngoài càng thêm hắn lo lắng, chỉ có một người có thể dùng lời ngon ngọt giải cứu hắn.. mà người kia cũng không ở bên.

điện thoại di động trong túi sách bỗng chấn động lên, Thẩm Ký sợ hết hồn, luống cuống tay chân lấy ra nhìn, là một số xa lạ.

trái timẹ Thẩm liền bay lên, bình thường số lạ kiểu này hắn sẽ không nhận nhưng có một loại cảm giác khiến hắn chạy ra khỏi phòng học, ấn xuống phím nghe.

“uy?”

“em ở trường học sao?”

Thẩm Ký không tiếng động mà xoay một vòng: “Ở, khắp nơi nơi.”

“Nửa giờ sau, ở bên cạnh nhà convenient store chờ anh nhé.”

Thẩm Ký không tiếng động mà nhảy nhót một hồi: “Được.”

Trình Dung đại khái lo lắng hắn không tiện nói chuyện, ngắn gọn nhắn nhủ vài câu xong thì cúp điện thoại. Thẩm Ký trở lại phòng học, như đứng đống lửa, như ngồi đống than lật lật vài trang giấy, tiếng chuông tan học gần như vang lên. Hắn ngẩn người, mới ý thức được đã đến giờ cơm trưa. Trình Dung đặc biệt chọn thời gian nay để đến, thuận tiện để mình đi sao?

Bạn học đều tới căng tin. Trường học đã thay đổi thời gian tan học của lớp 12 dịch chuyển về phía trước 15 phút, để mọi người không phải lãng phí thời gian đứng chờ cơm. Thẩm Ký chạy vội đến căng tin, ăn xong liền không tiếng động mà trốn đi.

Mấy ngày nay thường có học sinh cấp ba vào vào ra ra, bảo vệ cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp mở cổng cho Thẩm Ký, Thẩm Ký thẳng đến convenient store, xa xa đã thấy một bóng người mà mình tâm tâm niệm niệm. (luôn nghĩ về điều gì đo, người nào đó)

Trình Dung mỉm cười tới đón: “Đi.”

Hai người sóng vai đi một đoạn, quẹo vào một chỗ không người, Thẩm Ký không thể chờ đợi được nữa ôm lấy Trình Dung: “Sao anh lại tới đây?”

“Làm sao, nhìn thấy anh lại không cao hứng?”

“Cao hứng, cao hứng muốn chết…” Thẩm Ký đem mặt vùi vào trước ngực hắn, hít sâu một hơi, “em nhơ anh.”

Trình Dung nhẹ nhàng vuốt ve tóc của hắn. Thẩm Ký cảm giác thân thể này không lần giống như lần trước, tốt xấu gì cũng béo thêm một chút, hài lòng nhếch nhếch miệng.”Thật là cao hứng.” Hắn còn nói một lần.

Trình Dung nở nụ cười: “Ôn tập đã ổn hết chưa?”

“Ừm… Không kém bao nhiêu đâu.”

“Vậy thì tốt. Ai cũng không thể trăm phần trăm chắc chắn.”

“Đúng đấy.”

“Mấy ngày nay phải chú ý nghỉ ngơi. Hoàn toàn không sốt sắng cũng không có khả năng, có gắng giữ bình tĩnh được rồi, coi như thi không tốt___ anh cũng sẽ nuôi dưỡng em?”

“Thật thông minh.” Trình Dung xoa xoa mặt của hắn.

Thẩm Ký né một hồi, cũng không thể tránh nên mặc hắn nắm bắt. Trình Dung buông lỏng tay ra, bắt đầu vuốt ve phiến môi, Thẩm Ký nhắm mắt lại, ngửa đầu.

em biết phải chú ý nghỉ ngơi, cũng muốn gắng giữ lòng bình thường. Nhưng những câu nói này chỉ có nghe anh nói, tâm mới có thể chân chính yên ổn.

Ánh nắng xuyên thấu qua, hai người khép lại mi mắt, chiếu ra một mảnh mỏng manh màu hồng. Một cái bóng nhạt nhẽo chậm rãi sát vào, sâu sắc thêm, mãi đến khi đem hắn hoàn toàn bao trùm.

“Sườn xào chua ngọt?” Trình Dung tựa như cười mà không phải cười hỏi.

“… em lần sau sẽ mang kẹo cao su.”

Ngày cuối cùng của thời gian cho kỳ thi đại học là một ngày chủ nhật. Trong tiểu khu luôn mở âm nhạc thể dục buổi sáng của mấy lão gia gia lão thái thái đều bị vặn nhỏ lại, trời vừa sáng lên bốn phía vắng lặng không hề có một tiếng động, chỉ nghe thấy chim hót. Thẩm Ký không đi trường học, cũng không ôn tập. lặng lẽ ngồi ở trong phòng khách nhìn TV, quảng cáo nửa giờ cũng không đổi kênh. Đồng hồ treo tường tí tí tách tách chuyển qua, thời gian chạy đi có vẻ không chân thực, chợt nhanh chợt chậm.

Mẹ Thẩm mang theo máy hút bụi vòng qua ti vi, Thẩm Ký đứng lên: “con giúp mẹ làm vệ sinh đi.”

“Ai, con ngày hôm nay thành thật nghỉ ngơi, đừng lãng phí thể lực.”

“cho con hoạt động một chút để dời đi sự chú ý” không làm cái gì mà trong đầu hắn cứ suy nghĩ ngày mai tai nạn xe cộ chậm chạp các loại mà đầu muốn nổ tung. Thẩm Ký vùi đầu vào dọn dẹp, đem sàn nhà kéo ba lần, cuối cùng mẹ Thẩm ra ngoài mua thức ăn, cha Thẩm thì ngồi trước máy tính xem tin tức. Trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, trong đầu lại dần dần ong lên, Thẩm Ký vô thức mà đi đi mấy vòng, trở lại phòng ngủ mang tai nghe, một bên nghe một bên hét. Việc hát hò của hắn tương đối kém, lúc hắn còn đang thầm mến Trình Dung mà cũng đòi học theo tìm hiểu nhạc jazz nhưng không được mấy ngày thỉ từ bỏ, vì thế mà việc mở miệng hát hò cứ một đi không trở lại.

Cha Thẩm thấy hắn ở trên dường, một tay nắm bình hoa đem thành micro nhắm mắt mà hát hò, trên mặt dần dần vặn vẹo.

cha Thẩm yên lặng lui vài bước, gõ hai lần cửa. Thẩm Ký mở mắt ra, cả người hoá đá hai giây, bình tĩnh thả xuống lọ hoa, lấy xuống tai nghe: “Ha ha.”

“…” cha Thẩm quyết định cái gì cũng không nhìn thấy, “ba nghĩ muốn nói với con một câu.”

“Hả?” Thẩm Ký yên lặng rửa tai lắng nghe.

“…” Nam nhân vẻ mặt cứng đờ, “Mặc kệ con thi đến như thế nào… Đều là ba tốt… con.”

khuôn mặt Thẩm Ký lại một lần nữa vặn vẹo .

“Ba, câu nói như thế này thực sự không thích hợp ba. Giao cho mẹ là được rồi , cha thực sự không chuyên nghiệp.”

cha Thẩm mặt già đỏ ửng, lườm hắn một cái: ” nghe được thì nghe.” Xoay người rời đi .

cả người Thẩm Ký đều vặn vẹo .

Lão nhân gia ngài tạo hình mềm mại đáng yêu cái gì thế a! !thực không có sức thuyết phục a! ! !

Hắn một lần nữa mang theo tai nghe, trong chốc lát lại lấy xuống . Nằm lỳ ở trên giường cầm điện thoại di động lên, nắm nó lộn mấy vòng, rốt cục không nhịn được đánh ra một cái tin nhắn: “Cầu nhân phẩm a cầu nhân phẩm QAQ” gửi đến số xa lạ ngày đó Trình Dung dùng.

Trình Dung chưa hề trả lời.

Thẩm Ký ăn qua loa thức ăn đủ dinh dưỡng mà mậu hậu chọn liền quay về dường ngủ gật, khi tỉnh lại điện thoại di động cũng không có tin tức gì. Có thể số này là hắn mượn dùng, giờ đã trả lại? Thẩm Ký ấn ấn số điện thoại Trình Dung, ngón tay dừng một chút cuối cùng cũng rời đi.

Kiên trì lâu như vậy, không thể là nhất thời tùy hứng mà dã tràng xe cát (việc sắp thành lại hỏng)

Thẩm Ký vứt điện thoại di động, ngã chỏng vó lên trời mà trừng mắt trần nhà. Thời gian lấy lấy tốc độ rùa bò mà chạy chậm rì . Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy xa xa truyền đến tiếng chuông cửa. Thẩm Ký cũng không để ý, nghe tiếng bước chân cùng tiếng cửa mở, sau đó là mẹ Thẩm nghi hoặc: “Chuyển phát nhanh? Chúng ta gần đây không có mua đồ vật a.”

Thẩm Ký giật mình một cái nhảy lên chạy vài bước lao ra phòng ngủ.

“người nhận là Thẩm Ký, nơi này có? Người gửi là__ Trình Dung.” Nhân viên chuyển phát nhanh đem hộp đến phía cửa “phiền ký nhận cho.”

bóng lưng mẹ Thẩm cứng đờ, chậm rãi đưa tay tiếp nhận hộp, cúi đầu ký tên.

Thẩm Ký nhìn mẹ đóng cửa xoay người lại, vội vã điều chỉnh vẻ mặt. mẹ nhìn hắn một chút, đem hộp đưa tới: “đưa cho con, con tới mở đi.”

Thẩm Ký đi tới mở ra đóng gói, một bánh gatô nhỏ hình vuông lộ ra. Bơ màu sữa phía trên dùng socola viết bốn chữ “Ghi tên bảng vàng”, không phải kiểu chữ tầm thường bán manh của trẻ em, mà là hình dáng trang trọng đứng đắn, cho dù chữ nhỏ có hạn, nhưng cũng không mất đi khí chất của nó.

Dưới góc trái còn có hai cái chữ nhỏ, dùng dây nhỏ ấn thành chữ —— “Nhân phẩm” .

Thẩm Ký liều mạng nghiêm mặt, không lộ ra một nụ cười. mẹ Thẩm đánh giá hắn: “con định xử lý như thế nào?”

“Nếu như thế có thể may mắn, thì giữ lại đi.” Thẩm Ký mặt không hề cảm xúc nâng lên hộp đi vào nhà bếp, “Chuyên gia không phải nói trước kỳ thi tốt nghiệp trung học không thể ăn bậy sao, trước tiên để ở nơi này được rồi.”

mẹ Thẩm không hề nói gì, lặng lẽ nhìn hắn đem hộp bỏ vào tủ lạnh.

******

Đêm đó Thẩm Ký nằm ở trên giường, mất ngủ đến nửa đêm. Càng muốn ngủ, ý thức càng hỗn loạn. Cú tiếp tục như thế hắn làm sao có thể thi tốt đây? Có phải muốn đến hửng đông mới ngủ được không! ! nếu như không nghe thấy đồng hồ báo thức thì làm sao bây giờ..

Trong đầu lại đột nhiên đau đớn, hắn bắt đầu khinh bỉ chính mình không có năng lực trấn định. Nếu như là Trình Dung___ nếu là Trình Dung, hắn sẽ nói gì nhỉ?

Không có gì ghê gớm, trước kỳ thi rất nhiều người sẽ lo lắng mà mất ngủ, em so với mọi người cũng không có gì kém cỏi. sẽ không sao, xem như là thi cử bình thường đi, như thế em có thể thoải mái hoàn thành tốt. nếu vạn nhất mà có việc gì, em cũng yên tâm. Có anh ở đây.

Không cần sợ hãi, 2 ngày sau đó cuộc sống sẽ như thường lệ mà tiếp tục.

Thẩm Ký ngồi dậy, vô thanh vô tức mà bước vào nhà bếp, lấy ra bánh gato nhỏ, đem hai miếng bánh có ghi chữ “nhân phẩm” cắt rồi ăn, sau đó gói kỹ rồi cất vào tủ lạnh.

Sau đó hắn trở lại phòng ngủ, nặng nề ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, mẹ Thẩm làm một bữa sáng đủ dinh dưỡng cho Thẩm Ký, mở ra tủ lạnh đột nhiên sửng sốt một chút, cái hộp kia.. mặt ngoài của nó.. hình như có thay đổi?

Mẹ Thẩm quay đầu lại, nhìn nhìn con trai, lấy hộp ra nhìn một chút.

Thẩm Ký rửa mặt xong xuôi, kiểm tra đồ dùng lần cuối cùng, lạch lạch đi tới bàn ăn. Mẹ Thẩm đem bữa sáng mang lên bàn.

“Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Hừm, vẫn được.”

“Ăn nhiều một chút, lát nữa mẹ với ba sẽ cùng đưa con đến trường thi.”

“Không cần long trọng như thế đi…”

“Nên, tiếp sức cho con mà.”

Thẩm Ký cúi đầu lột trứng gà, không nhìn thấy mẹ hắn ánh mắt quang mang phức tạp.

Con mình là mang theo tâm tình như thế nào mà ăn bánh gato đây? Hắn đối với Trình Dung khẳng định không thể cứ như vậy quên đi, nếu như còn yêu thích thì sao phải biểu hiện dáng vẻ như vậy? Là vì cha mẹ nên đã áp chế phần cảm tình này sao? đúng rồi, hắn còn không biết Trình Dung đã tới, cũng không biết chuyện Trình Dung đã xin lỗi, nghe Trình Dung sinh bệnh, trong lòng hắn thật ra lại luôn lo lắng, cứ thế mà tự trách sao?

Cha Thẩm lái xe, một nhà ba người cũng không ai nói tiếng nào. Mẹ Thẩm thi thoảng sẽ nhìn qua gương mà nhìn đứa con một chút, thấy hai tay nó đang nắm chặt lấy nhau. Tối qua là chờ 2 người về phòng mới vào bếp, chắc chắn đã thức rất khuya, hiện tại không phải đang suy nghĩ việc này chứ? Mẹ Thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành kim, nếu lúc này phát hỏa thì cũng chẳng có gì tốt đẹp.

ba mẹ Thẩm một đường đem hắn đến trường thi, hai người dừng ngoài cổng, Thẩm Ký phất phất tay: “con đi vào đây.”

“Chờ một chút.”

Thẩm Ký quay đầu lại, bị mẫu thân đại nhân mở hai tay ra ôm lấy. Hắn ngẩn ngơ, xoắn xuýt giơ tay lên, ở trên lưng mẹ vỗ vỗ.

“Chờ con đã thi xong… hãy đi gặp Trình Dung xem sao.” Thẩm Ký mẹ nhỏ giọng nói.

Thẩm Ký trợn to mắt nhìn mẹ.

“vì thế nên ổn định tâm trạng mà thi cử! ! nên biết rõ cái gì trọng yếu hơn. Nếu như con dám vì những chuyện linh tinh bên ngoài mà ảnh hưởng đến kết quả, thì xem mẹ sẽ trừng trị con thế nào! !”

“dạ, con biết rồi.” Thẩm Ký phục hồi tinh thần, mau mau tỏ thái độ.

“Ừm.” Thẩm Ký mẹ buông hắn ra, “Mau đi đi.”

Thẩm Ký xoay người, nhẹ nhàng mà hướng về phía trường thi mà bước tới.

Hết thảy đều diễn biến tốt đẹp.

Hoàn chính văn

———-oOo———-



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play