Cha Thẩm Ký đẩy cửa đi vào, thấy tình cảnh như thế, nhất thời mặt đen đi vài phần: “có chuyện gì đây, đây là sao? Thẩm Ký, con làm gì mà chọc mẹ khóc! !”
Mẹ Thẩm Ký hút hút mấy hơi, nước mắt như mưa mà nói: “lão chồng à, con trai chúng ta bị một người đàn ông câu mất hồn rồi! !”
Thẩm Ký đứng ở một bên, thẫn thờ mà nghe mẹ hắn khóc không thành tiếng mà lên án. Cha Thẩm Ký nghe một câu, sắc mặt gần như đỏ lên một phần, rốt cục rút ra dây lưng liền hướng Thẩm Ký mà quát: ” quỳ xuống cho tao!”
Trên người Thẩm Ký đã trúng mấy đòn, giờ đau đến không đứng nổi, cha hắn vứt dây lưng đạp về đầu gối, mạnh mẽ mà đem hắn quỳ xuống, vung lên nắm đấm gần như nện xuống người hắn, cú này ba dùng mười phần khí lực, Thẩm Ký bị đánh đến trước mắt biến thành màu đen, cắn chặn răng không nói lời nào. Mẹ Thẩm Ký phục hồi tinh thần liều mạng kéo lấy ông chồng “đừng đánh,đừng đánh nữa, muốn đánh con ông chết luôn à! !”
Cha Thẩm Ký không để ý đến vợ, cầm cổ áo Thẩm Ký kéo lên mà quat: “thằng súc sinh kia ở nơi nào?”
Thẩm Ký một mặt hùng hồn hi sinh. Cha tức giận đến run rây, giơ tay định đánh thì mẹ đột nhiên nơi lên địa chỉ cửa hàng đồ ngọt.
Thẩm Ký hoảng sợ mà ngẩng đầu lên, cha hắn đã nhanh chân tới trước cửa, thân ảnh biến mất trong bóng đêm. Mẹ Thẩm Ký vô lực mà ngã người xuống ghế, bụm mặt không tiếng động mà khóc, bên ngoài truyền đến âm thanh khởi động của oto, Thẩm Ký toàn thân đều hoảng loạn, quỳ trước mặt mẹ: “mẹ! ! mẹ___”
Mẹ Thẩm Ký không phản ứng, Thẩm Ký liền cầm ống tay áo “mẹ, cha sẽ giết người, sẽ ngồi tù! !”
Mẹ Thẩm Ký yên lặng vài giây, bồng nhiên hướng ra bên ngoài mà chạy đi. Thẩm Ký cuống quýt đuổi tới, hai người đều đuổi theo phương hướng mà cha hắn chạy đi. Thẩm Ký chạy rất nhanh, đem mẹ ở đàng sau, theo khu đường nhỏ hẹp mà chạy nửa ngày, nốt cục cũng thấy một chiếc xe trống, Thẩm Ký nhảy vào xe, báo tên cửa hàng đồ ngọt, hổn hà hổn hển mà dục: “bác tài, bác lái nhanh chút được không, mạng người quan trọng! !”
Tài xe nghi ngờ mà nguýt hắn một cái, đạp cần ga mà tăng nhanh tốc độ xe. Thẩm Ký vẫn cảm thấy rất chậm, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ liều mạng mà nắm lòng bàn tay mình. Đến khi chạy đến trước cửa hàng đồ ngọt, Thẩm Ký ném tiền mà chạy như điên, vọt vào cửa tiệm liền thấy cha tung một quyền đem Trình Dung đánh ngã xuống đất. bây giờ may mắn cửa hàng đồ ngọt đã không còn khách hàng, chỉ còn hai nhân viên cuống quýt gọi 110. Thẩm Ký nhào tới kéo cánh tay cha hắn nhưng lại kéo không được.
“Ba! ! !”
Trình Dung lung lay bò lên, cha Thẩm Ký xông lên phía trước lại tung một cú đấm, trúng ngay ngực. Máu của Trình Dung trong nháy mắt bị lấy sạch, hắn như người điên mà sau lưng cha hắn hét lớn “đừng đánh! !”
Thẩm Ký liều mạng dùng sức mà tránh thoát nhưng thấy vô lực, đứt quãng nói: “hắn bị bệnh đau tim….. hắn bị bệnh đau tim! !”
Cha Thẩm Ký rốt cục cũng dừng động tác lại, Thẩm Ký ngã trên đất mặt xám như tro tàn, hô hấp dồn dập đến đáng sợ, hai mắt đã mất đi tiêu cự.
Thẩm Ký tay chân lạnh lẽo chuyển hướng sang nhân viên cửa hàng: “….mau gọi xem cứu thương.”
Xe cảnh sát cùng xe cứu thương đồng thời mở ra, người bệnh bị đưa đi cứu giúp, người đánh người thì bị mang vào đồn công an. Trình Dung vẫn giữ được cái mạng nhỏ, chuyển sang phòng hồi sức để quan sát. Mẹ Thẩm Ký thanh toán tiền chữa bênh, hai mẹ con ngồi chờ ở hành lang bệnh viện cả đêm, ngồi bất động không ai lên tiếng.
Trình Dung khi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau. Hắn nhìn chằm chằm trần nhà phòng bệnh chốc lát, liền nghe thấy bên canh có người kêu tên mình, nhìn sang thì thấy Thẩm Ký ngồi bên dường, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt có tơ máu.
Trình Dung dần dần phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười: “Không đi học?” Lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện âm thanh của mình khàn khàn.
Thẩm Ký dìu hắn ngồi xuống, đưa qua một chén nước ấm, nhìn hắn uống một hơi: “em có mua chút cơm, em cho anh ăn?”
Trình Dung vui vẻ: “ừ.”
Thẩm Ký thật sự mở hộp cơm, đưa đũa gắp cho hắn miếng rau xanh, run run rẩy rẩy mà hướng về miệng hắn, Trình Dung há mồm tiếp được, Thẩm Ký lại muốn bón nhưng Trình Dung đè tay hắn lại : “đùa em thôi, đưa anh ăn được rồi.”
“… anh còn có tâm tình đùa giỡn, anh suýt chút nữa gần như…” Thẩm Ký đột nhiên câm miệng, biểu hiện xoắn xuýt.
“Đây không phải là không có chuyện gì sao.”
Thẩm Ký vành mắt đỏ lên, cố gắng tự trấn định nói: “Xin lỗi,em không nghĩ cha sẽ làm như vậy, tuy rằng nói thế như nguỵ biện, nhưng hắn thật không phải là cố ý. Hắn chỉ là…”
“Hắn chỉ là nhất thời không tiếp thụ được. anh biết, là anh cũng rất đáng đánh.” Trình Dung đưa tay xoa xoa đầu Thẩm Ký, “Đừng trách hắn.”
Động tác này như là đùng một cái ấn xuống mở cửa nơi nào đó, Thẩm Ký nhịn một đêm trong nháy mắt nước mắt chảy như vỡ đê. Cha bị giam, Trình Dung hôn mê bất tỉnh, hắn cả đêm sợ hãi cùng hổ thẹn, mãi đến tận Trình Dung nói ra đã xua tan hết thảy đáng sợ. Thẩm Ký một đầu đâm vào trong ***g ngực Trình Dung, nước mũi nước mắt cứ như thế mà tuôn trào.
Trình Dung vỗ nhẹ lưng Thẩm Ký, lơ đãng hướng phía cửa nhìn một chút. Cửa phòng bệnh có khe hở , bên ngoài cách đó không xa đứng một bóng người.
“bác gái ở bên ngoài sao?”
Thẩm Ký qua vài giây mới hiểu được hắn nói là mẹ mình, chần chờ gật gù.
“bác trai có phải là bị giữ lại?”
“Ừm.” Thẩm Ký thần kinh vừa căng thẳng , “em nghe được một luật sư gọi điện thoại… Cha em sẽ ngồi tù sao?”
Trình Dung khẽ rũ mắt xuống: “Đừng lo lắng.”