Trên sân thượng tất cả đã được trang hoàng sẵn sàng. Nhưng vẫn chưa có bất kì ai ngồi vào bàn ăn.
Trịnh Hiểu Bằng dẫn mọi người tới nơi tổ chức tiệc.
Mạn Tuyên cùng Viễn Ninh hơi choáng ngợp trước không khí của bữa tiệc. Tất cả đều rất tốt, rất đẹp. Nó cứ như một bữa tiệc hoàng gia thực sự.
“A thật lâu mới thấy lại cậu đấy Nguyên Kỳ.” Một chàng trai với đôi mắt màu hổ phách nhìn thấy Lạc Nguyên Kỳ liền giật mình lên tiếng.
“Đúng đúng từ khi Tiểu Kỳ bỏ rơi chúng ta đi thì cũng được gần 5 năm rồi.” Một cô gái khuôn mặt nhàn nhạt sự khó chịu tiếp lời.
Những người còn lại thì im lặng không cho ý kiến nhưng ánh mắt nhìn Lạc Nguyên Kỳ tràn đầy sự chán ghét, phẫn nộ cùng với sự khinh thường.
Lạc Nguyên Kỳ cười trừ không đáp lại. Anh bỏ qua tất cả mọi ánh mắt ở đây hướng mắt mình nhìn tới người con gái xinh đẹp, tà mị. Hai cặp mắt, bốn con mắt giao nhau giữa không trung. Tiểu Y mỉm cười khí thế bá vương giao chiến áp lên người Lạc Nguyên Kỳ, khí lạnh trên người Lạc Nguyên Kỳ càng ngày càng trầm.
“Nhập tiệc.” Tiểu Y ma mị lên tiếng, bước đến ngồi vào bàn tiệc. Những người còn lại cũng lục đục đi tới ngồi vào bàn.
Không khí bàn ăn rất im lặng, không ai lên tiếng. Tiểu Y ăn vài miếng liền bỏ xuống, cầm khăn lau khóe miệng.
“Bỏ qua mọi thứ, ăn chơi đi.”
Mọi người như được lệnh xá, lập tức ồn ào lên tiếng. Không khí thoáng chốc vui vẻ, sôi nổi.
Khung cảnh hòa hợp đến mức tựa như vô số lần cùng nhau. Cùng nhau uống rượu, cùng nhau vui đùa.
Viễn Ninh lần đầu tiên thấy Lạc Nguyên Kỳ cởi bỏ sự lạnh lùng thâm trầm của mình hòa nhập cùng mọi người. Cô nhìn nụ cười rực rỡ trên môi của anh, tự hỏi đã bao lâu rồi cô lại mới thấy anh thật sự cười?
Thật sự, thật sự rất lâu hình như từ khi gia tộc của cậu ấy bắt đầu tự đứng trên đất nước này, không còn liên minh với bất kỳ gia tộc lớn nào nữa.
Mạn Tuyên cùng Vệ Gia Phúc không khách khí gia nhập vào mọi người chơi đùa vui vẻ.
Viễn Ninh nhấm nháp vài miếng, cảm thấy vừa đủ liền cầm một ly rượu lùi vào một góc nhìn mọi người.
Cô thầm tiếc hận biết vậy nghe lời Mạn Tuyên không nên mặc bộ đồ này, cô cũng muốn tham gia a nhưng mà …
“Đừng uống rượu, uống cái này đi.” Trịnh Hiểu Bằng nhét ly nước trái cây vào tay Viễn Ninh.
Viễn Ninh luyến tiếc nhìn ly rượu bị Trịnh Hiểu Bằng lấy rồi nhìn ly nước trái cây trong tay cô thở dài.
Trịnh Hiểu Bằng xoa đầu cô, ngồi xuống bên cạnh Viễn Ninh.
“Cho em.”
Viễn Ninh nhìn lọ thuốc trong tay anh, ngước mắt nghi hoặc nhìn anh.
“Thuốc trị dị ứng. Tuy không trị tận gốc được nhưng nó có thể ức chế một phần nào đó.”
“Anh từng gặp trường hợp bệnh dị ứng khi da tiếp xúc với nước mặn như em. Sáng nay anh thấy em có bị nổi ban đỏ.”
Viễn Ninh a một tiếng, ngượng ngùng cúi mặt xuống muốn che dấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Nụ cười tràn đầy sự ngọt ngào, hạnh phúc dâng lên khóe môi nhưng bị Viễn Ninh cố gắn áp chế xuống. Cô điềm tĩnh mỉm cười nhẹ, cảm ơn Trịnh Hiểu Bằng.
Thấy anh không nói gì Viễn Ninh cũng không biết nên nói chuyện gì.
Nhìn hai người nơi góc khuất, không ồn ào sôi nổi như bên đây, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh nhau, hòa hợp đến mức Lạc Nguyên Kỳ cảm thấy chán ghét.
Lạc Nguyên Kỳ cầm ly rượu đưa trước mặt Tiểu Y. Cô không khách khí cầm lấy nhấp một ngụm rồi đưa ly rượu lên môi của Lạc Nguyên Kỳ.
Lạc Nguyên Kỳ: “Đưa nam nhân của mình cho người khác. Tiểu Y tôi thật không nghĩ ra tại sao chị lại đánh cược lớn như vậy.”
Tiểu Y: “Có đôi khi cuộc sống quá nhàm chán. Không phải cậu cũng bỏ mặc người con gái mình yêu tự nhảy vào bẫy sao.”
Lạc Nguyên Kỳ cảm thán: “Đúng vậy cuộc sống này quá nhàm chán.”
Anh cười xòa, híp mắt nhìn đôi mắt sâu như giếng tối của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT