Viễn Ninh như một con mèo bị giẫm đuôi, giật mình mạnh, ngẩng đầu lên nhìn. Như muốn nhìn ra một tia ôn nhu, dịu dàng của anh nhưng khóe mắt anh liếc nhìn cô, lạnh băng và nguy hiểm, cô không khỏi run mình một cái.

Cậu ta cố ý!!

Lại giở trò uy hiếp cô?

Có cần thiết bức cô đến đường chết không?

Viễn Ninh ủ rũ cúi mặt.

“Tớ chính là kiểu người chỉ ăn mềm không ăn cứng.” Cô để lại một câu rồi chạy nhanh về khách sạn.

Vệ Gia Phúc hướng từ xa đi tới: “Có đôi khi cậu nên đối xử dịu dàng với Ninh Ninh không được sao?”

Mạn Tuyên gật đầu đồng ý: “Mặc dù cậu không cho bất kỳ người đàn ông nào đến gần cậu ấy nhưng không phải giờ khắc nào cậu cũng ngăn cản được, sao cậu không thử thay đổi một chút?”

Lạc Nguyên Kỳ biết rõ xự xuất hiện của Trịnh Hiểu Bằng không phải là trùng hợp, biết rõ Viễn Ninh bị bề ngoài ôn nhu của anh ta lừa gạt. Sâu bên trong anh rất muốn đối xử dịu dàng như Trịnh Hiểu Bằng đối với cô nhưng đó cũng chỉ là “muốn” anh không thể đối xứ mềm mại với cô được. Không thể được!

“Tối nay chúng ta đi dự tiệc, về nghỉ ngơi thôi.”

Trong phòng khách sạn, Mạn Tuyên cầm đồ sấy tóc, vừa hong khô tóc vừa ăn bánh.

“Ninh Ninh, cậu biết Nguyên Kỳ từ nhỏ đã thích cậu. Tính cách cậu ta chính là đáng ghét, không biết nói những lời lãng mạn không biết đối xử dịu dàng nhưng tình cảm của cậu ta chính là thứ làm bất kì người con gái nào cũng cảm động.”

Viễn Ninh hừ hừ vài tiếng, lười biếng nằm trên giường.

“Được rồi không nói tới Nguyên Kỳ nữa vậy nói tới Trịnh Hiểu Bằng đi.”

Nhắc tới cái tên Trịnh Hiểu Bằng, Viễn Ninh cũng như bao người con gái khác khi rơi vào tình yêu, tự khắc đôi mắt nhu hòa, miệng cười tủm tỉm cả khuôn mặt sáng lên một cách lạ thường.

“Sao cậu thích anh ta? Vì anh ta đối xử với cậu dịu dàng?”

“Anh xinh đẹp như một bức tranh thủy mặc, người thở ra hơi thở thanh nhã đủ để hòa tan khí chất của mọi người khiến tớ không thể dời mắt, cuối cùng đánh mất con tim.”

Viễn Ninh nhẹ nhàng mở miệng nói. Cô nhớ lần đầu gặp anh, nhớ đến khoảng khắc đánh mất trái tim mình rồi tự vui vẻ cười.

Mạn Tuyên ngước mắt nhìn Viễn Ninh. Đừng nói đây là “Yêu từ cái nhìn đầu tiên” đi.

“Cậu biết gì về anh ta không?”

Viễn Ninh nhìn Mạn Tuyên một lúc sau rồi lắc đầu. Mạn Tuyên thở dài, muốn khóc.

Cô rất muốn Viễn Ninh có thể cùng Nguyên Kỳ thành một cặp nhưng cô lại muốn Viễn Ninh có thể tìm hạnh phúc của mình hơn. Nguyên Kỳ tốt nhưng cô sợ liệu cậu ta có thể mang lại hạnh phúc, vui vẻ cho Viễn Ninh?

“Đồ ngốc, chán cậu thật, thích người ta mà cậu lại không biết gì về người ta.”

Viễn Ninh cười hì hì, nhảy xuống giường, chân chó nịnh bợ Mạn Tuyên. Trong thành phố này, bất kì ai thì chỉ cần Mạn Tuyên muốn biết đều có thể biết toàn bộ thông tin của người đó.

Điện thoại Viễn Ninh reo lên, Mạn Tuyên cầm điện thoại bĩu môi ném sang Viễn Ninh:

“Người nào đó gọi.”

Trịnh Hiểu Bằng gọi tới nói 19h anh sẽ qua đón mọi người. Viễn Ninh ngọt ngào dạ một tiếng.

Viễn Ninh mệt mỏi chui lên giường ngủ một giấc đến tận 17h, bật dậy nhìn đồng hồ.

Cô kéo Mạn Tuyên dậy theo. Hai người sửa soạn qua loa thì đi tới khu shopping của thành phố biển. Dạo gần hết các cửa hàng Viễn Ninh mới hài lòng mua một chiếc váy xòe dài màu trắng viền hoa kết hợp với chiếc áo lụa trắng ôm sát từng đường cong trên cơ thể cô.

“Này, cậu mặc như vậy có hơi không phù hợp cho lắm.” Mạn Tuyên đứng trước gương trang điểm.

“Tớ thấy hợp mà. Tớ muốn xuất hiện với một hình tượng cổ điển a.”

Mạn Tuyên bĩu môi, đây là tiệc ăn chơi là tiệc ăn chơi a: “Tùy cậu.”

“Cậu nhanh một chút sắp tới giờ rồi.”

Mạn Tuyên hừ hừ vài tiếng. Cô vừa hoàn tất xong thì Vệ Gia Phúc gõ cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play