Từ khi Vũ Kỳ Phong vào cung cho đến giờ, không biết hắn đã làm cho phụ hoàng của mình tức giận bao nhiêu lần. Thiên Nhân muốn hắn tham dự vào việc triều chính, ngay cả Thái hậu cũng đã ra mặt thuyết phục Vũ Kỳ Phong. Nhưng hắn vẫn nhất quyết quanh quẩn trong Thái y viện, cùng với vị sư phụ thần y của mình chưởng quản mọi việc lớn nhỏ ở đây. Thiếu chút nữa là Thiên Nhân đã hạ lệnh phá sập Thái y viện để kéo cho bằng được nhi tử của mình ra. May mắn thay Vũ Yên đã ngăn cản kịp thời, nàng mỉm cười xoa dịu phu quân của mình: “Bệ hạ, không phải người vẫn còn Vũ Nhi đó sao?”
Thiên Nhân uất ức nhìn nàng, đau lòng gật đầu nói: “Yên Yên nói đúng, chỉ có Vũ Nhi là hiểu được tâm ý của trẫm.” Thế là Vũ Kỳ Phong lại thoát khỏi ngai vàng đó đúng theo ý muốn của hắn một lần nữa. Hắn để cho Tuyết Lam theo hắn ở Thái y viện, từ từ truyền thụ những thứ hắn biết cho nàng. Nhưng có một điều làm hắn hơi kinh ngạc, đó chính là mối quan hệ giữa đệ tử và tiểu đệ của hắn lại trở nên vô cùng thân thiết. Ngay cả nơi ở của Tuyết Lam cũng phải chuyển đến Đông cung, sống cạnh Thiên Vũ thì tiểu đệ của hắn mới hài lòng.
Việc này làm Tuyết Lam cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, ngày ngày phải chạy qua chạy lại giữa Đông cung và Thái y viện. May mà hai nơi này cách nhau không quá xa, nếu không với đôi chân nhỏ bé hiện giờ của nàng khi đến được nơi muốn đến, chẳng phải sẽ mệt chết sao. Lần này nàng trở về cung một cách danh chính ngôn thuận, Tuyết Lam thầm nghĩ phải tận dụng cơ hội thật tốt, không thể bỏ phí công sức của nàng. Vì thế mỗi ngày nàng đều tỏ vẻ học tập rất chăm chỉ, y thuật của nàng tiến bộ một cách thần tốc khiến đám thái y trong viện cũng phải kinh ngạc.
Như mọi ngày, Tuyết Lam thức dậy ở Đông cung, sau đó sẽ dùng bữa sáng với Thiên Vũ, rồi đi cùng hắn đến thư phòng, nhìn hắn vào lớp với Thái phó. Khi ấy nàng mới có thể nhanh chân chạy đến Thái y viện, lúc đến nơi, nàng đã vô cùng ngạc nhiên. Vì lần này không chỉ có Vũ Kỳ Phong và lão già cổ quái đang đợi nàng, mà còn có cả một vị khách kỳ lạ, Tuyên Phúc Vinh. Lão già cổ quái vừa nhìn thấy nàng đã mỉm cười đầy giảo hoạt, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt của ông ta: “Tuyết Lam, con đến đúng lúc lắm, mau đến đây!”
Tuyết Lam nhanh chóng tiến về phía họ, nàng cẩn thận đứng bên cạnh Vũ Kỳ Phong, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn cũng đang nhìn nàng chăm chú, sau đó rút trong ống tay áo ra một bức thư rồi đưa cho nàng: “Con tự mình quyết định đi.” Vũ Kỳ Phong chỉ nói một câu đơn giản, xoay lưng rời khỏi chỗ đó. Lão thần y cũng vội vàng đuổi theo đệ tử bế môn của mình, trước khi đi còn ném cho nàng một ánh mắt xảo quyệt. Tuyết Lam cầm bức thư trong tay mình, không cần đọc nàng cũng biết nội dụng bên trong viết những gì. Đây chính là đơn thuốc nàng đã gửi đến Tuyên vương phủ cách đây ba tháng, lần này Tuyên Phúc Vinh lại xuất hiện ở Thái y viện với bức thư này là có dụng ý gì đây?
Tuyết Lam nhíu chặt hàng chân mày lại, rõ ràng Vũ Kỳ Phong có rất nhiều điều muốn hỏi nàng, nhưng hắn vẫn để cho nàng có thời gian xử lý những chuyện quan trọng hơn. Hắn muốn khi nàng kể cho hắn nghe, phải là lúc nàng đã sẵn sàng mọi thứ, hắn vẫn tin tưởng nàng. Việc giải thích thì có thể để sau, trước tiên Tuyết Lam cần làm rõ lý do tại sao Phúc Vinh lại ở đây. Nàng hành lễ với Tuyên Phúc Vinh đang ngồi trên xe lăn, hắn bình thản ra hiệu cho nàng đứng lên rồi hỏi: “Là muội đã gửi đơn thuốc này đến sao?”
Nàng chậm rãi đứng lên, động tác tao nhã vô cùng đẹp mắt, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn rồi trả lời: “Là tiểu nữ!” Khi hắn nghe được câu trả lời của nàng, trong đôi mắt trong suốt đó ánh lên một tia vui mừng. “Muội là tiểu cô nương ta đã gặp ở lương đình sau hậu điện phải không?” Hắn lại tiếp tục hỏi, thậm chí còn đẩy chiếc xe lăn nhích về phía nàng. Tuyết Lam cẩn thận lùi lại, “Đây là lần đầu tiên tiểu nữ vào cung, không biết vương tử có nhầm lẫn với vị tiểu thư nào không?”
Câu nói của nàng làm hành động của hắn dừng lại, tia sáng vui vẻ nhanh chóng biến mất, hắn miễn cưỡng hỏi lại: “Không phải là muội sao?” Tuyết Lam kiên quyết lắc đầu, hình dáng của tiểu cô nương ba tháng trước gặp hắn với hình dáng hiện tại của nàng hoàn toàn khác nhau. Nàng không tin hắn thông minh đến mức có thể nhận ra nàng chỉ qua một lần gặp mặt. Có lẽ vì nàng cũng dùng cái tên Tuyết Lam để xuất hiện, vì thế hắn đã tự xâu chuỗi lại mọi việc, thật đáng tiếc cho hắn, nàng làm việc hiếm khi để lộ sơ hở.
Tuyên Phúc Vinh khôi phục tinh thần rất nhanh, hắn lại mỉm cười ôn nhu, “Dù sao cũng cảm ơn muội vì đã chữa lành bệnh cho ta!” Thật sự nàng cũng không làm gì cả, đơn thuốc được gửi đến là của Vũ Kỳ Phong, nàng chỉ vô tình tìm được mà thôi. Người mà hắn nên cảm ơn không phải nàng, nhưng nàng cũng ngại nhận mối ân tình này, “Vương tử đừng nói như thế, lương y như từ mẫu, tiểu nữ chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi.” Tuyên Phúc Vinh lại nhìn nàng: “Nhưng tại sao lại là ta?” Hắn cũng rất ngạc nhiên, tại sao hắn và nàng không hề quen biết vậy mà nàng lại giúp hắn một chuyện lớn như vậy.
Tuyết Lam không trả lời câu hỏi của hắn, nàng thầm nghĩ trong lòng, cũng chỉ là một tiểu hài tử bảy tuổi mà thôi. Hắn có cần phải nghĩ nhiều như vậy được không, trẻ con bằng tuổi hắn khi nhận được quà đều vui vẻ đến mức không hỏi lý do. Tại sao hắn cứ nhất quyết muốn tìm một nguyên nhân như thế chứ, càng muốn biết nàng càng không cho hắn biết. Tuyết Lam đến gần hắn, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, trước khi Phúc Vinh kịp phản ứng, nàng đã đưa tay ra chạm vào đôi chân bất động của hắn.
Phúc Vinh giật mình, theo thói quen muốn đẩy xe lăn tránh ra xa khỏi nàng, nhưng khi hắn vừa động đậy thì đã bị một lực cản sau lưng ngăn lại. Cả Tuyết Lam cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, rồi mỉm cười tiếp tục công việc kiểm tra của mình: “Vương tử đừng nên cử động, tiểu nữ chỉ muốn xem thử, ba tháng qua đơn thuốc kia có tác dụng thật sự hay không thôi.” Người đã giữ xe lăn lại chính là Thiên Vũ, không biết hôm nay hắn lại dùng cách gì để đối phó với vị Thái phó kia nữa. Phúc Vinh tính hành lễ nhưng đã bị Thiên Vũ ngăn lại: “Ngươi chỉ cần ngồi yên là được.”
Hắn đành phải nghe theo lời của Thiên Vũ, ngoan ngoãn ngồi yên để nàng nắn bóp chân mình. Từ nhỏ đến lớn, hắn ghét nhất chính là có ai đó chạm vào chân của hắn, nhưng nay lại phải phá lệ vì nàng. Hắn nhìn thái độ cẩn thận của nàng khi kiểm tra chân của hắn, bất giác một sự ấm áp len lỏi khắp đáy lòng của hắn. Tuyết Lam ấn vào vài huyệt đạo, cảm thấy mạch máu giãn nở dưới bàn tay của mình, nàng mới hài lòng đứng dậy. Nhìn Thiên Vũ một cái rồi lại nhìn Phúc Vinh: “Vương tử, người có muốn bước đi bằng chính đôi chân của mình hay không?”
Không chỉ có Phúc Vinh mà ngay cả Thiên Vũ cũng kinh ngạc, hắn lắp bắp nhìn nàng: “Muội... Muội... Nói ta có thể tự bước đi sao?” Tuyết Lam mỉm cười với hắn: “Vương gia đã tuân thủ nghiêm ngặt đơn thuốc mà tiểu nữ đã gửi đến, vì thế khả năng vương tử có thể bước đi được là rất lớn. Nhưng phải xem nghị lực của ngài như thế nào đã, quá trình có thể chậm nên ngài phải kiên trì đến cùng mới được.” Chỉ cần có một tia hy vọng, hắn nhất định sẽ không bỏ cuộc, đứa trẻ bảy tuổi nghiến răng kiên quyết nhìn nàng gật đầu.
Thiên Vũ cũng đã từ từ nhận ra dụng ý ban đầu của nàng, Tuyên Phúc Vinh là con trai độc nhất của Tuyên Vương gia. Dù sinh ra đã là một kẻ tàn phế, nhưng lại là một kẻ tàn phế tài hoa. Nay Tuyết Lam lại giúp hắn trở thành một kẻ bình thường, khiến hắn có thể mơ đến những giấc mơ mà hắn chưa từng có cơ hội nghĩ đến. Để hắn có động lực, thêm khả năng để xứng đáng làm đối thủ của Thiên Vũ, nàng thật sự đã làm rất nhiều thứ. Thiên Vũ mỉm cười với nàng, hắn nhất định sẽ không để nàng thất vọng, nhất định sẽ không!
Ngày hôm sau, Tuyên Phúc Vinh chính thức trở thành bạn học cùng với Thiên Vũ, được phép ra vào cung tự do mỗi ngày. Ngoài việc lên lớp cùng với Thiên Vũ, Tuyên Phúc Vinh còn hay quanh quẩn ở Thái y viện, thực hiện các biện pháp trị liệu mà Tuyết Lam đã đặt ra cho hắn. Cuối cùng, ông trời cũng không phụ sự cố gắng của hắn, hắn đã tự bước được những bước đầu tiên trên đôi chân của mình. Một thời gian sau đó, cùng với sự giúp đỡ của Thiên Vũ và Tuyết Lam, hắn đã không còn phải sử dụng đến xe lăn nữa.
Hai người bọn họ, mỗi người ở một bên đỡ hắn từng bước trong những buổi trị liệu. Dần dần cũng không biết từ khi nào, Tuyết Lam thật sự đã không còn coi hắn là tảng đá lót đường cho Thiên Vũ. Nàng chăm sóc hắn như đã chăm sóc Thiên Vũ, lần đầu tiên một suy nghĩ kỳ lại xuất hiện trong đầu nàng. Tuyết Lam không muốn lợi dụng hắn nữa, nàng không muốn sử dụng sự cố gắng của một người để khiến người khác thành công. Thiên Vũ cũng như nàng, hắn đã phải nhìn Phúc Vinh bằng một con mắt khác, như một người bạn thật sự. Dù cho hắn có phải đối mặt với Phúc Vinh với tư cách là đối thủ thì hắn vẫn luôn biết rằng, Phúc Vinh hoàn toàn xứng đáng với vị trí đó.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ba đứa trẻ cứ thế lớn lên yên bình trong cung, chẳng mấy chốc mười năm đã trôi qua. Tuyên Phúc Vinh không chỉ trở thành vị vương tử khiến người khác ngưỡng mộ, là tình lang trong mộng của biết bao thiếu nữ. Mà còn trở thành kỳ đà lớn nhất trong mắt của người làm phụ mẫu nào đó, vì hắn và con trai của họ lớn lên cạnh nhau. Quan trọng hơn còn có một tiểu cô nương xinh đẹp nữa cũng lớn lên bên cạnh họ,không phải hắn chính là người dư thừa trong đường tình duyên này sao. Kỳ đà giữa trúc mã và thanh mai, rốt cuộc ai mới là là kỳ đà đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT