Vài năm nay Tề quốc vô cùng thịnh vượng, vị Hoàng đế trẻ tuổi nào đó vừa có được mỹ nhân mình yêu, vừa nắm được giang sơn trong tay, cũng không còn gì hạnh phúc hơn nữa. Dồn hết tấm lòng để trị vì thiên hạ, mong muốn hòa bình cứ mãi nối tiếp, để hắn có thể rảnh rỗi ở bên gia đình nhỏ của mình. Cả hậu cung của hắn chỉ có một mình Hoàng hậu, được mệnh danh là Đệ nhất mỹ nhân Tề quốc, không chỉ là nữ nhân mà hắn yêu nhất, mà còn là người con gái khiến cả Tề quốc nể phục.
Nàng lần lượt sinh hạ cho hắn năm người con, có cả nữ nhi và nhi tử, cuộc sống vốn dĩ phải rất an bình. Nhưng hình như ông trời còn đang muốn thử thách sức chịu đựng của hắn, các hài tử của hắn nhận sự giáo dục từ nàng, tính tình phóng khoáng tùy hứng, không hề thích sự gò bó. Đại nhi tử từ nhỏ đã thông minh hơn người, lại trầm tĩnh quyết đoán khiến hắn đặt hy vọng vào đứa con này. Mong rằng đại nhi tử sẽ kế thừa ngôi vị, thay hắn trị vì giang sơn, để hắn có thể lui về phía sau, sống những ngày bình dị với nàng.
Ai ngờ đến năm mười lăm tuổi, tình cờ đọc được một quyển sách do nàng viết, đại nhi tử của hắn lại nảy sinh hứng thú với việc buôn bán kinh doanh. Nhất quyết bỏ lại ngôi vị Thái tử, rời khỏi hoàng cung đi chu du bốn phương, thà làm một thương nhân bình thường cũng không chịu làm Hoàng đế. Hài tử tiếp theo của hắn lại là nữ nhi, hắn thầm nghĩ chẳng sao, miễn là có tố chất, dù là lên ngôi làm nữ hoàng, hắn cũng sẽ hết lòng trợ giúp. May mắn thay, nhi nữ của hắn lại không hề thích những thứ lễ nghi yểu điệu của các tiểu thư khuê các bình thường.
Từ nhỏ đã theo chân hắn học cưỡi ngựa, săn bắn, kỹ nghệ học được xem ra còn có thiên phú hơn hắn năm xưa. Phong thái trên lưng ngựa không hề thua kém bất kỳ nam nhân nào, khí chất kiêu ngạo bức người. Hắn mỉm cười trong lòng, thầm ước định người kế vị của mình. Nhưng đến năm nữ nhi mười lăm tuổi, vương gia Thác Đạt Ba mang con trai vương tử Thác Đạt Đa đến kinh thành dâng cống phẩm. Nữ nhi mà hắn cưng chiều hết mực, lại phải lòng vị vương tử Thác Đạt Đa ấy, nguyện cùng hăn ta sống hết đời ở thảo nguyên rộng lớn. Tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống, chứ không muốn là nữ hoàng theo mộng tưởng của hắn.
Hắn âm thầm rơi lệ, chuyển sự chú ý đến Nhị hoàng tử của mình, mặc dù không mạnh mẽ như đại ca và đại tỷ của mình. Nhưng Nhị hoàng tử vừa sinh ra đã mang tài hoa thiên bẩm, những thứ đã đọc qua một lần chắn chắn sẽ không bao giờ quên. Tính tình tuy có hơi hiền lành một chút, nhưng cũng không phải loại dễ dàng bị bắt nạt. Nếu hắn chịu khó bồi dưỡng, nhất định Nhị hoàng tử có thể trở thành một vị Hoàng đế tốt. Hắn gạt lệ, dồn hết tâm huyết vào nhi tử này của mình, mọi việc làm ảnh hưởng đến con đường nối ngôi của Nhị hoàng tử đều bị hắn loại bỏ.
Lịch sử lại một lần nữa lặp lại, năm mười lăm tuổi, Nhị hoàng tử của hắn tình cờ gặp được một vị thần y thích ẩn cư. Thấy nhi tử này có căn cốt lại có tài hoa thiên bẩm, cần cù, chịu khó và siêng năng học hỏi. Vị thần y ấy mua chuộc Hoàng hậu của hắn, thành công cướp mất Nhị hoàng tử, đưa theo làm đệ tử chân truyền. Lần này hắn không thể làm gì khác, lại đau lòng trơ mắt nhìn ngôi vị Thái tử bỏ trống. Hắn thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục thì đến bao giờ hắn mới có thể thoái vị dưỡng già.
Hy vọng cuối cùng của hắn đặt lên người tiểu nữ nhi, nhưng tính tình của Nhị công chúa lại hướng nội. Trái ngược hoàn toàn với Đại công chúa. đích thật là một tiểu thư khuê các. Sự mong manh của tiểu nữ nhi khiến hắn lo lắng, ngay cả trách mắng cũng nỡ, làm sao dám ép nàng vào việc bồi dưỡng tân vương nghiêm khắc. Thế là hắn đành rút lại ước mơ, cắn răng tiếp tục ngồi trên ngai vàng thêm mấy năm nữa, chờ đợi vị phò mã nào ưu tú xứng đáng với con gái của hắn. Nếu thật sự có, chỉ cần là người tài đức hiền lương, hắn sẵn sàng vui vẻ giao cả nữ nhi lẫn giang sơn vào tay người đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT