Phương Ngưng Tịnh thong thả đi về phía trước, ngay từ khi mới bước vào đại sảnh buổi tiệc. Nàng đã nhận ra hai vị khách đặc biệt mà phụ thân đã nhắc đến, Thái tử Thiên Vũ và Thế tử Tuyên Phúc Vinh. Phụ thân đã dặn dò nàng rất nhiều lần, tuyệt đối không thể để lộ ra việc nàng biết được thân phận thật sự của họ. Phương Ngưng Tịnh cũng rất thắc mắc, tại sao Thái tử và Thế tử lại đích thân đến dự buỗi lễ cài trâm của nàng. Dù Phương tể tướng có là trọng thần đương triều, thì cũng không đến mức hoàng thất phải hạ mình đến thế. Vậy thì chỉ còn một nguyên nhân, Thái hậu đã để mắt đến nàng, muốn nhắm nàng vào địa vị Thái tử phi, hoặc Thế tử phi.
Đó cũng là lý do duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra trong tình huống này, nhưng còn một điểm nàng vẫn chưa rõ. Vì sao phải giữ bí mật chuyến viếng thăm lần này của hai người bọn họ, chẳng lẽ phía sau chuyện này còn có sự tình gì khác chăng. Nhưng khi nàng nhìn thấy Thái tử và Thế tử, thì Phương Ngưng Tịnh lập tức hiểu ra, là vì nàng ấy. Người con gái ăn mặc đơn giản, ngồi chính giữa hai người họ một cách ung dung tự tại, cứ như thể nàng ấy đã quá quen thuộc với họ rồi. Vẻ đẹp của Phương Ngưng Tịnh được ví như hoa mẫu đơn đang nở rộ, còn dung mạo của người kia chỉ có thể được miêu tả bằng bốn từ: “Khuynh quốc, khuynh thành.” Là một mỹ nhân tuyệt sắc có một không hai trên đời, ánh mắt của Thái tử và Thế tử cũng chưa từng rời khỏi nàng ấy.
Một tia ghen tị dâng lên trong lòng Phương Ngưng Tịnh, rốt cuộc cô gái may mắn dành được sự quan tâm đặc biệt ấy là ai. Nhưng rồi rất nhanh chóng nàng cũng có được câu trả lời cho riêng mình. Còn ai khác ngoài Y nữ Tuyết Lam, đệ tử duy nhất của Nhị hoàng tử Vũ Kỳ Phong, thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên cạnh Thái tử. Trước giờ Phương Ngưng Tịnh đã được nghe rất nhiều lời đồn đại về vị tiểu thư này, nhưng đến tận bây giờ nàng mới có cơ hội được nhìn thấy Tuyết Lam. Lý do thật ra rất đơn giản, Tuyết Lam suốt ngày chỉ giam mình trong Thái y viện, ít khi xuất cung ra ngoài. Phương Ngưng Tịnh từng nghe nói, Tuyết tiểu thư không thích những nơi ồn ào náo nhiệt, vì thế mỗi lần xuất cung nàng ấy đều bí mật hành động không làm kinh động đến người khác.
Nhìn người con gái xinh đẹp kia thoải mái nói cười với hai nam nhân ưu tú nhất Tề quốc, trái tim của Phương Ngưng Tịnh khẽ run sợ. Tuyết Lam, thiếu nữ yêu mị ấy rất có thể sẽ trở thành trở ngại lớn nhất trên con đường bước vào Hoàng thất của nàng. Phương Ngưng Tịnh khẽ nheo mắt lại, hít một hơi sâu ổn định tâm tình dậy sóng, khi nàng mở mắt thì những tạp niệm đã không còn. Khẽ nở nụ cười động lòng người, Phương Ngưng Tịnh đón lấy món quà từ tay Tuyết Lam.
Phương Ngưng Tịnh nhớ lại những gì mình đã thấy, từng cử chỉ hành động của Thái tử, Thế tử dành cho Tuyết Lam từ lúc nàng đặt chân vào đại sảnh. Bỗng nhiên có một chút không cam lòng, khi nàng nhận được tin phụ thân báo với mình, nàng đã phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Đến lúc này lại xuất hiện một Tuyết Lam ngáng đường, không khỏi khiến nàng mất hứng. Đáy lòng nặng triễu những tâm sự, rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới có thể lôi kéo được sự chú ý của Thái tử và Thế tử đây? Những bước chân của Phương Ngưng Tịnh dần chậm lại, rồi bất ngờ dừng hẳn vì một câu hỏi đột ngột: “Phương Ngưng Tịnh, ngươi muốn làm Phương hoàng hậu hay Tuyên vương phi?”
Không biết bắt đầu từ bao giờ, bên cạnh nàng đã xuất hiện một vị công tử nho nhã anh tuấn. Bàn tay của hắn vươn ra phía trước, chỉ một khắc đã bắt được cây trâm vàng trên đầu nàng. Phương Ngưng Tịnh có chút hoảng hốt, tóc mai khẽ lay động, ngẩn người nhìn trâm vàng của mình bị đoạt đi.
***
Tuyết Lam buồn chán tựa mình vào thành xe, hạ nhân nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy, thì đâm ra lo lắng. Một người trong số họ tiến lên hỏi nàng: “Tiểu thư, hay là chúng ta trở về gia phủ trước, còn hai vị công tử sẽ trở về sau?” Tuyết Lam phẩy tay lắc đầu: “Không cần phải phiền phức như vậy, ta ngủ một chút, khi nào họ quay lại thì chúng ta cùng về!” Người đó cúi đầu vâng mệnh: “Vâng, thưa tiểu thư!” Nói xong, Tuyết Lam thực sự không thể chịu đựng được nữa, nàng chỉnh lại chiếc gối rồi tựa đầu nằm xuống. Nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc Tuyết Lam đã ngủ, những tiếng thở đều đặn chứng tỏ người trong xe đã say giấc. Hạ nhân bên ngoài cũng không dám làm ồn, tất cả đều cẩn thận dè dặt, tránh làm nàng thức dậy.
Khi Phúc Vinh và Thiên Vũ trở lại xe, hai người bọn họ nhìn nhau, không ai nói với nhau một lời nào. Rồi trực tiếp vén rèm đi vào xe ngựa, phu xe chu đáo nhắc nhở: “Nhị vị công tử, tiểu thư đã ngủ rồi ạ!” Chỉ cần một câu nói như vậy, lập tức khiến động tác của họ trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Thiên Vũ hạ giọng ra lệnh: “Trở về hoàng cung! Hôm nay, Lam Nhi đã mệt mỏi lắm rồi.” Phúc Vinh ngồi đối diện với Tuyết Lam, khẽ cười một tiếng rồi cởi chiếc áo choàng trên người mình xuống, định khoác lên người nàng. Nhưng một cánh tay rắn chắc đã đưa ra ngăn hắn lại, Phúc Vinh ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn chạm phải cái nhìn nóng bỏng của Thiên Vũ.
Phúc Vinh khó hiểu, nhướng chân mày, “Huynh làm sao vậy?” Thiên Vũ lắc đầu một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Chiếc áo của đệ có mùi hương quá nồng! Tuyết Lam không thích những thứ nặng mùi.” Lúc này, Phúc Vinh mới giật mình, mùi hương nồng ư? Hắn thu lại áo choàng, khẽ đưa lên mũi, chỉ mới để lại gần Phúc Vinh đã thoáng cau mày lại: “Hương hoa mẫu đơn, Phương Ngưng Tịnh.” Thiên Vũ cười khẩy: “Chúng ta đoán không sai, vị Phương tiểu thư này đúng là không hề đơn giản như vẻ ngoài nhu nhược kia.” Phúc Vinh chán ghét vứt chiếc áo choàng ra ngoài xe ngựa, tiện thể nói với hạ nhân: “Đốt nó đi!”
Tuyết Lam cảm thấy nóng bức, nhịn không được bèn mở mắt ra, không biết Thiên Vũ và Phúc Vinh đã trở về từ khi nào. Nàng vui vẻ ngồi thẳng người dậy, bàn tay xoa nhẹ trán một chút: “Trâm vàng của muội, rốt cuộc ai đã đem về?” Phúc Vinh, Thiên Vũ đưa mắt nhìn nhau, đồng thời có hai chiếc trâm được bày ra trước mặt nàng. Tuyết Lam không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy kết quả như thế này, nàng cầm lấy cả hai chiếc trâm. Một chiếc trâm vàng điểm xuyết bích ngọc, còn lại một chiếc trâm bạch ngọc đơn giản. Không nói một lời nào, nàng thu cả hai chiếc trâm vào hộp gỗ rồi cất đi, sau đó mới nhìn hai người kia rồi nói: “Vất vả cho hai người rồi, lần cá cược này các huynh đã thắng, về phía Thái hậu cứ giao cho muội.”
Phúc Vinh lên tiếng: “Muội không định sẽ giải thích lý do về sự việc lần này đúng không?” Tuyết Lam gật đầu rồi lại lắc đầu, dường như nàng đã làm Thiên Vũ mất kiên nhẫn: “Vậy ý của muội là như thế nào?” Nàng thờ ơ vén rèm cửa sổ, để những tia nắng bên ngoài chiếu vào trong xe: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, sư phụ và lão thần y sắp trở về rồi.” Phúc Vinh và Thiên Vũ nhìn nhau, nàng đã cố ý không trả lời bọn họ, thì dù có làm cách nào nàng cũng không sẽ không nói. Thiên Vũ xua tay ra hiệu để yên mọi chuyện, Phúc Vinh cau chặt hàng chân mày, bầu không khí trong xe trở nên yên lặng.
Chiếc xe ngựa vượt qua cổng hoàng cung mà chẳng gặp bất kỳ trở ngại nào. Tuyết Lam rời khỏi xe ngựa đầu tiên, nàng vừa đặt chân xuống mặt đất thì một cung nữ đã nhanh chân đến bên cạnh, “Tiểu thư, Nhị hoàng tử đã về. Ngài đang ở Thái y viện đợi người!” Tuyết Lam đưa mắt nhìn về phía hai người sau lưng một chút, rồi trả lời: “Ta sẽ đến ngay!” Phúc Vinh vội nói: “Muội mau trở về Thái y viện đi. Chắc chắn Nhị thúc đang rất nóng lòng muốn gặp muội, đừng để ý đến bọn ta.” Ngay cả Thiên Vũ cũng gật đầu với nàng, Tuyết Lam nhún mình hành lễ, từ biệt hai người rồi nhanh chân bước theo tiểu cung nữ báo tin.
Khi bóng dáng mảnh mai kia vừa khuất khỏi tầm mắt, Thiên Vũ lập tức thu lại bộ dạng ung dung thường ngày: “Phúc Vinh, Phương tể tướng không thể tiếp tục ở lại Lạc Dương.” Chiếc quạt trên tay Phúc Vinh phe phẩy vài cái: “Sao huynh lại vội vàng muốn loại bỏ lão già ấy đến thế? Không lẽ cục diện phát sinh đại biến?” Thiên Vũ lắc đầu: “Đệ còn không nhận ra sao? Tuyết Lam đang giúp Thái hậu sắp đặt hôn sự cho chúng ta. Mà người được nàng ấy nhắm đến lại là Phương Ngưng Tịnh và Phương Ngưng Nhi. Chỉ vì lý do đó thôi, thì Phương tể tướng kia đã không thể ở lại kinh thành được rồi.”
Bàn tay đong đưa nhịp nhàng, gõ chiếc quạt trên tay vào bờ vai Thiên Vũ, Phúc Vinh chợt hỏi: “Qủa thật, Phương Ngưng Tịnh chính là đối tượng thích hợp nhất cho ngôi vị Thái tử phi.” Thiên Vũ nhanh tay bắt lấy chiếc quạt: “Càng vì thế mà ta càng phải nhanh chóng loại bỏ ả ta.” Phúc Vinh đăm chiêu nhìn Thiên Vũ: “Nếu vậy thì đệ đành phải thất hứa với nàng ta rồi.” Thiên Vũ ngạc nhiên: “Đệ đã hứa gì với ả sao?” Phúc Vinh bật cười tự giễu: “Không hẳn là một lời hứa, đệ chỉ hỏi nàng ta: “Phương Ngưng Tịnh, ngươi muốn làm Phương hoàng hậu hay Tuyên vương phi?”. Huynh có muốn biết câu trả lời của ả không?’’
Thiên Vũ không trả lời Phúc Vinh, hắn xoay lưng đi về phía Đông cung, câu trả lời chỉ có một. Phương Ngưng Tịnh muốn làm Hoàng hậu. Ả ta càng phô bày những ưu thế của mình, thì Thiên Vũ càng không thể để ả đạt được mục đích. Vị trí Thái tử phi này hắn đã định trước, chỉ có thể thuộc về Tuyết Lam của hắn mà thôi.
Phúc Vinh nhìn theo bóng lưng của Thiên Vũ, nụ cười trên môi chợt tắt, bàn tay khẽ siết chặt lại, một tia nguy hiểm lóe lên trong đáy mắt. Dù có phải trả giá bằng tất cả thì hắn cũng muốn được một lần có được tất cả những thứ mà hắn muốn. Mà điều hắn khao khát hơn cả, chính là Tuyết Lam sẽ trở thành thê tử của hắn. Nhưng trước khi điều đó có thể thành sự thật, hắn cần phải làm rất nhiều chuyện. Loại bỏ tất cả những thứ cản đường hắn, trong đó trở ngại lớn nhất lại là người huynh đệ lớn lên bên cạnh Phúc Vinh, Thái tử đương triều Thiên Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT