Ngọn gió đầu xuân ấm áp mang theo hương hoa ngọt ngào, thổi qua khung cửa rộng mở làm chiếc chuông gió đung đưa, vang lên những tiếng leng keng vui tai. Ở phía sau cửa sổ có hai bóng người ngồi cạnh nhau, một hài tử chỉ mới năm tuổi, mặc trường sam màu xanh nhạt, khí chất vương giả áp bức xung quanh. Bộ dạng suy tư nghiêm nghị không hợp với lứa tuổi của mình, chốc lát lại lật giở những trang sách trên tay. Đứa trẻ này có tên là Thiên Vũ, Tam hoàng tử của Tề quốc, vừa sinh ra đã được sắc phong làm Thái tử, trên vai mang nặng trọng trách gánh vác giang sơn.
Bên cạnh hắn có một bóng dáng yểu điệu, vừa mang vẻ lười nhát vừa toát lên sự yêu kiều xinh đẹp. Nàng dựa lưng vào đệm mềm sau lưng, những ngón tay trắng mịn cẩn thận đi từng đường kim trên khung thêu. Dù đã rất tỉ mỉ, nhưng hình như vì đây là lần đầu tiên nàng cầm kim chỉ, nên cũng khó tránh được chút bối rối. Cây kim nhỏ bé cứ liên tục đâm vào ngón tay của nàng, khiến đôi chân mày xinh đẹp phải cau lại. Vẻ mặt của nàng khiến hắn chú ý đến, tiểu hài tử năm tuổi thở dài một tiếng rồi bỏ quyển sách xuống, xoay người lại nhìn nàng.
“Lam Nhi, không cần phải miễn cưỡng bản thân đâu, nếu nàng tự làm mình bị thương thì ta sẽ rất đau lòng.” Bàn tay của hắn bắt lấy tay nàng, những ngón tay nhỏ vuốt ve xung quanh miệng vết thương, một tia đau lòng thoáng qua nơi đáy mắt của hắn. Mỹ nhân được gọi là Lam Nhi trừng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt mình: “Thiên Vũ, càng ngày ta càng cảm thấy ngươi rất giống mẫu hậu của mình. Không hề biết phân biệt phép tắc thích cái gì thì sẽ làm cái đó. Này tiểu hài tử, tuổi của ta có làm tổ mẫu của ngươi cũng còn được, vì thế đừng hở chút là gọi Lam Nhi, Lam Nhi thuận miệng như vậy.”
Nàng rút bàn tay ra khỏi tay của hắn, ánh mắt lại đưa về phía khung thêu, giọng điệu bình thản: “Chẳng phải ngươi đã ra điều kiện, nếu ngươi có thể tự mình vượt qua bài kiểm tra của Thái phó, thì ta sẽ thêu tặng ngươi một chiếc khăn tay sao? Thấy ngươi chăm chỉ cố gắng như vậy, ta cũng không thể lười biếng được, mau đi học bài đi, đừng để đến khi khăn tay đã thêu xong cũng thể mang đi tặng.”
Khi nàng thu tay về, nàng đã không nhìn thấy ánh mắt khác thường của hắn, nơi đáy mắt phảng phất một kỳ dị. Đứa trẻ năm tuổi cau mày lại, hắn ghét nhất là khi nàng đưa tuổi tác ra để giáo huấn hắn, bắt hắn phải làm theo ý nàng. Gió xuân lại một lần nữa thổi đến, làm vạt áo của nàng đung đưa, cổ áo mỏng manh hơi lay động khiến cảnh xuân bên trong thấp thoáng trêu ngươi. Chỉ một ánh mắt liếc qua đã khiến con ngươi của hắn tối sầm lại, nhưng cũng rất nhanh chóng trở lại bình thường.
Hắn cầm quyển sách lên, tiếp tục công việc học bài của mình, hắn cũng không cần phải tức giận. Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy nàng, cảnh xuân xinh đẹp đó cũng chỉ có hắn mới có thể thưởng thức, khóe môi giảo hoạt khẽ nhếch lên, tiểu yêu nghiệt khẽ mỉm cười. Không ngoài dự đoán của mọi người, lần kiểm tra cuối tháng của Thái phó, Tam hoàng tử lại là người đoạt được vị trí cao nhất. Khi kết quả được công bố, các cung nhân hầu hạ đều cảm thấy vị Hoàng tử nhỏ tuổi này thật sự rất vui vẻ.
Ai cũng nghĩ rằng vì đạt được thứ hạng cao cho nên hắn mới vui vẻ như thế, nhưng lại ít ai để ý thấy điều làm hắn thực sự vui vẻ là gì. Kể từ đó về sau, bên người Thái tử Thiên Vũ luôn mang theo một chiếc khăn tay thêu hoa Hải Đường màu tím. Tuy đường thêu có chút thiết sót, nhưng lại rất tỉ mỉ chau chuốt, chứng tỏ người thêu nó đã dùng công tốn sức thế nào. Trên góc trái của chiếc khăn, còn có tên của hắn, là hắn đã nài nỉ nàng thêm vào bên dưới bông hoa Hải Đường nở rộ. Hắn nhìn ngắm chiếc khăn, ngón tay của hắn cẩn thận vuốt ve từng đường thêu, ánh mắt ấm áp lạ thường.
Năm hắn mười tuổi, đã thành thạo kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, ngay cả Nhị tỷ của hắn cũng phải hết lời khen ngợi: “Vũ Nhi, phong thái của đệ còn dũng mãnh hơn cả tỷ năm đó vài phần, không hổ danh là Thái tử của Tề quốc ta. Rất tốt!” Nhưng khi nghe lời khen ngợi đó lại không làm hắn vui vẻ chút nào, vì có một người khác lại chế nhạo hắn: “Thiên Vũ, dáng vẻ của ngươi khi cưỡi ngựa sao vẫn khó coi như vậy, hài tử ngoài tái ngoại còn cưỡi ngựa đẹp mắt hơn ngươi.”
Nàng nằm nghiêng bên sập trúc, đưa tay nhấc lấy tách trà nóng nhấp một ngụm, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn hắn. Hắn tức giận đến gần nàng, khẽ giật lấy tách trà trên tay nàng rồi đặt xuống bàn, hỏi rằng: “Vậy theo nàng, dáng vẻ cưỡi ngựa thế nào mới gọi là đẹp mắt?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dường như ánh mắt bị phủ một tầng sương mỏng, càng khiến dáng vẻ của nàng thêm động lòng: “Ta không biết, chỉ biết là rất khó coi.”
Vì một câu nói này của nàng mà hắn ra sức tập luyện, ba năm sau khi hắn dẫn nàng đi săn ở khu rừng Lâm Giao. Nàng nhìn thấy hắn trên lưng ngựa, nhàn nhã như đang ngồi sau thư án, bình thản như mặt nước tĩnh lặng. Ngựa phi rất nhanh mà cứ như không dùng sức, phóng khoáng đến mức không tưởng, cuốn hút ánh mắt người đối diện. Lúc này nàng mới bật cười: “Hài tử ngốc, thật ra dáng vẻ năm đó của ngươi cũng rất đẹp, [Kỹ năng cưỡi ngựa] Cũng đã đạt được lever rất cao. Còn bây giờ ngay cả ta cũng không biết rằng phải định mức như thế nào.”
Hắn quay lại nhìn nàng, thúc ngựa đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt lướt qua nụ cười kia, hờ hững nói: “Nếu ngay cả hệ thống cũng không thể định mức, vậy hãy trao phần thưởng đặc biệt cho ta đi.” Nàng nghiêng đầu hỏi: “Vậy ngươi muốn ta làm gì?” Hắn mím môi lại, hắn không biết rằng vẻ đẹp có thể thay đổi theo thời gian hay không. Nhưng ngay cả hắn cũng không biết tại sao, dung nhan của nàng lại càng ngày càng xinh đẹp như vậy.
“Hãy may cho ta một tấm áo da hổ!” Lời nói của hắn làm nụ cười của nàng vụt tắt, sự lo lắng hiện hữu trên khuôn mặt. Nàng đưa tay ra giữ lấy dây cương của hắn: “Thiên Vũ, ngươi muốn đi săn hổ thật sao? Rất nguy hiểm! Thật sự không thể đổi yêu cầu khác ư?” Hắn nhìn những ngón tay của nàng siết quanh sợi dây cương, từng đường gân xanh nổi lên dưới lớp da mỏng. “Ta sẽ không sao, nếu lo lắng như vậy thì đi cùng ta!” Nói rồi hắn thúc ngựa về phía trước, khiến nàng không còn cách nào khác là phi ngựa đuổi theo.
Sau chuyến đi săn ấy, những tùy tùng theo cùng đều bị xử phạt, vì đã để chủ tử của mình rơi vào nguy hiểm. Nhưng hình phạt cũng không quá nặng, và những hộ vệ đó cũng không hề oán trách, ánh mắt của họ nhìn Thái tử lại càng thêm phần nể phục. Mới mười ba tuổi đã giết được cả hổ, con người này, mai sau nhất định sẽ làm nên đại nghiệp. Còn nàng thì lại đang tất bật ở trong cung của hắn, thay thuốc trên vết thương, dỗ hắn uống thuốc.
Vì một tấm áo da hổ, mà hắn bất chấp lao vào nguy hiểm, cuối cùng con hổ kia cũng chết, nhưng đổi lại, trên cơ thể của hắn lại có một vết sẹo dài. Nàng ngồi sau lưng hắn, nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương đã khép miệng, thở dài một tiếng: “Khi ngươi mới sinh ra, rõ ràng rất xinh đẹp, bộ dạng mềm mại đáng yêu, ta đã hy vọng sẽ nuôi ngươi thành một Thái tử xinh đẹp nhất trong lịch sử Tề quốc. Ấy vậy mà ngươi lại tự làm mình bị thương, hài tử ngốc, ngươi khiến bao nhiêu công sức của ta đổ sông đổ bể rồi.”
Khi nghe đến ba từ “hài tử ngốc”, hắn lập tức xoay người lại, ánh mắt lóe lên sự tức giận vô cùng, bàn tay của hắn bóp chặt chiếc cằm tinh xảo của nàng: “Không được gọi ta là hài tử nữa, từ nay về sau ta cấm nàng không được gọi ta bằng hai từ đó nữa.” Tuyết Lam sững sờ, chưa bao giờ hắn tức giận với nàng cả, vậy mà lúc này lại nổi giận. Nàng dịu giọng dỗ dàng: “Hài tử ngoan, bỏ ta ra nào, ngươi làm ta đau quá!” Mặc kệ lời cảnh báo của hắn, nàng vẫn gọi hắn là hài từ, điều này chọc giận hắn.
Thiên Vũ kéo mạnh nàng về phía mình, đặt lên môi nàng một nụ hôn chiếm hữu. Môi của hắn áp lấy môi của nàng, giày vò cắn mút như đang trừng phạt, ngay cả nàng cũng phải giật mình. Tuyết Lam vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, nhưng bàn tay của càng siết chặt khiến nàng đau đến mức muốn rơi nước mắt. Tuy hắn mới mười ba tuổi, nhưng vì thường xuyên tập võ nên cơ thể phát triển hơn so với lứa tuổi bình thường, ngay cả sức lực cũng lớn hơn nàng rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, Tuyết Lam đã bị hắn không chế, hắn đẩy nàng ngã xuống giường, tiếp tục nụ hôn của mình. Lúc này, lí trí của nàng như nổ tung, nàng cũng không biết mình nên làm gì và phải làm gì ngay bây giờ, rõ ràng nàng mới là kẻ nắm quyền kiểm soát. Tại sao càng ngày nàng lại cảm thấy chính hắn mới là kẻ đang trêu đùa mình nhỉ. Cuối cùng Thiên Vũ cũng dừng lại, hơi thở của hắn dồn dập, đôi mắt của hắn nhìn nàng như thể muốn ăn nàng vào bụng, hoàn toàn nhuốm đầy dục vọng.
Lúc này, Tuyết Lam mới có phản ứng, “Bốp!” Một tiếng, dấu tay năm ngón đã hằn lên mặt của hắn, nàng không nói gì cả chỉ im lặng biến mất. Từ chuyện của ngày hôm đó, cho dù hắn gọi thế nào thì nàng cũng không hiện thân trước mặt hắn nữa. Hắn biết là nàng đang giận hắn, nhưng cảm xúc của hắn lại vừa lo lắng vừa vui mừng, thì ra đó là lần đầu tiên nàng hôn một nam nhân khác. Nhưng hắn cũng lo rằng với tính khí của nàng, có khi nào sẽ bỏ mặc không xuất hiện nữa hay không?
Tuyết Lam giận hắn mất ba ngày, đến khi hắn nhiễm lạnh rồi mắc bệnh, cộng thêm vết thương chưa khỏi hẳn khiến hắn lại nằm sốt lì bì trên giường. Trong lúc hắn mơ màng, hắn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của nàng tỏa ra, hắn vui vẻ nắm thật chặt: “Lam Nhi, là ta đã sai rồi, đừng giận ta nữa có được hay không? Sau này chỉ cần nàng không muốn, nhất định ta sẽ không thất lễ với nàng nữa!”
Hắn không biết nàng có chịu tha thứ cho hắn hay không, nhưng khi hắn tỉnh lại khỏi cơn mê, thì có một tấm áo da hổ được đắp ngang người hắn. Bên trên tấm áo còn lưu lại hơi ấm rất rõ ràng, giống như có người nào đó đã nằm ngủ bên cạnh khi hắn đang mê mang. Hắn đưa tay chạm vào tấm áo, cứ như muốn níu kéo chút ấm áp sắp tan đó vậy. Bất chợt một giọng nói vang lên bên tai: “Đừng quên những gì ngươi đã hứa, nếu thật sự còn có lần sau, ta nhất định sẽ không tha tứ cho ngươi nữa đâu.”
Hắn vội vã quay đầu lại, Tuyết Lam đứng cạnh đầu giường nhìn hắn, hai tay khoanh trước ngực. Thiên Vũ mỉm cười với nàng, tay trái của hắn đưa lên trời cất lời thề: “Thiên Vũ ta xin thề, nhất định sẽ giữ lời đã hứa.” Nàng không nói thêm điều gì nữa, chỉ đưa bát thuốc đến bảo hắn mau uống đi. Sau đó lại cẩn thận dìu hắn nằm xuống rồi bắt hắn đi ngủ, hành động của nàng vẫn giống như ngày trước, ân cần và quan tâm hắn như vậy.
Hắn nhắm mắt lại, nhưng vẫn lên tiếng: “Nàng biết không? Trêu đùa nàng lúc rảnh rỗi thật sự rất vui!” Ngay khi hắn vừa dứt lời, thì hàng chân mày của hắn cũng cau lại, nàng đang cắn hắn. Cắn rất mạnh, hình như đã dùng hết sức của mình, vậy mà hắn lại không hề kêu đau. Nàng trừng mắt với hắn: “Ngươi ngoan ngoãn ngủ cho ta!” Tiếng cười trầm thấp vang lên nơi cổ họng, hắn xoay người kéo cả nàng lên giường nằm cạnh mình: “Nàng biết rõ là nếu không có nàng bên cạnh thì ta sẽ không ngủ được mà.”
Tuyết Lam rất muốn đứng dậy, nhưng hơi thở của người trong lòng nàng lại trở nên nhịp nhàng bình ổn. Nàng thở dài, hắn đã ngủ rồi, không nỡ đánh thức hắn dậy, nàng đành phải đưa tay ra sau lưng hắn vỗ nhẹ. Như bao nhiêu năm nay nàng vẫn làm để hắn có thể ngủ say, lúc này hắn đang bệnh, nàng không thể ra tay quá nặng. Đợi đến khi hắn khỏi bệnh, nhất định nàng sẽ tính sổ với hắn từng thứ một.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT