Ninh nhi cầm đao của Thiệu Chẩn trong tay, kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn.

Trong ánh đuốc, hắn một mình rời đi, bóng dáng cô đơn mà hỗn loạn.

Ninh nhi mặc dù giận hắn ẩu đả, nhưng cùng hắn tách ra, nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Nàng quay sang Mễ Bồ Nguyên, hắn đã khá hơn, được mọi người đỡ đứng lên. Ninh nhi đi tới trước mặt hắn, áy náy nói: "Mễ lang, biểu huynh ta khiến ngươi ẩu đả, lại đả thương ngươi, ta thay hắn xin lỗi ngươi."

Mễ Bồ Nguyên Nhất sững sờ, túng quẫn ấp úng: "Không, không cần ngươi. . . . . . ."

Ninh nhi nhẹ giọng nói: "Tiền thuốc của ngươi ta trả. Mễ lang, ngươi là người tốt, biểu huynh ta cũng không phải là người xấu, hắn động thủ với ngươi, tất cả đều vì ta. Chúng ta đắc tội, mong rằng Mễ lang đừng để trong lòng." Dứt lời, nàng làm lễ thật sâu, xoay người rời đi.

Mễ Bồ Nguyên nhìn bóng dáng nàng, ngẩn ngơ.

"Thế là sao?" Một người nhỏ giọng nói, "Bồ Nguyên coi như không thắng, cũng là ngang tay, bên kia đuối lý, tại sao tiểu nương tử này lại đi đuổi theo kẻ ác nhân."

"Vì đó là biểu huynh của nàng. . . . . ."

Mễ Bồ Nguyên nhìn một hồi lâu, lại nói: "Không phải."

"Hả? Không phải là cái gì?"

Mễ Bồ Nguyên tự giễu cười một tiếng, lắc đầu: "Đánh nhau mệt chết đi được, trở về đi thôi."

Ninh nhi đuổi theo phương hướng Thiệu Chẩn rời khỏi, ở trước ngõ, nhìn thấy hắn đang hướng đường lớn đi tới, vội hô một tiếng: "Chẩn lang!"

Thiệu Chẩn dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại.

Ninh nhi đuổi theo, đôi mắt hồng hồng: "Ngươi. . . . . . Ngươi đi đâu?"

Thiệu Chẩn nhìn nàng đầy mặt lo lắng, trong lòng chợt ấm áp, rồi lại ảo não cười khổ: "Đi ra ngoài tìm chỗ ngủ một đêm."

"Nhưng vết thương của ngươi vỡ rồi!"

"Chuyện này có gì khó, " Thiệu Chẩn cố làm vẻ thản nhiên, "Tìm Lang trung, khâu lại là được."

Ninh nhi nói: "Ta với ngươi cùng đi."

Thiệu Chẩn lắc đầu: "Không cần, ngươi ở khách điếm nghỉ ngơi đi, ta sáng sớm ngày mai sẽ tới đón ngươi."

Ninh nhi không nhượng bộ: "Ngươi đi đâu, ta sẽ đi đấy." Nói xong, mắt nàng lại đỏ lên, "Chẩn lang, lần trước ngươi rời khỏi ta, có biết ta đã lo lắng bao nhiêu không? Ngươi chê ta phiền toái sao? Ngươi cả ngày không thèm để ý đến ta, bây giờ lại muốn một mình rời đi. . . . . ." Nàng càng nói càng khổ sở, ấm ức khóc.

Thiệu Chẩn bị nàng nói chột dạ, vội nói: "Không phải. . . . . . Ninh nhi, thật không phải! Ta không thấy ngươi phiền!"

Ninh nhi lau nước mắt, nức nở nói: "Vậy. . . . . . Vậy ngươi vì sao. . . . . . lại mặc kệ ta. . . . . ."

Bởi vì ta mơ một giấc mộng xấu xa a! Thiệu Chẩn ngửa mặt lên trời muốn hét lên, nhưng lại không phát ra tiếng.

Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Đừng khóc, ta dẫn ngươi cùng đi."

Trên đường tối đen như mực, thật may còn có cây đuốc.

Ninh nhi thu thập đồ xong, trước khi rời đi lại hỏi thăm người của khách điếm nơi nào có Lang trung. Nhớ kỹ đường đi, Ninh nhi cùng Thiệu Chẩn ngồi lên xe ngựa, rời khỏi khách điếm.

Cánh tay của Thiệu Chẩn đã được băng lại, không chảy máu nữa. Ninh nhi không chịu ngồi ở trong buồng xe, cùng hắn ngồi phía trước xe, hơn nữa còn tự mình đánh xe, bắt Thiệu Chẩn cầm đuốc. Thái độ của nàng cứng rắn chưa từng có, Thiệu Chẩn không còn cách nào, chỉ đành phải thuận theo.

Gió đêm thổi tới, trộn lẫn đủ thứ mùi vị nhàn nhạt thấm vào trong lòng. Đó là mùi cây đuốc, mùi thuốc trên tay, mùi mồ hôi, còn có. . . . . . mùi thơm ngọt trên người Ninh nhi.

Thiệu Chẩn cầm đuốc, dựa lưng vào thành xe, nhìn Ninh nhi.

Vẻ mặt nàng nghiêm túc, toàn tâm toàn ý đánh xe, khi thì cau mày lầu bầu, "Ngõ hẻm thứ năm ở phố Đông" , khi thì giãn mày, "Có cây du, đầu đường, đúng rồi". Bọn họ rất gần nhau, tâm tư Thiệu Chẩn cũng không hỗn loạn như lúc ban ngày.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười.

Giằng co cả ngày, còn đem mình làm bị thương, mới phát hiện phương pháp thoát khỏi tâm ma, chính là nhìn thẳng vào nó.

Hắn thừa nhận, mình thích Ninh nhi, coi như sau này không thể ở bên nàng, hắn vẫn là thật tâm thật ý thích nàng. Sau khi nhận rõ điểm này, tâm hắn trở nên bình tĩnh.

Trên con đường này, nàng sẽ không rời khỏi hắn, hắn càng sẽ không rời khỏi nàng.

Về phần tương lai, mặc kệ tương lai đi.

Tiêu Vân Khanh từng nói, cuộc sống chỉ một cái chớp mắt là trôi qua, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là người thông thái.

Cho dù bọn họ chỉ còn ở bên nhau có một ngày, cho dù tình cảm của hắn đời này cũng không thể bộc lộ, hắn sẽ vững vàng chăm sóc Ninh nhi, nhìn nàng cười, nghe nàng nói, cảm nhận được hơi thở của nàng, đó chính là thỏa mãn. . . . . .

"Đến rồi!" Lúc này, Ninh nhi bỗng nhiên nói.

Thiệu Chẩn giơ cây đuốc lên, thấy xe ngựa dừng trước một ngôi nhà, không lớn, trên cửa cổng treo một ít thảo dược cùng hồ lô, chính là dấu hiệu của Lang trung.

Ninh nhi đang muốn xuống xe, Thiệu Chẩn ngăn cản nàng nói: "Ta đi." Dứt lời, xuống xe đi gõ cửa.

Lang trung họ Quách, nghe Thiệu Chẩn nói xong, cho bọn họ vào nhà.

Vết thương của Thiệu Chẩn tuy rộng, nhưng đã khôi phục được mấy ngày, không nghiêm trọng lắm. Quách Lang trung khâu lại rồi đắp thuốc.

Xử lý xong vết thương cũng đã muộn. Trong nhà Quách Lang trung chỉ còn có ít cháo, Thiệu Chẩn và Ninh nhi không ăn tối, lúc này đã cực đói rồi, vùi đầu vào ăn rất ngon lành.

Sau khi ăn xong, Thiệu Chẩn nghĩ đến nơi khác hỏi chỗ nghỉ cũng phiền toái, không bằng ở lại luôn chỗ này của Quách Lang trung.

"Hàn xá đơn sơ, không có phòng khách, chỉ có phòng cất dược liệu coi như rộng rãi. Hai vị nếu không chê, ta có một tấm ván gỗ để phơi dược liệu có thể dùng làm giường." Quách Lang trung nói,

Chỉ có một tấm. . . . . . Thiệu Chẩn nghe, có chút do dự.

Ninh nhi nghe được, liền nói: "Như thế là tốt rồi, đa tạ Lang trung."

Thiệu Chẩn nhìn Ninh nhi, kinh ngạc.

Ninh nhi đỏ mặt lên, nói: "Ngươi bị thương, ngươi ngủ trong phòng, ta ngủ trên xe là được."

Thiệu Chẩn: ". . . . . ."

Lộn xộn rồi. Hắn nghĩ thầm, lời này rõ ràng nên để hắn nói. . . . . .

Phòng cất dược liệu của Quách Lang mặc dù đơn sơ, tấm gỗ kia cũng rộng rãi, một người ngủ thì dư dả.

Thiệu Chẩn mới đầu không chịu ngủ ở trong nhà, Ninh nhi lại hết sức cố chấp.

"Ngươi có thương tích, nên ngủ trong nhà." Nàng nói, "Vả lại buồng xe lại không rộng lắm, không chứa nổi ngươi."

"Vết thương nhỏ này, không coi là gì. . . . . ."

Ninh nhi trừng hắn: "Phải, không tính là gì, ngày mai ngươi lại đi đánh nhau sao?"

Thiệu Chẩn bị nói đúng chỗ yếu, chỉ đành phải im tiếng.

Hắn nhìn bầu trời, mấy vì sao chợt sáng chợt tắt, gió cũng không quá lạnh. Hắn tháo xe ra, buộc chắc vào một thân cây, lại lấy y phục trải xuống làm đệm. Cuối cùng, hắn cởi cây đao xuống, đưa cho Ninh nhi: "Ngươi cầm đao, nếu có chuyện gì thì kêu lên."

Ninh nhi cười nói: "Đây là trong nhà Lang trung, có cổng có tường, không có việc gì."

Thiệu Chẩn không để nàng phản bác: "Cầm đi."

Ninh nhi im lặng, chỉ đành phải nhận lấy.

Thiệu Chẩn nhìn nàng nằm xuống trong xe, cảm thấy tất cả thỏa đáng, mới đi vào trong phòng. Hắn không đóng cửa, nằm trên tấm gỗ, có thể nhìn thấy xe ngựa.

Không sao đâu. . . . . . Hắn nhắm mắt lại, dần dần ngủ.

Không biết bao lâu, Thiệu Chẩn bị tiếng mưa đánh thức, mở mắt thấy bên ngoài không biết từ lúc nào trở trời, đang bắt đầu mưa.

Thiệu Chẩn vội vàng đứng lên đi ra ngoài, mưa không lớn, nhưng chân trời mây đen kéo đầy, có ánh chớp, chắc là sẽ mưa to.

Ninh nhi đã bị tiếng sấm đánh thức, cuộn lại trong buồng xe.

Nàng rất sợ sấm sét, từ sau khi cha mẹ qua đời, mỗi đêm có sấm sét, nàng đều không ngủ được. Nàng cảm thấy trong xe ngựa không đủ kín, muốn vào trong phòng lại sợ quấy rầy Thiệu Chẩn nghỉ ngơi, không thể làm gì khác hơn là co lại, hy vọng thời tiết mau tốt lên.

Đang lo sợ, bên ngoài có tiếng Thiệu Chẩn truyền đến: "Ninh nhi!"

Ninh nhi ngẩn ra, gấp rút bò lên: "Chẩn lang!"

"Trời mưa, thu dọn đồ đạc vào phòng đi."

Ninh nhi do dự: "Nhưng ngươi. . . . . ."

"Đừng nói nhảm, đợi lát nữa sấm sét giáng xuống không phải chuyện đùa đâu!"

Ninh nhi đáp một tiếng, vội vàng đem chăn nệm, y phục thu lại, cầm đao của Thiệu Chẩn, xuống xe.

Thiệu Chẩn thấy nàng ra ngoài, cầm lấy một cái áo khoác, giở ra, che trên đầu Ninh nhi, mang nàng chạy vào phòng.

Quả nhiên, càng mưa lúc càng lớn, hai người vừa mới vào cửa, mưa bên ngoài ầm ầm rơi xuống, gió cuốn mưa hắt vào, vừa ướt vừa lạnh.

Thiệu Chẩn đóng cửa, đốt đèn, hỏi Ninh nhi: "Có ướt không?"

Ninh nhi lắc đầu, lại thấy trên tóc và y phục Thiệu Chẩn đều có nước: "Ngươi bị ướt."

Thiệu Chẩn cầm lấy cái áo vừa mới che mưa cho Ninh nhi, kéo một góc còn khô lau lau.

Chuyện kế tiếp lại làm cho hai người phát sầu, còn hơn nửa đêm nữa, trong nhà có hai người và một tấm ván gỗ làm giường.

Ninh nhi nhìn Thiệu Chẩn một chút, Thiệu Chẩn cũng nhìn Ninh nhi một chút, cả hai đều lúng túng.

"Chẩn lang, " Ninh nhi nhỏ giọng nói, "Ngươi ngủ đi, ta ngồi đây được rồi."

Thiệu Chẩn nói: "Thế sao được, ngươi ngủ đi, ta ngồi, cũng không phải là chưa từng ngủ như vậy."

Ninh nhi lắc đầu: "Ngươi bị thương, Quách Lang trung đã nói, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt."

Thiệu Chẩn trầm ngâm: "Vậy. . . . . . cùng ngủ trên giường." Thấy Ninh nhi đỏ mặt xấu hổ, hắn cũng nóng cả hai tai, vội nói, "Ngươi xem, này giường khá lớn, ta và ngươi nằm nghiêng sẽ không chạm vào nhau. Ta cũng không ăn ngươi. . . . . ." Nói xong, hắn có chút buồn bực. Trước kia lấy chuyện này nói giỡn với Ninh nhi, hắn thành thạo, miệng lưỡi chiếm hết tiện nghi; hôm nay gặp phải tình huống chân thực, lời nói lại không lưu loát.

Ninh nhi nhìn hắn, trong lòng rối rắm.

Nàng thuở nhỏ được mẫu thân dạy dỗ, để đề phòng chuyện nam nữ đã giáo huấn nàng rất rõ ràng. Cùng một nam tử ngủ trên giường, nàng cho tới bây giờ ngay cả tưởng tượng cũng không dám. Nhưng Thiệu Chẩn không phải là người khác, hắn sẽ không hại mình.

"Ừ. . . . . ." Nàng suy nghĩ một chút, nói: " ngươi không thể đè lên cánh tay trái, ngươi nằm ngoài, ta nằm nghiêng vào bên trong."

Thiệu Chẩn không ngờ Ninh nhi nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt, không khỏi kinh ngạc. Lại thấy Ninh nhi cởi giày, ôm áo khoác cũ của hắn đi tới phía trong giường, nằm xuống.

Thiệu Chẩn: ". . . . . ."

Hắn sửng sốt một hồi, chợt ý thức được mình còn không bằng Ninh nhi đến giờ còn chưa thông suốt, ho nhẹ hai tiếng, cũng cởi giày. Trước khi nằm xuống, hắn thổi tắt ngọn đèn, cả phòng tối đen.

Tiếng sấm ở bên ngoài ầm ừ, thỉnh thoáng có tia chớp lóe lên xuyên qua khe cửa, tiếng mưa lớn tạp tạp.

Thiệu Chẩn nằm ngiêng, bên cạnh, Ninh nhi đưa lưng về phía hắn, trên người bọc áo khoác cũ của hắn. Giữa hai người cách ra một đoạn khe hở, không ai đụng tới ai.

Mặc dù rất buồn ngủ, nhưng Thiệu Chẩn nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được.

Trong bóng tối, hắn hình như có thể nghe được cách đó không xa, một quả tim khác đang đập.

Chợt, một tiếng sấm nổ vang, cứ như ngay ở trên đỉnh đầu, hai người cùng giật mình một chút.

Thiệu Chẩn rõ ràng cảm thấy Ninh nhi run run, ghé mắt nhìn, tay nàng nắm chặt áo khoác trên người, cả người co lại.

"Sợ à?" Hắn không nhịn được, hỏi.

Ninh nhi mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Thiệu Chẩn một chút.

"Ừ." Giọng nàng nhẹ nhàng, có vẻ ngượng ngùng, "Ta từ nhỏ đã sợ sấm đánh."

Thiệu Chẩn trầm mặc, một chốc cầm đao đưa tới.

Ninh nhi mở mắt, kinh ngạc.

"Lúc nhỏ, ta cũng sợ sấm đánh, mà tổ phụ ta không chịu ôm ta... ta đành phải ôm đao này ngủ." Thiệu Chẩn nói, "Ngươi hãy thử xem, đao này sát cực kì, rất có tác dụng."

Ninh nhi mỉm cười, nhận lấy đao, nhìn một chút.

Thiệu Chẩn thấy nàng do dự, nháy nháy mắt: "Bằng không. . . . . . Ta ôm ngươi ngủ?"

Ninh nhi quýnh lên, vội nói: "Ta ôm đao ngủ!" Dứt lời, lập tức ôm cây đao vào trong lòng, chọn tư thế, nhắm mắt lại.

Thiệu Chẩn không nhịn được buồn cười.

Nói thật kỳ quái, Ninh nhi ôm đao, quả thật, có tiếng sấm đánh, nàng cũng không cảm thấy sợ.

Sắp sửa đi vào giấc mộng, nàng giống như nghe được tiếng Thiệu Chẩn thật thấp truyền đến: "Đừng sợ, có ta ở đây, sấm cũng không dám đến."

Ninh nhi mơ mơ màng màng đáp một tiếng, cảm thấy tâm hình như đã vững vàng.

Ừ, có Chẩn lang ở đây, nàng cái gì cũng không sợ. . . . . .

Hết chương 22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play