Chạng vạng, hai người đến một khách điếm nghỉ đêm.

Ninh nhi vào phòng rửa mặt, Thiệu Chẩn tháo xe, rồi theo lệ thường đi xem xét xung quanh.

Đường phố vắng vẻ, Thiệu Chẩn đá văng một viên đá dưới chân, thở dài.

Hắn không biết mình bị làm sao nữa.

Kể từ đêm qua mơ giấc mộng kia, hắn cảm thấy thật kỳ quái. Cùng Ninh nhi ở chung một chỗ, cho dù đã vô cùng quen thuộc với bóng dáng nàng ngồi đó, hắn vẫn cảm thấy không tự nhiên.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ nhớ lại những hình ảnh trong mộng.

Ninh nhi ở trong lòng hắn. Môi hắn, môi Ninh nhi, còn có tay hắn. . . . . . Thiệu Chẩn cảm thấy lực bất tòng tâm.

Hắn thừa nhận mình trốn tránh, nhưng nếu hắn với Ninh nhi gần nhau một chút, ngửi được hương thơm trên người nàng, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của nàng, hay thấy đôi môi giống như trong mộng kia, hắn sẽ không cách nào trấn định được.

Thiệu Chẩn hít sâu một cái, cười khổ.

Nếu như Ninh nhi là một cô gái khác thì thực tốt.

Nếu như nàng là người khác, Thiệu Chẩn cho dù phải dùng đến mưu mô cũng muốn đem nàng lừa về.

Nhưng nàng là nữ nhi của Đỗ tư hộ. . . . . .

Thiệu Chẩn lại thở dài, gãi đầu, không biết phải làm thế nào.

Đi một hồi lâu, sắc trời càng tối, hắn lắc lắc đầu, tạm thời buông xuống tạp niệm, quay về khách điếm gọi Ninh nhi dùng bữa.

Không ngờ, hắn gõ cửa phòng Ninh nhi một hồi mà không có trả lời. Lại gọi hai tiếng, vẫn không động tĩnh.

Nàng ngủ sao? Hay là đi ra ngoài? Thiệu Chẩn hơi nhíu mày. Vừa vặn, thấy một vú già đang quét sân, Thiệu Chẩn liền hỏi nàng có nhìn thấy Ninh nhi không.

"Tiểu nương tử a, có thấy." Vú già nói: " thiếp mới thấy nàng đi ra ngoài."

Thiệu Chẩn kinh ngạc: "Nàng đi đâu?"

"Không biết." Vú già nói: "trời sắp tối rồi, tiểu nương tử ước chừng cũng không đi xa, lang quân không bằng tìm quanh một chút xem sao."

Thiệu Chẩn cám ơn vú già, vội vàng đi tìm Ninh nhi.

***

Ninh nhi một mình ở trong phòng, cảm thấy nhàm chán, liền đi tìm Thiệu Chẩn.

Nhưng Thiệu Chẩn không biết đã đi đâu rồi, Ninh nhi không dám đi xa, đành đi quanh khách điếm một vòng. Đi tới hậu viện, nàng nhìn thấy xe ngựa đã tháo, ngựa đang ở trong chuồng nhai cỏ khô.

Ninh nhi đi tới, cảm thấy thú vị, tự mình cầm cỏ khô cho nó ăn. Nhưng con ngựa hình như không mấy quen nàng, thấy nàng đi tới, nó chỉ yên lặng quay đầu đi tiếp tục nhai cỏ. Ninh nhi sợ bị cắn, cũng không dám đưa tay quá gần nó.

"Ngươi làm như thế, ngựa không thích đâu." Một âm thanh vui vẻ truyền tới từ phía bên cạnh, Ninh nhi quay đầu, là Mễ Bồ Nguyên.

"Mễ lang?" Ninh nhi vừa mừng vừa sợ, "Ngươi cũng đến nơi này."

Mễ Bồ Nguyên cười nói: "Ừ, khách điếm này là tốt nhất trong vòng trăm dặm, chúng ta phải mau chóng chạy tới trước khi trời tối đấy." Dứt lời, hắn nhìn cỏ khô trong tay Ninh nhi, "Ngươi ở đây cho ngựa ăn?"

Ninh nhi có chút ngượng ngùng: "Ừ, nhưng mà ta chưa từng làm qua."

Mễ Bồ Nguyên cong khóe môi, đi tới, sờ sờ đầu con ngựa, cầm lên một nắm cỏ đưa tới.

Con ngựa cư nhiên hết sức nghe lời, cắn nắm cỏ trong tay Mễ Bồ Nguyên, nhai. Mễ Bồ Nguyên lại sờ đầu con ngựa, nhìn về phía Ninh nhi.

"Thật là lợi hại." Ninh nhi thở dài nói.

Mễ Bồ Nguyên thẹn thùng, lại có mấy phần tự đắc, nói: "Cũng không có gì, làm vài lần là quen."

Ninh nhi cũng nắm một nắm cỏ, học bộ dáng của hắn cho ngựa ăn. Quả nhiên, con ngựa rất ngoan ngoãn ăn nắm cỏ trong tay nàng.

Hai người nhìn nhau cười, Ninh nhi hỏi hắn: "Mễ lang, ngươi từ đâu đến vậy?"

"Mễ lang" hai chữ này làm tâm tình Mễ Bồ Nguyên thấy thật tốt. "Mễ quốc." Hắn vừa cho thêm cỏ vào máng vừa nói, "Đã từng nghe nói chưa?"

Ninh nhi lắc đầu.

Mễ Bồ Nguyên thần sắc ôn hòa: "Mễ quốc rất xa, từ lúc ta còn rất nhỏ, Thiên Khả Hãn liên minh với Tây Vực, tổ phụ ta cùng tộc nhân liền tới Trung Nguyên."

Ninh nhi nghe có chút mất hồn. Tây Vực, nàng từng nghe phụ thân và Thiệu Tư Mã đề cập tới, nghe nói vô cùng xa.

"Ngươi thì sao?" Mễ Bồ Nguyên hỏi, "Ngươi nói ngươi là người Ích châu, biểu huynh ngươi cũng vậy sao?"

Ninh nhi gật đầu: "Hắn cũng thế."

Mễ Bồ Nguyên cười cười: "Lúc đầu ta gặp còn tưởng hắn là phu quân ngươi."

Ninh nhi đỏ mặt, vội nói: "Hắn không phải là phu quân của ta."

"Nha. . . . . ." Trong ánh sáng cuối ngày, hai mắt Mễ Bồ Nguyên tỏa sáng, "Các ngươi đi Trường An làm gì?"

"Đi tìm cậu ta." Ninh nhi nói. Dứt lời, lại hỏi hắn, "Mễ lang đã đi rất nhiều nơi phải không?"

"Dĩ nhiên." Mễ Bồ Nguyên ưỡn thẳng ngực, tự hào nói, "Tổ phụ ta từng đi khắp Đại Đường, tương lai ta không chỉ đi hết Đại Đường, đi hết Tây Vực, còn phải đi cả Đại Thực nữa."

Ninh nhi không biết Đại Thực ở đâu, nghe hình như còn xa xôi hơn Tây Vực.

"Ngươi đã đi qua An Tây chưa?" Nàng hỏi.

"An Tây?" Mễ Bồ Nguyên nói, "Đi rồi, năm năm trước, còn đi qua Quy Tư, Vu Điền, Sơ Lặc, Yên Kỳ, còn cả Toái Diệp nữa!"

Ninh nhi nghe được nhiều địa danh như vậy, cảm thấy hết sức thú vị.

"Quy Tư như thế nào?" Nàng hỏi, "Ta nghe nói Tây Vực lúc lạnh thì rất lạnh, khi nóng cũng nóng đến vô cùng."

Tiêu Vân Khanh lúc từ quan phủ trở về đã nói, cậu nàng là An Tây Đô Hộ Phủ Trưởng Sử. Ninh nhi đã hỏi Thiệu Chẩn, đó là chức quan Đô hộ, nên sẽ ở Quy Tư.

Mễ Bồ Nguyên cười: "Lời này cũng đúng, nhưng đó chỉ là lời của những người chưa từng đến đó thôi. Quy Tư rất đẹp, núi màu vàng, nước màu lam, nếu như không phải mùa tuyết rơi, còn có thảo nguyên mênh mông xanh biếc say lòng người!"

Ninh nhi nghe hắn nói không khỏi mê mẩn.

Nếu như cậu không nhận được thư của nàng, nàng sẽ đi Tây Vực tìm cậu. Khi đó có thể thấy được rất nhiều phong cảnh chưa từng thấy. Ninh nhi nghĩ tới đây, trong lòng có chút lo sợ, nhưng nàng lại nghĩ Thiệu Chẩn sẽ cùng nàng, liền cảm thấy yên tâm.

Mễ Bồ Nguyên năm năm trước đã đến Tây Vực, đáng tiếc cậu nàng lại đến đó hai năm trước, bọn họ không gặp nhau. Thiệu Chẩn đã dặn nàng, thân thế không thể nói với người khác nên Ninh nhi cũng không hỏi tiếp.

"Mễ lang đi Đại Thực, cũng là đi buôn bán sao?" Ninh nhi cười, chuyển đề tài.

Mễ Bồ Nguyên gật đầu: "Ông cha ta cũng đều đi buôn."

"Các ngươi đem hàng hóa từ nơi này vận chuyển đến một nơi khác là kiếm được tiền sao?"

"Cái gì?" Mễ Bồ Nguyên không hiểu rõ.

Ninh nhi thẹn thùng: "Ta chưa từng buôn bán, tò mò hỏi một chút thôi."

Mễ Bồ Nguyên liền hiểu, kiên nhẫn nói: "Buôn bán nghĩa là mua ở nơi giá thấp bán ở nơi giá cao hơn. Bọn ta mua gấm Tứ Xuyên ở Ích châu, mỗi thước một ngàn tiền, đi đến Trường An, Lạc Dương, mỗi thước bán giá 1500 tiền, 500 tiền cao hơn đó chính là lợi nhuận." Nói xong, nhìn hắn nàng, "Ngươi hiểu không?"

Ninh nhi cảm thấy còn phải tiêu hóa một chút, gật đầu.

"Thật ra thì ta cũng từng đi bán một cái trâm cài," nàng mỉm cười, "Nhưng chưa kịp bán đã bị biểu huynh ngăn lại, hắn nói ta bán quá rẻ, bị người ta lừa rồi."

Mễ Bồ Nguyên cười, càng cảm thấy cô gái này đáng yêu.

"Ngươi không đi tiệm vàng hỏi giá à?" Hắn hỏi.

"Không." Ninh nhi nói.

Mễ Bồ Nguyên nói: "Sau này nếu ngươi lại muốn bán trâm cài, trước tiên phải đi tiệm vàng hỏi giá, sau đó cộng thêm năm phần rồi bán sẽ không thiệt thòi."

"Thật?"

"Thật, ta sẽ không gạt ngươi." Mễ Bồ Nguyên cười lộ ra hàm răng trắng bóng.

Thiệu Chẩn từ cửa sau khách điếm đi vào, chưa được mấy bước, đã nghe được một chuỗi tiếng cười nhẹ nhàng, rất quen tai.

Nhìn lại, thấy trước chuồng ngựa có hai người đang đứng, một người là Ninh nhi, một người khác, lại là gã thanh niên người Hồ phiền nhiễu đó.

". . . . . . Ta còn từng đi qua Cao Xương, nơi đó có dưa mật vừa thơm vừa ngọt, còn có quả lựu lớn bằng này!" Giọng nói của thanh niên người Hồ truyền đến, trong ánh sáng cuối ngày, Thiệu Chẩn thấy nụ cười trên mặt Ninh nhi vô cùng rực rỡ, trong mắt nàng tràn đầy vui vẻ.

Một cỗ tư vị kỳ quái trồi lên trong lòng, Thiệu Chẩn trầm mặt xuống đi tới.

"Trời đã tối rồi, sao không đi dùng bữa?" Hắn cắt đứt Mễ Bồ Nguyên đang thao thao bất tuyệt.

Hai người lúc này mới nhìn đến hắn, đều ngạc nhiên.

"Biểu huynh," Ninh nhi vẫn hào hứng bừng bừng, nói với hắn, "Ta đi tìm ngươi không thấy lại gặp được Mễ lang. Mễ lang từng đi qua Tây Vực, còn đi qua cả Quy Tư!"

Thiệu Chẩn nghe Ninh nhi mở miệng một tiếng "Mễ lang" lại một tiếng "Mễ lang", cảm thấy tâm tư có chút phiền loạn.

"Hả?" Đuôi lông mày hắn khẽ nhếch, nhìn về phía Mễ Bồ Nguyên.

Mễ Bồ Nguyên nghe được giọng nói nàng đầy tán dương có chút ngượng ngùng, cười cười: "Cũng không phải chuyện to tát gì. . . . . ."

"Ninh nhi, " Thiệu Chẩn hoàn toàn không nhìn hắn, quay đầu lại nói với Ninh nhi: " Thức ăn ta đã dặn khách điếm chuẩn bị, ngươi đi dùng bữa trước đi, ta có mấy lời phải nói với vị Mễ lang này."

Hắn đem hai chữ "Mễ lang" này nhấn mạnh thêm, Mễ Bồ Nguyên bắt được một tia ý vị không tầm thường, nụ cười hơi cứng lại.

"Ngươi?" Ninh nhi kinh ngạc, "Ta chờ ngươi nói xong rồi cùng đi."

"Không cần." Thiệu Chẩn cười cười, "Ngươi đi trước đi."

Giọng điệu của hắn có chút uy nghiêm không cho phép kháng cự, Ninh nhi đành đáp một tiếng, nhìn Mễ Bồ Nguyên một chút, ngượng ngùng cười một tiếng, đi về sảnh đường.

Thiệu Chẩn nhìn nàng vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, cho đến khi bóng dáng nàng biến mất ở bên kia hành lang, mới quay sang nhìn Mễ Bồ Nguyên.

Mễ Bồ Nguyên cũng nhìn hắn, biết hắn có ý không tốt, cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào.

"Biểu muội ta là con gái nhà đàng hoàng, ngươi chớ đến gần." Thiệu Chẩn cũng không vòng vo, nói ngay vào điểm chính.

"Ta không có ác ý." Mễ Bồ Nguyên nói.

"Không có ác ý cũng không được." Thiệu Chẩn lạnh nhạt nói.

Mễ Bồ Nguyên cười cười, không hề thoái ý: "Ngươi là biểu huynh nàng, cũng không phải là phu quân."

Thiệu Chẩn nhìn hắn một chốc, cười nhạt.

"Quy củ của người Hồ các ngươi là như thế sao?" Thiệu Chẩn bình tĩnh cởi đao bên hông xuống, "Coi trọng cô gái nhà nào, liền cùng phụ huynh nàng đánh một trận?"

Mễ Bồ Nguyên đỏ mặt nói: "Không phải, người Mễ quốc chúng ta coi trọng cô gái nhà nào, sẽ đi cầu hôn. Nếu cha mẹ Hồ nương tử ở đây, ta nhất định. . . . . ."

Thiệu Chẩn ngắt lời hắn: "Quy củ của ta là nếu muốn để ý biểu muội của ta, trước hết phải đánh với ta một trận."

Mễ Bồ Nguyên ngạc nhiên, tâm cũng động.

"Đánh ngã ngươi, ta sẽ được theo đuổi nàng, đúng không?"

"Ngươi không có đao, ta không chiếm tiện nghi của ngươi." Thiệu Chẩn không đáp lời, để cây đao xuống cạnh đống cỏ khô rồi nhìn Mễ Bồ Nguyên, "Cho ta xem bản lĩnh của ngươi đi."

Mễ Bồ Nguyên chăm chú nhìn hắn, không khách khí nữa, trong đôi mắt toát ra tia hưng phấn, thu tay thủ thế.

***

Ninh nhi mặc dù nghe lời Thiệu Chẩn đi về sảnh đường, nhưng cũng không động đến thức ăn.

Nàng nhớ lại dáng vẻ Thiệu Chẩn nói chuyện vừa rồi, cảm thấy bất an.

Hắn muốn nói gì với Mễ lang? Nàng tự hỏi, nhưng không tìm được đáp án.

Nàng cảm nhận được Thiệu Chẩn không thích Mễ Bồ Nguyên, giữa ban ngày, hắn từng nói "Nam nữ hữu biệt", nhưng mình và Mễ Bồ Nguyên chỉ là nói chuyện, cũng không có gì nha. . . . . . Tâm loạn. Lúc này, một người làm vội vã chạy vào, nói với ông chủ khách điếm: "Không hay rồi! Mau tới hậu viện, có người ẩu đả!"

Ẩu đả? ! Ninh nhi cả kinh, đứng lên, lập tức chạy về phía hậu viện.

Hai người đánh nhau khá ầm ĩ, đã có không ít người tụ tập lại.

"Bồ Nguyên! Đánh hắn!" Người đứng xem có mấy người trong đám thương lữ, không những không khuyên giải, còn ầm ĩ cổ vũ, "Đánh hắn đi!"

Mễ Bồ Nguyên vừa trúng một quyền của Thiệu Chẩn, nghe được tiếng cổ vũ, lau vết máu trên miệng, càng thêm dũng mãnh, bổ nhào lên phía trước.

Thiệu Chẩn cùng hắn giao thủ mười mấy quyền chưa từng chịu thua thiệt, bị mấy quyền đều chỉ là sượt qua. Mễ Bồ Nguyên dù sao cũng từng vào nam ra bắc, cũng có chút bản lĩnh, chỉ là, ở trong mắt Thiệu Chẩn không coi là gì.

Nếu như bình thường, Thiệu Chẩn tay chân lành lặn, đánh cho hắn nằm liệt cũng không phải việc khó. Nhưng hiện giờ, cánh tay trái còn bị thương, Ninh nhi ngàn căn vạn dặn không thể làm vỡ vết thương, Thiệu Chẩn tính toán đánh lâu một chút, tự bảo toàn bản thân.

Mễ Bồ Nguyên cùng Thiệu Chẩn giao thủ hồi lâu, không hề chiếm được thượng phong, ngược lại mình lại bị ăn mấy quyền không nhẹ, mới biết Thiệu Chẩn không phải hạng thường.

Trong lòng buồn bực, nhưng hắn lại phát hiện Thiệu Chẩn vô luận là công hay thủ, đều không dùng tay trái.

Ý niệm thoáng qua, hắn lần nữa tấn công ngay mặt Thiệu Chẩn, hét lớn một tiếng. Thiệu Chẩn lắc mình tránh đi, thế nhưng đó chỉ là giả chiêu của Mễ Bồ Nguyên, một cước đá về phía trái hắn.

Thiệu Chẩn cả kinh, muốn tránh cũng đã chậm.

Cánh tay trái đau nhức kịch liệt, hắn biết, vết thương đã vỡ rồi.

Mễ Bồ Nguyên thừa dịp động tác của hắn chậm lại, vung một quyền vào mặt hắn.

Ninh nhi đúng lúc chạy đến, thấy mặt Thiệu Chẩn bị đánh nghiêng về một bên kinh hoàng kêu: "Chẩn lang!"

Nàng còn chưa dứt lời, Thiệu Chẩn đã một cước bổ qua, Mễ Bồ Nguyên đau hét lên một tiếng, văng ra ngoài một trượng.

Mọi người xôn xao.

"Bồ Nguyên!" Mấy người thương lữ thấy Mễ Bồ Nguyên bị một chiêu nặng như vậy liền biến sắc, rối rít chạy đến.

Ninh nhi thấy Mễ Bồ Nguyên nằm trên mặt đất không dậy nổi, mặt nhăn lại một đống, không khỏi cả kinh thất sắc. Nàng muốn tiến đến xem hắn, lại phát hiện Thiệu Chẩn đứng không nhúc nhích nhìn nàng. Dưới ánh sáng của cây đuốc, ống tay áo màu xanh trên cánh tay trái nhuộm một mảnh đỏ.

"Vết thương của ngươi. . . . . ." Ninh nhi vội vàng đi tới, còn chưa đụng phải cánh tay kia, Thiệu Chẩn liền tránh nàng.

"Không sao." Hắn nói.

Ninh nhi mở to hai mắt nhìn hắn, một cỗ tức giận dâng lên.

"Vì sao lại đánh nhau?" Cổ họng của nàng nghẹn lại, mắt đỏ lên, "Người nào ra tay trước?"

Nàng chưa từng phát giận như vậy, Thiệu Chẩn nhìn nàng một chốc mới nói: "Ta."

Đôi mắt nàng nhìn hắn, thoáng thấy tia ảm đạm, thất vọng hay tức giận, hắn cũng không rõ.

Giọng nói của Ninh nhi run rẩy: "Vì sao. . . . . . Hắn chọc giận ngươi!"

Thiệu Chẩn trầm mặc một chốc, tránh ánh mắt của nàng: "Không vì sao, nhìn hắn không thuận mắt."

"Ngươi. . . . . ." Ninh nhi cắn răng, đang muốn nói nữa, bị tiếng ầm ĩ sau lưng cắt ngang.

"Bồ nguyên bị thương! Sao có thể ra tay nặng như thế? !" Mấy người thương lữ tức giận hết sức, ồn ào trách cứ.

"Cho dù đánh nhau, cũng không phải là thâm thù, sao lại nặng tay đến vậy!"

Ninh nhi thấy bọn họ vây lại thì sợ hãi đứng ngăn trước mặt Thiệu Chẩn, lớn tiếng giải thích: "Chẩn lang cũng bị thương rồi!"

Những người đó không đồng tình: "Hắn còn đứng! Bồ nguyên nằm, không giống nhau."

"Hôm nay bọn ta muốn đòi công đạo!"

Đang ầm ĩ, một tiếng thét lớn truyền đến: "Ầm ĩ cái gì!"

Mọi người nhìn lại, thấy ông chủ khách điếm mang theo mười mấy người cầm đuốc đi tới, mỗi người đều cầm gậy gộc.

Sắc mặt chủ khách điếm âm trầm, quét mắt một vòng quanh đám đông, đậu lại trên người Mễ Bồ Nguyên và Thiệu Chẩn.

"Các vị khách." Hắn chắp tay một cái, lạnh lùng nói,

"Hàn xá thô lậu, không tiếp đãi được chư vị, tối nay xin đến nơi khác ngủ lại."

Lời vừa nói ra, mấy người thương lữ đều bất mãn.

"Tại sao là chúng ta rời đi?"

"Muốn ẩu đả cũng không phải là chúng ta!"

"Bây giờ đêm tối, không thể ra ngoài thành, chẳng lẽ muốn chúng ta ngủ trên đường. . . . . ."

"Ông chủ không cần làm khó bọn họ." Lúc này, Thiệu Chẩn lên tiếng, trong ánh lửa, vẻ mặt hắn hơi nhợt nhạt, "Là ta khơi mào, ta đi."

Ninh nhi chấn động cả người, mở to hai mắt nhìn hắn: "Chẩn lang, ngươi. . . . . ."

"Ngươi tối nay ở lại khách điếm, ngày mai ta tới đón ngươi." Thiệu Chẩn nói xong, nhặt đao lên, nhét vào tay nàng, nói thật nhỏ, "Ban đêm nhớ đóng kỹ cửa." Dứt lời, đi ra ngoài.

Hắn, cánh tay trái còn chảy máu, cả người toát ra vẻ âm hàn, mọi người nhất thời yên lặng như tờ, nhường đường cho hắn.

Thiệu Chẩn nhìn bầu trời đêm lác đác mấy vì sao, trên môi nở một nụ cười khổ.

Thật là tự tìm.

Thiệu Chẩn a Thiệu Chẩn, ngươi không dám thích nàng, chẳng nhẽ bắt người khác cũng không được thích nàng sao?

Hết chương 21

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play