-Đây là thành ý của cậu đối với người bị thương là tớ sao có thể nhường cho ai chứ.
Hắn nhìn chằm chằm vào 2 cái tay đang dừng hình giữa không chung,tim bỗng chốc đập nhanh hơn một nhịp.Tay cô vừa man mát lại vừa mịn màng nữa,cảm giác thật tuyệt quá đi.
Hướng theo ánh mắt hắn cô giật mình rụt tay lại.Hắn cũng biết điều mà thả tay cô ra dù có chút tiếc nuối.Nhưng còn hơn là bị cô nghĩ là hắn háo sắc,dê già quá,mặc dù đúng là như vậy.hic
-Ngay cả tớ,cũng không được ăn sao.
-Đúng vậy.
Nhìn khuôn mặt hơi xụ xuống của cô hắn bất giác mỉm cười,thà như thế còn hơn là để cô ăn cái món độc mà lạ đó.
-Rột,rột.
Cô ngượng ngùng cúi mặt xuống.Tự dưng cái bụng yêu của cô lại không ngoan ngoãn mà biểu tình dữ quá.Kêu lớn như vậy thảo nào hắn cũng nghe thấy rồi.Ôi ngượng quá đi mất.
-Haha,đói sao không chịu nói sớm.Đi,chúng ta ra hồ sen vừa ăn vừa ngắm cảnh.
-Ban nãy cậu ngăn không cho tớ ăn còn gì.Đồ đào hoa đáng gét.
Cô thẹn qúa hoá giận hét vào mặt hắn.Là tam công chúa suốt 17 năm qua đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống ngượng ngùng này đấy.Dù ngang bướng,khó trị nhưng chưa ai dám cười cô như hắn cả.Cái tên này..
-Là tớ sai được chưa.Chúng ta đi thôi.
Hắn dùng lạng đứng dậy,cô nhanh nhẹn chạy tới dìu hắn.Ngã lăn quay ra là thành siêu nhân 3 chân dài hạn thêm vài tháng nữa thì chết cô à.
̣p đồng "lăng-xê"
-Hà Nhi,tam muội đâu rồi.
Anh đến đón hai chị em đi ăn mà ngạc nhiên khi không thấy bóng dáng cô đâu cả.
-Dạ,Thiên Nhi đi học về là lăn ra ngủ ngay.Chắc muội ấy buồn ngủ quá đó mà.
Nhỏ chui vào chiếc siêu xe của anh khẽ chu mỏ nói.Biết làm sao được nói thật ra là Thiên Nhi vẫn chưa đi học về vì tên đào hoa kia thì nhất định anh sẽ nổi giận cho mà coi.
-Ừm,vậy lát nữa chúng ta mua phần Thiên Nhi chút đồ ăn vậy.Muội nhớ gọi Thiên Nhi dậy ăn đấy.Bây giờ muội ấy đang mang thân xác con người nhịn đói là không có tốt đâu.