Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Trên bàn trong thùng xe đặt một trản đèn lưu li, đèn chiếu sáng ngời, hắn thấy rõ ràng vô cùng tiểu cô nương trong xe.
Tóc đẹp nồng đậm đen nhánh như thác nước buông xuống, tôn làn da tuyết trắng của nàng càng thêm trắng nõn kiều nộn, gương mặt cỡ bàn tay kiều kiều nho nhỏ, thiếu nữ vốn kiều tiếu minh mị, sau khi xõa tóc, tăng thêm vài phần lười biếng, không cần làm gì, chỉ cần nhàn nhạt nâng mắt đã là phong tình vạn chủng.
Từ Lệnh Sâm cảm giác tim của chính mình giống như bị người nhẹ nhàng gõ một chút, tim đập hơi thở đều rối loạn.
Tầm mắt hắn hạ xuống, thấy nàng mặc quần áo nam tử, bộ ngực lại lớn thật nhiều so với trước đây, thắt đai lưng, vòng eo tinh tế chưa đầy nắm tay, bên cạnh đệm thả vài món nữ trang, vừa thấy liền biết là nàng thay ra.
Vừa rồi, nàng ở trong xe thay quần áo.
Ánh đèn sáng ngời chiếu lên thân thể như ngọc của nàng.
Từ Lệnh Sâm cảm giác miệng khô lưỡi khô, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Trong không khí trôi nổi chính là mùi hương nhàn nhạt trên người thiếu nữ, làm sao hắn còn nhẫn được?
Nhẹ nhàng nhảy vào thùng xe, lại sợ chính mình thô lỗ làm nàng bị thương, chỉ lấy tay đẩy ra tóc đen dừng trên má nàng, ôm mặt nàng, thâm tình chân thành hôn xuống.
Hai người chậm rãi ngã trên đệm, hắn ôm nàng vào ngực, vô cùng say mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới rốt cuộc nhịn được buông nàng ra, người trong lòng đã sớm ánh mắt mê ly, gương mặt ửng đỏ giống như uống say.
Từ Lệnh Sâm cảm thấy mỹ mãn, hôn một cái trên mặt nàng, lúc này mới ngồi dậy, cầm lược chải đầu cho nàng.
Nắm tóc đen mềm mại của nàng, hắn lại nhộn nhạo tâm thần lần nữa, ngậm vành tai nàng tra tấn hồi lâu mới lưu luyến buông ra.
Chậm trễ nữa, chỉ sợ không ăn được lẩu!
Từ Lệnh Sâm cũng không lại miên man suy nghĩ, thuần thục búi tóc cho nàng, dùng trâm cài cố định.
“Sao chàng thuần thục như vậy?” Kỷ Thanh Y rất tò mò, đôi mắt đảo quanh trên mặt hắn: “Chẳng lẽ lúc trước chàng từng chải tóc cho người khác?”
Nàng ăn mặc nam trang, chải búi tóc nam tử, anh khí bừng bừng, cực kỳ xinh đẹp.
Từ Lệnh Sâm yêu đến không được, duỗi tay quát một chút trên mũi nàng: “Đừng suy nghĩ miên man, nàng quên ta đã từng ra chiến trường sao, không học được chính mình chải đầu, chẳng lẽ ra chiến trường còn mang theo tỳ nữ nha hoàn hay sao?”
Kỷ Thanh Y lập tức bắt được sơ hở trong lời hắn nói : “Chẳng lẽ ngày thường chàng đều mang theo tỳ nữ nha hoàn sao? Các nàng hầu hạ bên cạnh chàng sao?”
Chải đầu, rửa mặt, tắm gội, thay quần áo, hoặc là… ấm giường?
Thật là càng nghĩ càng giận sôi người!
“Không có, ta không thích dùng nha hoàn, đời trước dùng bên người chính là gã sai vặt, đời này chuyện cơ bản đều chính mình ra tay.”
“Không có khả năng!” Kỷ Thanh Y không tin: “Chàng nhất định là đang lừa ta, nào có nam tử nào không cần nha hoàn hầu hạ bên người?”
“Thật sự.” Từ Lệnh Sâm mềm giọng nói: “Ta lừa nàng làm gì chứ?”
Giống dỗ dành hài tử vậy, giọng điệu mềm đến không thể mềm hơn.
“Ta không tin.” Kỷ Thanh Y hồ nghi nói: “Hoặc là chàng gạt ta, hoặc là chàng có nguyên nhân gì đó, nếu không sao lại không duyên không cớ không cần nha hoàn?”
“Đương nhiên có nguyên nhân.” Từ Lệnh Sâm thấy trong mắt nàng đều là hoài nghi, làm sao còn không rõ tiểu nha đầu này là ghen tị, hắn không tức giận chút nào, ngược lại thực vui vẻ, kéo nàng ngồi vào lòng mình, dán lỗ tai nàng nói: “Vốn có rất nhiều nha hoàn, vừa đến hầu hạ bên cạnh ta liền tự tiến giường chiếu, có mấy người thậm chí cởi sạch, ở trên giường chờ ta……”
“Còn có chuyện này!” Kỷ Thanh Y lập tức mắt hạnh trừng to: “Chàng tất nhiên thuận nước đẩy thuyền nhận lấy có phải không? Nam nhân các chàng không có một ai tốt!”
“Ai, ta nhưng thật ra muốn nhận.” Từ Lệnh Sâm thở dài một hơi, ra vẻ phiền não nói: “Nhưng những người đó ai cũng quá xấu, ta thật sự không thể hạ miệng, muốn trách chỉ trách người nào đó quá xinh đẹp, giống như thiên tiên, khiến cho trong lòng trong mắt ta nhìn không tới người khác? Chỉ tiếc, người nọ không muốn cởi sạch chờ ta, nếu không làm sao tấm thân xử nam của ta còn có thể lưu tới hôm nay?”
Kỷ Thanh Y nghe hắn nói lời nói thô tục, mặt lập tức liền đỏ, đấm một quyền thật mạnh vào ngực hắn, mắng: “Chỉ biết nói hươu nói vượn!”
Từ Lệnh Sâm tóm được nắm tay nàng, kéo tới bên môi hôn một cái, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Ta nói chính là thật sự, không tin nàng cởi, xem ta……”
Kỷ Thanh Y cực thẹn, chạy nhanh che kín lỗ tai chính mình.
Từ Lệnh Sâm hôn mu bàn tay nàng, cách bàn tay nàng, nói bên tai: “Vật nhỏ, ta chỉ thích một mình nàng.”
Kỷ Thanh Y cười ngã xuống trong lòng ngực hắn.
Xuống xe ngựa, Từ Lệnh Sâm lấy áo choàng bao cho nàng, che khuất dáng người mạn diệu, lúc này mới cùng nàng vào Bách Vị Cư.
Kỷ Thanh Y thực thích ăn lẩu, nhưng dù sao sức ăn nàng nhỏ, ăn hữu hạn, sau khi chính mình ăn no, liền vớt đồ ăn, thịt nấu chín ra thả vào chén Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm thấy bộ dáng nàng hiền huệ cụp mi rũ mắt, cảm thấy bọn họ giống như phu thê vậy, phu xướng phụ tùy, tốt tốt đẹp đẹp, trong lòng cao hứng, ăn không còn một mảnh đồ ăn nàng gắp. Chờ phản ứng lại mới phát hiện chính mình ăn nhiều, có chút trướng.
Chầu cơm này hai người đều ăn đặc biệt cao hứng, đến lúc trở về, Từ Lệnh Sâm thật sự lưu luyến không rời: “Ta thật muốn nhanh cưới nàng về nhà, để nàng không thể rời khỏi ta dù chỉ một lát.”
Kỷ Thanh Y nghe xong chỉ cười ha ha, cũng không nói gì khác.
Tuy nàng rất muốn trừng hắn một cái, mắng hắn một câu, nhưng trong lòng càng muốn đồng ý hắn, gả cho hắn, cùng hắn đời đời kiếp kiếp không tách ra.
Tuyết đã ngừng, chiếu chung quanh sáng lượng lượng, trên mặt đất đọng một tầng thật dày, bước lên có tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Kỷ Thanh Y sợ Từ Lệnh Sâm mệt, đẩy đẩy hắn: “Từ Lệnh Sâm, chàng thả ta xuống chính mình đi thôi.”
“Không được.” Từ Lệnh Sâm không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Bên ngoài quá lạnh, tuyết quá dày, sẽ đông lạnh nàng.”
“Vậy chàng đừng đi nhanh như vậy, chậm rãi đi.”
Từ Lệnh Sâm cười khẽ: “Sao vậy? Luyến tiếc ta? Nếu nàng luyến tiếc…… buổi tối hôm nay ta ở lại, không đi, được không?”
“Được a.” Kỷ Thanh Y biết hắn thích khua môi múa mép, miệng đáp ứng: “Chàng liền ở lại đi.”
Từ Lệnh Sâm cúi đầu, trán hắn chạm vào trán nàng, bất đắc dĩ sủng nịch nói: “Thật là không có biện pháp với nàng, nàng cứ chờ đi, một ngày nào đó, ta muốn ngày ngày đêm đêm ở bên nàng.”
“Suỵt!”
Kỷ Thanh Y đang muốn nói chuyện, Từ Lệnh Sâm lại biến đổi sắc mặt, ôm nàng ẩn ở góc tường.
Cách đó không xa có hai người đứng đối diện.
Một người đưa một thứ giống như lồng chim cho một người khác: “…… Đều ở chỗ này, tổng cộng tám con, vừa lớn vừa mập, bảo đảm cô nương vừa lòng.”
Người nói chuyện quay mặt về phía Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y nhìn thấy bà ta lưng còng, đầu tóc hoa râm, rất già nua.
Người đối diện bà ta nhận lấy lồng sắt, lại đưa qua một vật nho nhỏ: “Được, thứ này cho bà.”
Tuy rằng đè thấp giọng, nhưng có thể nghe được, phi thường tuổi trẻ.
Hai người giao dịch xong, nhanh chóng tách ra.
Kỷ Thanh Y kéo kéo cổ áo Từ Lệnh Sâm, nhỏ giọng nói: “Từ Lệnh Sâm, có thể nhìn xem bên trong lồng sắt kia là gì không ?”
“Có thể.” Từ Lệnh Sâm thấp giọng nói: “Nàng hôn ta một cái.”
Nói, đưa mặt chính mình lại đây.
Kỷ Thanh Y nhìn người cầm lồng sắt sắp đi xa, chỉ phải nhẹ nhàng hôn một cái, Từ Lệnh Sâm cười hắc hắc, thỏa thuê đắc ý nói: “Xem ta.”
Hắn chỉ vung cánh tay, không biết ném mạnh thứ gì ra ngoài, lồng sắt liền thình thịch một tiếng rơi xuống đất, vải bố trùm trên lồng sắt bị xốc lên, lộ ra một góc, bên trong mấy con chuột to mọng đang kêu chít chít.
Kỷ Thanh Y nói: “Ta nói sao lại nghe được tiếng chuột kêu chứ, thì ra là ở trong lồng sắt.”
Nàng liếc Từ Lệnh Sâm một cái: “Có người dưỡng khỉ, có người nuôi chó, có người dưỡng chuột, thật là kỳ quái.”
“Nàng nói chính là ta sao?” Từ Lệnh Sâm ôm nàng lên, bay nhanh đến cửa sổ phòng Kỷ Thanh Y, từ bên ngoài mở cửa sổ, thả nàng vào trong: “Ta không chỉ dưỡng khỉ, còn dưỡng hoa nữa.”
Từ bên ngoài vào trong phòng, Kỷ Thanh Y không cảm thấy ấm, ngược lại cảm thấy có chút lạnh, lúc này mới ý thức được Từ Lệnh Sâm hộ nàng khẩn cỡ nào.
“Chàng dưỡng hoa gì chứ, còn không phải lấy từ chỗ ta.”
“Không phải, ta dưỡng một đóa hoa tên Y Y, phi thường xinh đẹp, ta cả ngày chờ a, mong a, ngóng trông có một ngày……”
Hắn đột nhiên im bặt, trên mặt lộ ra vài phần cổ quái.
Kỷ Thanh Y lại bị lời dở dang của hắn câu lên sự tò mò: “Có một ngày cái gì, làm sao vậy?”
Ngóng trông có một ngày hoa nở, ta biến thành con trùng nhỏ, chui vào trong hoa……
Từ Lệnh Sâm cười ha ha, cách cửa sổ hôn mặt nàng: “Ngóng trông hoa này càng ngày càng đẹp, mỗi ngày làm bạn bên cạnh ta.”
Kỷ Thanh Y còn muốn nói chuyện, Từ Lệnh Sâm đã thả lỏng nàng, nói: “Không còn sớm, ta đi đây, nàng mau đóng cửa sổ ngủ đi.”
Hắn sợ chính mình nếu tiếp tục ở lại sẽ càng luyến tiếc đi, nói xong liền đóng cửa sổ.
Kỷ Thanh Y cũng biết không còn sớm, cài chốt cửa sổ, nhanh chóng rửa mặt chải đầu ngủ.
Sáng hôm sau, nàng liền nghe người ta nói trong phòng Trần Tĩnh Nhiên náo loạn có chuột, nghĩ đến chuyện đêm qua nhìn thấy, liền biết tám phần là có người cố ý tác quái.
Từ sau khi nữ học tuyên bố tháng hai năm sau có cuộc tuyển chọn, các thiên kim tiểu thư ngày thường nũng nịu hiểu lễ nghi liền bắt đầu ngươi hãm hại ta, ta hãm hại ngươi.
Trần Tĩnh Nhiên biểu hiện không hề tầm thường chút nào, tất nhiên là khiến người ghen ghét.
Kỷ Thanh Y vốn định nói việc này cho Trần Tĩnh Nhiên, sau đó nghĩ lại, tối hôm qua chính mình cũng không nhìn thấy người nọ, hơn nữa tuy thả chuột đáng giận, cũng chẳng qua là trò đùa dai, cũng sẽ không có gì nguy hại lớn.
Căn cứ ý tưởng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nàng quyết định không quản chuyện này.
Nháo có chuột cũng chẳng qua liền náo loạn hai ba ngày, vốn tưởng rằng nháo xong, chuyện liền đi qua, lại không ngờ chó con Nữu Nữu Trần Bảo Linh dưỡng bị mất, đợi khi tìm được thì nó đã chết, hơn nữa là bị người độc chết.
Lúc này chuyện liền nháo lớn.
Độc chết một con chó là việc nhỏ, nhưng ai biết bước tiếp theo có thể hạ độc hại người hay không!
Nữ học đặc biệt coi trọng, an bài người có chuyên môn điều tra chuyện này, chiều ngày hôm sau liền có manh mối, đều nói là Trần Tĩnh Nhiên hạ độc, bởi vì có người tận mắt nhìn thấy nha hoàn của Trần Tĩnh Nhiên đi mua thuốc chuột, hơn nữa không lâu trước, chó của Trần Bảo Linh đã dọa tới Trần Tĩnh Nhiên, làm hại nàng trật chân, vài ngày đều không thể xuống giường.
Trần Bảo Linh phi thường khổ sở, khóc một hồi mới chôn chó con, ảo não nói: “Nếu tỷ nghe lời muội nói, không mang theo nó tới, hoặc là xem kỹ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy, đều là ta hại Nữu Nữu.”
Kỷ Thanh Y khuyên nàng vài câu, nàng khóc càng thêm lợi hại.
Dù sao cũng là một cái mạng, Kỷ Thanh Y cũng rất tiếc hận.
Quan Khả Nhi liền tới khuyên: “Bình Dương hầu tiểu thư đừng khổ sở, có chút người tâm tư ngoan độc, tiểu thư trêu chọc nàng, nàng nhất định muốn báo thù. Ta nghĩ đánh một trận rồi thôi, không nghĩ tới nàng thế nhưng có thể làm ra chuyện hạ độc, thật là biết người biết mặt không biết lòng, mặt ngoài dịu dàng ngoan ngoãn, ai biết bên trong là dạng gì?”
Trần Tĩnh Nhiên bị người của nữ học kêu đi hỏi chuyện, nếu giải thích không rõ, sẽ bị đuổi khỏi nữ học, nha hoàn của nàng phi thường nôn nóng, biết Trần Bảo Linh ở đây, liền muốn xin Trần Bảo Linh cầu tình giúp Trần Tĩnh Nhiên, không ngờ mới vừa đi tới cửa, nghe được Quan Khả Nhi nói như vậy, lập tức nóng nảy: “Quan tiểu thư, tiểu thư chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói ai vậy? Ngày thường thân mật với tiểu thư nhà ta, tỷ dài muội ngắn, việc này còn chưa điều tra rõ đâu, tiểu thư liền bắt gió bắt bóng, bỏ đá xuống giếng sao?”