Hoàng Hậu giơ kéo lên, nặng nề đâm vào tim chính mình, đau đớn kịch liệt làm nước mắt nàng chảy ra, nhưng khóe miệng lại treo một tia mỉm cười thỏa mãn: “Ngàn vạn hận, hận tới tận chân trời. Núi trăng không biết chuyện con tim, gió mưa làm rơi hoa trước mắt, nhẹ nhàng đưa áng mây đi xa.”
Biểu ca, là hoàng đế hại huynh, là Phương Vân Tư hại chết huynh, Văn Quân, không có bản lĩnh, không thể báo thù cho huynh.
Biểu ca, chúng ta rốt cuộc gặp nhau rồi.
Lúc này, La Quý mang tin tức mới thu được cho Từ Lệnh Sâm: “Điện hạ, là Vương phi từ Sơn Tây truyền tới.”
Từ Lệnh Sâm lập tức mở tin ra, từ đầu tới đuôi quét một lần.
Thì ra người Hoàng Hậu ái mộ là cữu cữu.
Lúc hắn chưa sinh ra, cữu cữu đã chết trận sa trường, cho nên hắn tra không được.
Lúc ấy Ninh Vương phi Phương Vân Tư và trưởng huynh Phương Vân Phi sống nhờ Trường Ninh Hầu phủ, cùng lớn lên với Hoàng Hậu Mạnh Văn Quân, Mạnh Văn Quân trộm thích biểu ca Phương Vân Phi, sau lại bị tứ hôn làm Thái Tử Phi.
Mạnh Văn Quân thương tâm muốn chết, lập tức viết thư tỏ lòng ái mộ của chính mình cho Phương Vân Phi, muốn Phương Vân Phi mang nàng cao chạy xa bay.
Lúc ấy Mạnh Văn Quân đã được tứ hôn cho ngay lúc đó Thái Tử hiện giờ hoàng đế, nếu việc này truyền ra, Trường Ninh Hầu phủ sẽ bị trách tội, Phương Vân Phi càng là khó giữ được tánh mạng.
Phương Vân Phi cũng không có tình yêu nam nữ với biểu muội Mạnh Văn Quân, sau khi lớn lên hắn ở ngoại viện cũng rất ít gặp mặt Mạnh Văn Quân.
Thu được thư từ, đầu tiên Phương Vân Phi hoảng sợ, xác nhận thật là đến từ tay biểu muội Mạnh Văn Quân, không chút do dự báo việc này cho trưởng bối Trường Ninh Hầu phủ, lúc ấy Mạnh Văn Quân bị trông giữ. Hắn cũng nhanh chóng quyết định rời đi Trường Ninh Hầu phủ, đi biên cương tòng quân, không ngờ nửa năm sau chết ở biên cương.
Mạnh Văn Quân cảm thấy chính mình hại chết biểu ca Phương Vân Phi, sau khi gả cho đương kim hoàng đế vẫn luôn buồn bực không vui, vài lần có dấu hiệu tự sát. Nhưng nàng là Thái Tử Phi, nếu tự sát, Trường Ninh Hầu phủ nhất định sẽ bị trừng phạt.
Tuy nàng không dám tự sát, thân mình lại càng ngày càng suy sụp, sau đó cơm nước không ăn, thường xuyên ngất, Ninh Vương phi tiến cung khuyên giải an ủi.
Lúc ấy Hoàng Hậu chảy nước mắt, lôi kéo tay Ninh Vương phi, nói: “Đều là tỷ mặt dày vô sỉ, một bên tình nguyện, bức biểu ca không thể không rời đi Trường Ninh Hầu phủ. Ngay cả thi thể biểu ca cũng không tìm được, chỉ có thể xây mộ chôn di vật, tỷ lại bình yên vô sự, hưởng thụ vinh hoa phú quý, tỷ làm không được, thật sự làm không được.”
Nếu không phải nàng, biểu ca sẽ không chết.
Nàng không muốn sống nữa, nàng muốn trả cho biểu ca một mạng.
Thấy Hoàng Hậu lập tức không sống nổi, ngay lúc đó Trường Ninh hầu phu nhân đau lòng con gái, gần như cũng không buồn ăn uống.
Sau đó, bà rốt cuộc nghĩ ra một phương pháp, cầu Ninh Vương phi phối hợp bà bịa một chuyện xưa, lừa gạt Hoàng Hậu, đánh mất áy náy trong lòng Hoàng Hậu.
Đầu tiên là Trường Ninh hầu phu nhân tiến cung nói cho Hoàng Hậu: “Biểu ca con cũng không phải là chính mình muốn rời đi Trường Ninh Hầu phủ, người hại chết hắn cũng không phải con. Biểu ca con cầm thư từ tới cầu tình với ta, hy vọng ta có thể đồng ý hắn mang con rời đi, là nương sợ bị hoàng đế trách tội, báo việc này cho cha con, cha con đánh hắn một trận, đuổi ra Hầu phủ.”
“Con à! Là nương vô dụng, không sớm định ra việc hôn nhân cho các con, khiến các con thành uyên ương mệnh khổ! Con muốn trách thì trách nương đi, người hại chết biểu ca con là nương.”
Hoàng Hậu khiếp sợ, biểu ca thế nhưng cũng thích nàng, biểu ca thật sự muốn mang nàng đi!
Biểu ca, biểu ca!
Nước mắt Hoàng Hậu rơi như mưa, lại không dám tin tưởng.
Ninh Vương phi liền nói: “Nương nương, dì nói không sai, sau khi ca ca bị đuổi đi, liền tới tìm muội.”
Ninh Vương phi áy náy nói: “Hắn muốn muội từ giữa hỗ trợ, giúp tỷ rời đi Trường Ninh Hầu phủ. Là muội nhát gan sợ phiền phức, sợ bị liên lụy, lấy chết tương bức, bức bách ca ca rời đi kinh thành, vĩnh viễn cũng không cần trở về.”
Hai mắt Hoàng Hậu đẫm lệ mông lung nhìn Phương Vân Tư.
Thế nhưng là nàng! Chính mình xem nàng như tỷ muội tốt, nàng lại từ giữa làm khó dễ.
“Lúc ca ca đi lưu lại một phong thư, nhờ muội chuyển cho nương nương, muội vẫn luôn không dám đưa……”
“Lấy tới cho ta!”
Hoàng Hậu mở thư ra, run run xem xong, liền gào khóc.
Kỳ thật lá thư kia là Ninh Vương phi mời người bắt chước chữ của Phương Vân Phi viết ra, nội dung rất ít, chẳng qua chỉ là một bài thơ mà thôi: Ngàn vạn hận, hận tới tận chân trời. Núi trăng không biết chuyện con tim, gió mưa làm rơi hoa trước mắt, nhẹ nhàng đưa áng mây đi xa.
Bắt đầu từ đấy, thân mình Hoàng Hậu dần dần tốt lên, sau đó, còn sinh nguyên Thái Tử.
Lúc này Trường Ninh hầu phu nhân và Ninh Vương phi mới yên tâm.
Từ Lệnh Sâm thở ra một hơi thật dài.
Mẫu phi và Trường Ninh hầu lão phu nhân cho rằng như vậy có thể đánh mất áy náy của Hoàng Hậu, làm nàng có thể sống tiếp. Lại không ngờ, nàng ghi hận hoàng đế, cảm thấy nếu không phải hắn muốn cưới nàng, sao nàng lại tiến cung, sao lại cùng cữu cữu tách ra.
Hiện giờ xem ra, tất nhiên Hoàng Hậu cũng ghi hận mẫu phi, cho nên đời trước mới có thể giết chính mình. Cũng không biết sau khi hắn chết, Hoàng Hậu làm gì tiếp theo, có đối phó phụ vương và mẫu phi không.
Nhưng đó đều là chuyện đời trước, hiện tại, rốt cuộc kết thúc.
……
Hoàng Hậu bệnh nặng, hoăng thệ ở Vạn Thọ sơn, hoàng đế ruột gan đứt từng khúc, thể xác và tinh thần mỏi mệt, ngày hôm sau nghi giá hồi cung, lệnh Lễ Bộ và Ninh Vương thế tử xử lý tang lễ của Hoàng Hậu.
Giữa tháng tám, hoàng đế hạ thánh chỉ, Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm ngày biểu anh kỳ, thiên tư túy mỹ, trước sinh dục hoàng trưởng tôn, sau tìm về tiểu công chúa, nhân phẩm quý trọng, hiếu tâm đáng khen, lập làm Hoàng Thái Tử, chính vị Đông Cung.
Cuối tháng mười, hoàng đế hoăng thệ, Thái Tử Từ Lệnh Sâm kế vị, tân đế lại kiên trì vì tiên đế giữ đạo hiếu ba tháng, sang năm tháng hai cử hành đại điển đăng cơ, chính thức đăng cơ.
Tháng ba đầu xuân ấm áp, thế tử phi Kỷ Thanh Y được sách phong làm Hoàng Hậu.
Ngày hôm sau sách phong Hoàng Hậu, quan viên Lễ Bộ dâng tấu thỉnh cầu hoàng đế tuyển tú, lấp đầy hậu cung, kéo dài con nối dõi, bị hoàng đế cự tuyệt.
“Tiên đế chỉ có một mình nguyên hậu, sau đó vì khai chi tán diệp nạp hai cung nhân, nhưng vẫn không có con. Trẫm muốn noi theo tiên đế, ân ái tình thâm với Hoàng Hậu. Hiện giờ dưới gối trẫm đã có hoàng tử Tắc, ngày sau còn có càng nhiều tiểu hoàng tử tiểu công chúa sinh ra, tuyển tú hao tài tốn của, không cần.”
Quan viên Lễ Bộ còn muốn mở miệng, hoàng đế lại trầm mặt nói: “Ý Trẫm đã quyết, việc tuyển tú, lại không cần đề.”
Chờ Từ Lệnh Sâm bãi triều trở lại hậu cung, nhìn thấy Kỷ Thanh Y đỡ Thiên Hữu, dạy hắn học bước.
Thiên Hữu hơn mười tháng, có thể đứng vững vàng, đi đường bước chân đặc biệt lớn, lại bởi vì không nắm chắc lực, luôn té ngã.
Té ngã hắn cũng không khóc, chỉ mở to mắt nhìn Kỷ Thanh Y, đôi mắt kia vừa to vừa sáng, giống như giữa bạch ngọc có hai viên ngọc trai đen bóng loáng, cực kỳ xinh đẹp. Mỗi khi Kỷ Thanh Y nhìn, một lòng đều phải tan thành nước.
Thời tiết ấm, Kỷ Thanh Y chỉ ăn mặc áo sam màu lục viền hồng, váy đỏ thêu chỉ vàng, nàng nửa ngồi xổm nắm tay Thiên Hữu, Thiên Hữu đi lại, nàng cũng đi theo, vòng eo kia tinh tế nhu nhu như cành liễu trong gió xuân, mông vừa tròn vừa to, hắn nhìn yết hầu phát khẩn, thân mình nóng lên.
Vì tiên đế giữ đạo hiếu ba tháng, ba tháng này đều không chạm vào nàng.
Hôm nay hắn bác bỏ Lễ Bộ tuyển tú, nàng nhất định cao hứng, nhất định sẽ không cự tuyệt chính mình.
Trong lòng Từ Lệnh Sâm ngứa ngứa, nắm tay thả tới bên môi nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Cung nhân đứng quay chung quanh Kỷ Thanh Y và Thiên Hữu vội quay đầu lại thỉnh an.
Thiên Hữu đang đi vui vẻ, đột nhiên thấy mọi người đều không vây quanh hắn, ngẩng đầu nhìn Từ Lệnh Sâm.
Khuôn mặt nhỏ thịt thịt, tròn tròn, đôi mắt to to, trên người đã có bóng dáng của hắn, lại có dấu vết của Y Y, đáng yêu vô cùng.
Hắn nhịn không được cười, thò tay ôm Thiên Hữu.
Thiên Hữu thấy người cười với hắn, cũng cười theo, đôi mắt cong cong thành trăng non, cái miệng nhỏ mở ra, lộ ra trên dưới bốn cái răng sữa nho nhỏ.
Từ Lệnh Sâm cao hứng, không chút do dự bế Thiên Hữu lên.
Không ngờ trong nháy mắt tay đụng tới Thiên Hữu, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, oa một tiếng khóc.
Từ Lệnh Sâm hoảng sợ, vội hỏi: “Thiên Hữu làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Chàng bận quá không đến thăm hắn, Thiên Hữu không quen biết chàng.”
Kỷ Thanh Y vội tiếp nhận Thiên Hữu, Thiên Hữu chôn mặt trong lòng ngực Kỷ Thanh Y, ngẫu nhiên ngẩng đầu, trộm nhìn Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm sờ sờ chóp mũi, buổi sáng lúc hắn đi, Thiên Hữu chưa dậy, chờ hắn trở lại, Thiên Hữu đã ngủ rồi, khó trách đứa nhỏ này không quen biết chính mình.
Từ Lệnh Sâm sờ sờ đầu Thiên Hữu, áy náy nhìn Kỷ Thanh Y: “Trong khoảng thời gian này, vất vả nàng.”
Trước mặt nhiều người như vậy, Kỷ Thanh Y có chút ngượng ngùng: “Phu thê một thể, Hoàng Thượng bận rộn vì chính sự, thần thiếp không phải không biết lễ.”
Từ Lệnh Sâm cho vú nuôi một ánh mắt, nàng tiến lên bế Thiên Hữu lui xuống.
Các cung nhân khác lại ngơ ngác đứng, hoàn toàn không có ý tránh đi, Từ Lệnh Sâm có chút không vui: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
Chờ người đi hết, hắn chặn ngang bế Kỷ Thanh Y lên, đi đến tẩm cung, vừa đi vừa oán giận: “Mấy cung nữ đó sao lại thế này, không có ánh mắt gì cả. Tuệ Tâm Thải Tâm đâu? Sao không thấy các nàng?”
Kỷ Thanh Y biết chuyện tuyển tú sáng nay, nàng cũng đoán được Từ Lệnh Sâm sẽ làm thế này.
Mỗi khi hắn làm thành chuyện gì, đều sẽ tranh công trở về lăn lộn nàng, thời gian lâu, nàng cũng thói quen.
“Qua mấy ngày, Tuệ Tâm Thải Tâm sẽ xuất giá, tự nhiên phải chuẩn bị của hồi môn, sao có thể hầu hạ ta giống như trước.”
Tuệ Tâm Thải Tâm theo nàng nhiều năm như vậy, Kỷ Thanh Y cố ý nhờ Từ Lệnh Sâm giúp nàng chọn hai võ tướng tòng lục phẩm, các nàng gả ra ngoài liền không phải nô tỳ, mà là quan gia thái thái.
“Vẫn là Hoàng Thượng làm mối, Hoàng Thượng đã quên sao?” Nàng mỉm cười nhìn hắn, mặt mày doanh doanh, kiều tiếu cực kỳ.
“Đừng gọi ta là Hoàng Thượng.” Từ Lệnh Sâm thở phì phò đè ép lên: “Kêu ta Từ Lệnh Sâm.”
Hắn phải nỗ lực nhiều hơn, làm Y Y sinh thêm mấy hài tử, làm toàn bộ quan viên Lễ Bộ câm miệng.
Không biết lăn lộn bao lâu, Kỷ Thanh Y sau đó mơ mơ màng màng, chỉ nhớ rõ Từ Lệnh Sâm ôm nàng đi tắm, dùng khăn mềm chà lau thân mình cho nàng.
Chờ nàng ngủ dậy, đã là lúc lên đèn.
Từ Lệnh Sâm hôn gương mặt nàng, kêu nàng tiểu mèo lười: “Y Y tiểu mèo lười, nên rời giường.”
Kỷ Thanh Y mở to mắt, thấy khóe miệng hắn mỉm cười, trong ánh mắt đều là sủng nịch như trước, liền trở mình, ngủ nướng.
“Thanh Thái và Việt biểu ca đều tới.” Từ Lệnh Sâm duỗi tay cào hai cái trên eo nàng: “Thiên Hữu cũng tới, mọi người đều chờ nàng đó.”
“Ai nha, ta đã quên tối hôm nay Thanh Thái và Việt biểu ca sẽ đến.” Kỷ Thanh Y nhanh chóng đứng lên, vừa luống cuống tay chân mặc quần áo, vừa oán trách Từ Lệnh Sâm: “Sao chàng không đánh thức ta sớm một chút, hại ta xấu mặt.”
“Không vội không vội.” Từ Lệnh Sâm mỉm cười, nhẹ nhàng cắn một ngụm trên vai nàng mượt mà đáng yêu: “Bọn họ vừa tới, A Đậu còn chưa tới, nàng còn thời gian.”
Kỷ Thanh Y nghĩ nghĩ nói: “Chàng biết chuyện giữa A Đậu và Việt biểu ca chứ?”
Ngay từ đầu nàng cảm thấy A Đậu là tương tư đơn phương, sau đó mới phát hiện, thì ra Việt biểu ca cũng có tình ý với A Đậu.
Việt biểu ca nói với nàng, hắn muốn thượng chủ.
Nhưng mà, triều đại có quy định, phò mã thượng chủ không thể tay cầm trọng binh, chỉ có thể đảm nhiệm hư chức lãnh bổng lộc.
Hắn nguyện ý vì A Đậu từ bỏ tất cả hiện tại?
Từ Lệnh Sâm vừa mới đăng cơ, trong tay thiếu người, đúng là lúc yêu cầu người tài giỏi như Việt biểu ca, nếu Việt biểu ca làm phò mã, Từ Lệnh Sâm lại mất đi một người.
Hắn sẽ đồng ý sao?
Cho dù hắn đồng ý, thái phu nhân và Bình Dương hầu sẽ đồng ý sao? Dù sao Trần Văn Cẩm đã chết, tương lai Bình Dương Hầu phủ đều đặt trên người Việt biểu ca.
“Ta biết.” Từ Lệnh Sâm nhẹ giọng nói: “Nàng đừng lo lắng, vận mệnh chú định đều có duyên phận. Nếu bọn họ có duyên, tự nhiên có thể ở bên nhau, ta sẽ chúc phúc. Nếu vô duyên, chúng ta cũng không bắt buộc.”
Kỷ Thanh Y ngẫm lại, cảm thấy hắn nói không sai, quyết định không nhúng tay, chỉ đứng xem hai người bọn họ sẽ như thế nào.
Nếu Việt biểu ca thật có lòng, nhất định sẽ đột phá chướng ngại cưới A Đậu về nhà.
Một nén nhang sau, Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm nắm tay tham dự.
“Gặp qua Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.”
Thiếu niên trong sáng tuấn dật như trời quang sau cơn mưa, thanh niên trầm ổn kiên nghị như thanh tùng trên núi.
Một người là biểu ca của nàng, một người là ấu đệ của nàng.
Một người là Bình Viễn tướng quân bình định Nam Cương, lúc Từ Lệnh Kiểm phản loạn lại lập công lao, một người là học sinh nổi danh của Quốc Tử Giám.
Kỷ Thanh Y nhìn, trên mặt lộ ra vẻ có chung vinh dự.
Từ Lệnh Sâm hơi hơi mỉm cười: “Mau đứng lên, hôm nay chỉ cần gia lễ.”
Trần Văn Việt cũng nghe nói Từ Lệnh Sâm bác bỏ quan viên Lễ Bộ tuyển tú, hắn thấy sắc mặt Kỷ Thanh Y hồng nhuận giống như lúc trước, an tâm thoải mái gật gật đầu.
So với Trần Văn Việt cẩn thận, Thanh Thái lại thả lỏng hơn nhiều, không biết từ nơi nào lấy ra một búp bê hình hổ, cầm trong tay trêu đùa Thiên Hữu.
Toàn bộ cung điện chỉ nghe thấy tiếng Thanh Thái giả làm hổ kêu “Gào ô” và tiếng Thiên Hữu “Khanh khách” cười, không khí đặc biệt ấm áp.
Trần Văn Việt ngồi, tổng cảm thấy thiếu chút gì.
Bên ngoài đột nhiên có cung nữ thông bẩm: “Hoan Nghi công chúa tới.”
Tay Trần Văn Việt đặt trên đầu gối nhịn không được run lên, chờ A Đậu vào, hắn và Thanh Thái đứng dậy bái kiến Hoan Nghi công chúa.
A Đậu phi thường bình tĩnh, giống như Trần Văn Việt là người xa lạ vậy: “Đứng lên đi.”
Gân trên trán Trần Văn Việt run lên một chút, lại thực mau khôi phục bình thường.
Cung nữ đưa món ngon mỹ vị lên, mấy người ngồi xuống dùng bữa, tầm mắt Trần Văn Việt liên tiếp đặt trên người A Đậu, lại không chiếm được bất luận đáp lại gì.
Chầu cơm này hắn ăn đần độn vô vị.
Sau khi ăn xong, A Đậu đưa ra cáo từ, Trần Văn Việt đột nhiên đứng lên: “Hoàng Thượng, thần có chuyện muốn nói với Hoan Nghi công chúa.”
Từ Lệnh Sâm cũng không trách móc, vẫy vẫy tay nói: “Rốt cuộc là khanh cứu A Đậu, là ân nhân cứu mạng của nàng, khanh đi Dao Hoa cung nhìn xem.”
“Tạ Hoàng Thượng.”
Trần Văn Việt theo A Đậu cùng nhau rời đi.
Tối mùa xuân vẫn hơi hơi lạnh lẽo, giọng Trần Văn Việt không cao không thấp: “A Đậu, hiện tại muội có khỏe không?”
“Muội rất tốt.” A Đậu trước sau như một ôn nhu, lại có xa cách rõ ràng: “Bình Viễn tướng quân, ngài nên gọi ta Hoan Nghi công chúa.”
Bước chân Trần Văn Việt ngừng một chút, A Đậu đã bước nhanh đi đến phía trước.
“Hắn đi rồi sao?” A Đậu thấp giọng hỏi cung nữ bên người.
Cung nữ quay đầu lại, thấy Trần Văn Việt còn ở nơi đó, liền nói: “Không có, Bình Viễn tướng quân vẫn luôn đứng đấy.”
“Chúng ta đi nhanh chút.”
Cung nữ có chút khó hiểu.
Bình Viễn tướng quân thật tuấn tú, có tình với công chúa, nhi lang tốt như vậy, vì sao công chúa lại cự tuyệt chứ?
A Đậu đi thực mau, mới đi không bao lâu, nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân nam tử thật mạnh.
Trong lòng nàng đột nhiên hoảng loạn, chua xót và ngọt ngào, vẫn còn chưa kịp dư vị, liền cường tự đè ép xuống, nàng hít một hơi, phân phó cung nữ: “Ngươi đi về trước, làm theo ta phân phó.”
Cung nữ bước nhanh đi.
Trần Văn Việt đuổi theo, A Đậu đột nhiên nói: “Bình Viễn tướng quân xin dừng bước, Dao Hoa cung liền ở phía trước, không cần tướng quân đưa tiễn.”
Một ngụm một cái bản công chúa, từng bước từng bước tướng quân.
Trần Văn Việt không tin A Đậu sẽ tuyệt tình như vậy.
“Hoàng Thượng ;ệnh thần đến cung điện của công chúa nhìn một cái, làm sao thần dám không phụng chỉ?”
Nói, hắn đi nhanh tiến lên, đoạt đèn lồng từ trong tay nàng: “Thần, đưa công chúa trở về.”
Trong lòng A Đậu run rẩy, không nói chuyện nữa, trầm mặc đi theo phía sau Trần Văn Việt.
Dao Hoa cung liền ở trước mắt, ngoài cửa treo hai ngọn đèn lồng chiếu sáng cung điện giống như ban ngày.
“Gâu, gâu, gâu.” Theo tiếng kêu vang lên, một con chó con chạy ra, vui sướng phe phẩy cái đuôi bổ nhào vào chân A Đậu.
Đó là một con chó xồm toàn thân tuyết trắng, lông rất dài, thực hoạt bát.
A Đậu cực kỳ cao hứng, ôm chó con lên: “A Tuyết, sao lại ra đón ta? Cũng thật ngoan!”
Trần Văn Việt liền nhớ tới con chó hắn đưa cho A Đậu: “Sao lại không thấy Tiểu Hoa?”
A Đậu vừa trêu đùa chó xồm, vừa không thèm để ý nói: “Tiểu Hoa quá xấu, Thái Hoàng Thái Hậu tặng A Tuyết cho ta, tính tình Tiểu Hoa quá xấu, cứ khi dễ A Tuyết, ta đưa Tiểu Hoa cho thái giám bên Vĩnh Hạng, vừa lúc có thể trông cửa, phòng ngừa những người đó chạy loạn.”
Vĩnh Hạng là nơi giam giữ phi tần cung nữ phạm sai lầm, âm u ẩm ướt, hàng năm không thấy được ánh mặt trời.
Ánh mắt Trần Văn Việt tối sầm lại, thấp giọng nói: “Nếu công chúa không thích, thần có thể mang Tiểu Hoa đi.”
“Bản công chúa đã đưa Tiểu Hoa cho thái giám Vĩnh Hạng, không thể lật lọng.” A Đậu liếc mắt nhìn Trần Văn Việt, giọng nói vẫn thanh thúy ôn nhu, chỉ là không còn tình ý như trước: “Bình Viễn tướng quân hẳn là biết, người ta nói lời phải giữ chữ tín, đúng không?”
Trần Văn Việt nhìn A Đậu, không nói chuyện nữa, xoay người liền đi.
A Đậu gắt gao cắn môi, nước mắt lập tức rớt xuống.
Một chân bước vào ngưỡng cửa Dao Hoa cung, A Đậu đột nhiên bưng kín mặt.
Cung nữ nắm Tiểu Hoa chạy tới, đột nhiên có chút không biết làm sao, Tiểu Hoa cũng không biết chủ nhân bị làm sao, kêu gâu gâu đi liếm giày A Đậu, dùng móng vuốt nhẹ nhàng chụp váy áo A Đậu.
“Tiểu Hoa.” Nhìn Tiểu Hoa lo lắng cho chính mình, A Đậu nhớ tới thời gian lúc trước, khóc càng thêm lợi hại.
“Gâu gâu gâu.”
Tiểu Hoa kêu, A Tuyết cũng kêu, hai con chó kêu hết đợt này đến đợt khác.
Trần Văn Việt sửng sốt, lập tức quay đầu lại, đi tới cửa liền nghe được tiếng cung nữ khuyên giải an ủi: “……Công chúa thích Bình Viễn tướng quân, vừa rồi vì sao phải làm như vậy?”
“Ngươi không hiểu!” giọng A Đậu có chút nghẹn ngào: “Tướng quân chí tại bốn phương, làm sao có thể vì ta từ đây chỉ có thể làm chức quan nhàn tản? Tuy ta thích tướng quân, nhưng không thể lấy oán trả ơn.”
Cung nữ thở dài một tiếng, lại nói gì đó, Trần Văn Việt đã không nghe thấy.
Hắn muốn bước đi vào, ôm nàng vào lòng, cuối cùng lại xoay người rời đi.
Từ Lệnh Sâm và Kỷ Thanh Y đang ôm Thiên Hữu chơi đùa, nghe cung nữ thông báo nói Trần Văn Việt có việc yêu cầu thấy Hoàng Thượng, hai người liếc nhau, Từ Lệnh Sâm trước một bước đi ra ngoài.
“Thần ái mộ Hoan Nghi công chúa đã lâu, thỉnh Hoàng Thượng gả Hoan Nghi công chúa cho vi thần, thần tất chắc chắn đối đãi công chúa như châu tựa bảo.”
Từ Lệnh Sâm cười cười: “Trẫm, ân chuẩn.”
Nửa năm sau, Trần Văn Việt rốt cuộc cưới được A Đậu vào cửa.
Từ Lệnh Sâm không chỉ không miễn chức Trần Văn Việt, còn đề bạt một bậc, phong Trần Văn Việt làm Phong Đài đại doanh đề đốc.
Trần Văn Việt vừa nhận được thánh chỉ phong chức, liền có ba ngự sử đồng thời dâng tấu nói hoàng đế làm vậy không ổn.
Từ Lệnh Sâm áp xuống tấu chương, giữ mà không phát, sau đó điều ba ngự sử này đi Phong Đài đại doanh theo Trần Văn Việt cùng thao luyện, cũng lệnh cho bọn họ trong quá trình thao luyện, tiến cử người có thể đảm nhiệm đề đốc, khi nào tiến cử thành công, khi đó hồi triều.
Ngự sử trong quá trình thao luyện khổ không nói nổi, một tháng sau liền dâng sổ con thỉnh tội.
Lúc này Từ Lệnh Sâm mới thông báo trên triều hội: “Thái Tổ hoàng đế đánh giang sơn, lập quy củ, người sau nên tuân thủ, nhưng cũng không thể bảo thủ, chùn chân bó gối. Nếu có thể phá cái cũ xây dựng cái mới, lấy lợi trừ hại, trên dưới triều đình một lòng, dùng người chỉ xem tài năng, duy đức, Đại Tề ta cần gì sầu không thể ổn định và hoà bình lâu dài, bốn biển thái bình?”
Sau khi Tân đế đăng cơ, làm không ít cải cách, hiệu quả lộ rõ, bá quan quỳ xuống đất hô vạn tuế: “Ngô hoàng thánh minh.”
Đột nhiên có thái giám tới cửa: “Báo, Hoàng Hậu nương nương khám ra hỉ mạch, long thai trong bụng đã ba tháng rồi.”
Bá quan lập tức mở miệng chúc mừng: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng.”
Từ Lệnh Sâm đại hỉ, muốn lập tức bay đến bên cạnh Kỷ Thanh Y, lại ngại với triều thần, không thể không tiếp tục ngồi.
Triều thần lại biết rõ tâm tư hoàng đế không ở triều đình, một đám cũng không dâng tấu, Từ Lệnh Sâm kêu một tiếng “Bãi triều”, vui mừng khôn xiết về hậu cung.
Tên tiểu tử thúi Thiên Hữu càng lớn càng dính người, mỗi ngày bá chiếm Y Y, ngay cả ngủ cũng không buông tha.
Lần này, Y Y nhất định phải sinh cho hắn một tiểu nữ nhi tri kỷ mới được.
Nếu thai này không phải nữ nhi, vậy hắn sẽ không ngừng cố gắng, hắn chắc chắn sẽ có con gái.
Hắn nghĩ, khóe miệng càng cong, bước chân cũng càng lúc càng nhanh, Y Y, ta tới đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT