Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Đột nhiên nghe được tiếng chó sủa, Trần Bảo Linh cũng hoảng sợ.
Nàng “đằng” một cái từ trên giường bật dậy, hoảng hoảng loạn loạn mở cửa: “Làm sao vậy, làm sao vậy, Nữu Nữu?”
Tuệ Tâm ôm chó con đứng ở cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tiểu thư, cách vách Trần tiểu thư và nha hoàn đang phơi quần áo, Nữu Nữu đột nhiên chạy qua. Trần tiểu thư dị ứng lông chó, xoay người chạy, Nữu Nữu lại tưởng nàng đang chơi với nó, đuổi theo Trần tiểu thư không bỏ, Trần tiểu thư vì tránh né Nữu Nữu, bị ngã cho nên trật chân.”
Trần Bảo Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cám ơn trời đất, may mắn không phải Nữu Nữu đã xảy ra chuyện.”
Nàng duỗi tay ôm chó con vào lòng, giọng điệu nghiêm khắc giáo huấn nó: “Sao ngươi lại có thể đuổi theo Trần tiểu thư chứ, thật là quá không hiểu chuyện! Nên đánh!”
Nàng chụp trên người chó con hai cái, ném nó đến trên mặt đất, làm nó ngồi không được nhúc nhích.
“Thanh Y, muội cùng ta đi thăm Trần tiểu thư đi.” Trần Bảo Linh bắt lấy cánh tay nàng nói: “Ta đi xin lỗi Trần tiểu thư, nếu bị thương nghiêm trọng, dù sao cũng nên mời đại phu.”
Kỷ Thanh Y vốn định nói nàng vài câu, nhưng thấy chó con ngoan ngoãn ngồi nơi đó, bộ dáng biết chính mình sai rồi, liền nói: “Nữu Nữu dọa người khác, tỷ tất nhiên nên đi xin lỗi. Chẳng qua Nữu Nữu càng ngày càng lớn, trong trường học đều là tiểu cô nương nũng nịu, hoặc là sợ chó, hoặc là dị ứng lông chó, tỷ không thể tiếp tục nuôi trong trường học nữa.”
“Ai nha! Sao muội lại trở nên dong dài như vậy chứ.” Trần Bảo Linh hộ chó sốt ruột, không cao hứng nói: “Nữu Nữu đã biết sai rồi, cùng lắm thì về sau tỷ chỉ cho Nữu Nữu ở trong viện, không cho nó ra ngoài là được.”
Bộ dáng không để bụng.
Kỷ Thanh Y không phản ứng nàng, chỉ quay đầu nói với Tuệ Tâm: “Đi lấy rượu thuốc trong ngăn tủ thứ năm, mang theo đi thăm Trần tiểu thư.”
Nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Bảo Linh một cái, lập tức đi ra ngoài.
Nàng có thể lý giải Trần Bảo Linh xem trọng con chó do Cố Hướng Minh đưa.
Từ trước không xảy ra việc gì, xem như thôi đi, chuyện hôm nay đó là một bài học.
Chỉ là đuổi theo chơi đùa làm chân bị thương đích xác không phải chuyện lớn, nhưng lỡ như chó phát cuồng, hoặc là người khác trêu đùa chọc nó nóng nảy, nó phát tính tình cắn người, chính là chuyện lớn, sẽ làm người bị bệnh dại, thậm chí bỏ mạng.
Bảo Linh vì con chó kia, đã sắp lục thân không nhận rồi.
Trần Bảo Linh thấy Kỷ Thanh Y đi mất, biết vừa rồi chính mình nói sai, vừa áy náy vừa sốt ruột, lại ngại mặt mũi, đứng ngốc một hồi, rốt cuộc xách váy đuổi theo Kỷ Thanh Y.
“…… Trần muội muội, chuyện này phải thế nào bây giờ? Sưng to như thế, chẳng phải là mấy ngày kế tiếp đều không thể đi đường. Ai, may mắn chỉ là trẹo chân, không phải bị thương tay hoặc là nơi khác, nếu không hậu quả nghiêm trọng.”
Giọng Quan Khả Nhi phi thường lo lắng, không cần xem cũng có thể biết hiện tại tất nhiên là nàng đang cau mày, đầy mặt lo âu: “Trong viện đang yên đang lành, ai có thể nghĩ đến thế nhưng sẽ chạy ra một con chó chứ. Bình Dương hầu tiểu thư cũng thật là, nếu nuôi chó, cũng không chăm kỹ, làm súc sinh ra tới tai họa người. Lỡ như nó nổi cơn điên, cắn một ngụm trên người muội muội, đó chính là chuyện lớn.”
Kỷ Thanh Y đứng ở cửa, liếc mắt nhìn Trần Bảo Linh một cái.
Trên mặt Trần Bảo Linh lộ ra vẻ hối hận áy náy: “Thanh Y, tỷ biết sai rồi, không nên nói muội dong dài, tỷ sẽ xem kỹ Nữu Nữu, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay, muội đừng nóng giận, có được không?”
“Đi vào xin lỗi Trần tiểu thư đi, muội không sao cả.” Kỷ Thanh Y nhàn nhạt nói một câu, liền vào phòng.
Quan Khả Nhi đang nói thao thao bất tuyệt, thấy Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh vào, giọng nói đột nhiên im bặt.
“Kỷ tiểu thư và Bình Dương hầu tiểu thư tới.” Nàng đứng lên, khéo hiểu lòng người nói: “Trần muội muội không có chuyện gì lớn, chính là sợ hãi, hai người an ủi nàng đi, ta không quấy rầy.”
Nàng nói, chớp chớp mắt với Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh, bộ dáng như phi thường quen thuộc.
Kỷ Thanh Y cười gật gật đầu với nàng, nhìn nàng đi ra ngoài.
Trần tiểu thư tính tình nội hướng không thích nói chuyện, người cũng phá lệ nhỏ nhắn xinh xắn, mặt nàng trắng bệch, trên trán có mồ hôi, cổ chân lộ ở bên ngoài sưng thật lớn, nhìn thấy ghê người.
Lúc này, không cần Kỷ Thanh Y nói, Trần Bảo Linh cũng áy náy vạn phần, nàng kéo tay Trần tiểu thư, khổ sở nói: “Trần tiểu thư, đều là ta không tốt, không coi chừng Nữu Nữu, dọa đến tiểu thư. Chân thế nào rồi, có phải vô cùng đau đớn hay không? Tiểu thư muốn ăn gì không?”
Trần tiểu thư cũng không có trách cứ Trần Bảo Linh, ngược lại thẹn thùng cười, nhẹ giọng an ủi Trần Bảo Linh: “Có một chút đau, cũng không phải rất nghiêm trọng. Chuyện này không phải lỗi của tiểu thư, là chính ta nhát gan, lại không phải tiểu thư cố ý thả chó làm ta sợ. Bởi vì ta dị ứng với lông chó mèo, cho nên sợ mấy thứ này. Tiểu thư đừng tự trách, ta dưỡng mấy ngày thì tốt rồi.”
Nàng khéo hiểu lòng người như vậy, Trần Bảo Linh áy náy càng đậm, lôi kéo tay nàng nói không ra lời.
Kỷ Thanh Y thấy thế, âm thầm gật gật đầu, hy vọng trải qua chuyện này, Bảo Linh có thể chân chính rút ra bài học.
Nàng ngồi xuống cạnh Trần Bảo Linh, mỉm cười nói với Trần tiểu thư: “Trần tiểu thư, Tuệ Tâm bên người ta hiểu một ít dược lý, để nàng xoa cổ chân cho tiểu thư được không?”
Trần tiểu thư cuống quít cự tuyệt: “Như vậy sao được? Không dám làm phiền tỷ tỷ bên người Kỷ tiểu thư.”
“Tiểu thư đừng chối từ, ta nhìn thấy tiểu thư bị thương nặng như vậy, thật sự khó chịu.” Trần Bảo Linh nói: “Nếu không phải ta không biết làm, ta hận không thể tự mình xoa cổ chân cho tiểu thư để chuộc tội, tiểu thư cho Tuệ Tâm thay ta tận tâm đi.”
Nàng nói thành khẩn, cổ chân Trần tiểu thư đích xác rất đau, liền nhẹ nhàng gật đầu.
“Trần tiểu thư, ngài nhịn một chút, lúc xoa có lẽ hơi đau, nhưng xoa xong rồi sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Tuệ Tâm xoa rượu thuốc nóng, thủ pháp thuần thục mà xoa cổ chân cho nàng, Trần tiểu thư cắn răng chịu đựng, Trần Bảo Linh ngồi một bên, hai tay gắt gao nắm thành nắm đấm.
Một nén nhang sau, Tuệ Tâm ngừng lại, sưng đỏ trên cổ chân Trần tiểu thư tiêu đi không ít, Trần Bảo Linh thở dài nhẹ nhõm, tán thưởng Tuệ Tâm một phen.
Nha hoàn của Trần tiểu thư vốn phi thường không cao hứng, vẫn luôn xụ mặt, giờ phút này trên mặt cũng có vài phần ý cười.
“Ai nha.” Trần Bảo Linh đột nhiên che mũi nói: “Đây là hương vị gì vậy?”
Lúc nàng nói, Kỷ Thanh Y cũng ngửi thấy được, là từ trên người Tuệ Tâm truyền ra, Tuệ Tâm cũng không nghĩ tới trên người mình thế nhưng phát ra hương vị gay mũi khó ngửi như vậy, trong lòng Kỷ Thanh Y vừa động, lôi kéo Tuệ Tâm ra cửa.
“Buổi sáng hôm nay là tỷ giúp ta lấy quần áo sao?”
“Đúng vậy.” Tuệ Tâm giơ cánh tay, ngửi ngửi tay áo: “Đây hình như là huân hương điện hạ sai người chuyên môn làm, sợ người khác chuốc rượu.”
Kỷ Thanh Y gật gật đầu, cười nói: “Thật là có loại đồ vật này a, tỷ chẳng qua chỉ chạm vào một chút khi mở rương giúp ta lấy quần áo, hương vị đã rõ ràng như vậy, quần áo của ta mỗi ngày ở bên trong huân, chỉ sợ sẽ càng khó ngửi.”
Tuệ Tâm nói: “Điện hạ cũng thật tốt với tiểu thư, ngay cả chi tiết nhỏ này đều nghĩ thay tiểu thư.”
Tuệ Tâm luôn luôn ít khi nói cười, Kỷ Thanh Y không nghĩ tới nàng đột nhiên sẽ nói những lời này, mặt lập tức liền đỏ.
Tuệ Tâm sợ nàng xấu hổ buồn bực, vội tìm cái cớ lui xuống.
Thời tiết một ngày lạnh hơn so với một ngày, tới đầu tháng mười một, chạng vạng ngày nọ, bầu trời đột nhiên hạ tuyết phiêu phiêu.
Tuy hàng năm kinh thành đều hạ tuyết, nhưng mỗi năm trận tuyết đầu mùa luôn làm người ta phá lệ vui mừng.
Tuyết càng rơi càng lớn, tới buổi tối, trên đất đã phủ một tầng thật dày.
Vừa mới dùng xong cơm chiều, Từ Lệnh Sâm liền tới, hắn mặc áo choàng lông màu đen lớn, trên tóc dính điểm điểm bông tuyết, trời ban đêm có tuyết rơi không tối lắm, hắn ẩn trong áo choàng lông màu đen, vừa anh tuấn lại thần bí, đôi con ngươi sắc bén sáng ngời như sao trời, trong nháy mắt nhìn đến nàng toát ra nồng đậm nhu tình.
“Sao chàng lại tới đây?” Kỷ Thanh Y vừa mừng vừa sợ: “Trời lạnh như vậy? Mau tiến vào sưởi ấm.”
Nàng nói, mở cửa sổ lớn hơn chút, nhích người qua bên cạnh nhường ra một khoảng không, để cho hắn nhảy vào.
Từ Lệnh Sâm đứng không nhúc nhích, chỉ vươn tay với nàng.
Kỷ Thanh Y không rõ nguyên do nhưng vẫn đưa tay cho hắn, tùy ý hắn nắm lấy, Từ Lệnh Sâm lại dùng sức, đỡ nàng ra ngoài cửa sổ.
Nàng còn chưa kịp kinh hô, người đã bị hắn ôm lấy, mở ra áo choàng bọc nàng kín mít, Từ Lệnh Sâm bao nàng như em bé, chỉ lộ đôi mắt và cái trán ở bên ngoài.
“Từ Lệnh Sâm!” Kỷ Thanh Y dựa trước ngực hắn, thế nhưng một chút cũng không sợ, trong lòng chỉ có mới lạ: “Đã trễ thế này, chàng muốn mang ta đi đâu?”
Dưới áo choàng màu đen, lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng của nàng, đôi mắt trắng đen rõ ràng long lanh như thủy ngân, con ngươi vừa to vừa sáng, đuôi mắt hơi cong, linh khí bức người.
Khó nhất chính là, hắn không hề báo trước mà đưa nàng đi, nàng không hề do dự, cũng không sợ hãi, giống như cho dù hắn làm bất kỳ điều gì, nàng đều tín nhiệm ỷ lại, cũng không hoài nghi hắn.
Trong lòng Từ Lệnh Sâm dâng lên vạn trượng hào hùng, tuy đang đi trên đường, vẫn nhịn không được hôn thật sâu trên trán nàng.
Mắt to sáng ngời cong cong, ngây thơ đáng yêu nói không nên lời, giống con mèo nhỏ vui sướng.
Từ Lệnh Sâm hiếm lạ vô cùng, lại hôn một cái, mới dịu dàng nói: “Lần trước không phải nàng nói muốn ăn lẩu ở Bách Vị Cư sao? Ta đưa nàng đi.”
“Thật vậy sao?” Kỷ Thanh Y vừa mừng vừa sợ, khóe miệng cong cao cao: “Chúng ta tự mình đi Bách Vị Cư ăn lẩu, không phải mua mang về ăn sao?”
Nàng rất muốn đi ra ngoài ăn cơm, nhưng Trần Văn Việt rất bận, không có thời gian đưa nàng, thái phu nhân khẳng định sẽ không đồng ý một mình nàng đi ra ngoài. Cho dù ngẫu nhiên có cơ hội ra ngoài, cũng là Trần Bảo Linh muốn ăn vịt bát bảo ở Lâu Ngoại Lâu, lúc trước nàng ăn lẩu ở Bách Vị Cư một lần, mấy ngày nay trời lạnh, ngồi vây quanh nồi lẩu nóng, vừa trụng vừa ăn, chỉ ngẫm lại đã cảm thấy thích ý.
Nàng cũng chỉ thuận miệng nhắc với Từ Lệnh Sâm, không nghĩ tới hắn xem là thật, hai đời cộng lại nàng cũng chưa từng có cảm giác được người quý trọng che chở, nàng giống như rớt vào vại mật, ngọt từ trong ra ngoài.
Từ Lệnh Sâm thấy nàng dễ dàng thỏa mãn như vậy, càng thêm đau lòng nàng ăn nhờ ở đậu không dễ, cũng hạ quyết tâm nhất định phải tốt với nàng gấp bội.
Hắn đưa nàng vào xe ngựa, nói: “Trong xe có quần áo, nàng mau thay đi.”
Kỷ Thanh Y vào xe, thấy bên trong quả nhiên để một bộ quần áo nam tử, cảm thấy Từ Lệnh Sâm làm việc thật quá chu đáo.
Nàng duỗi tay giải hai viên nút thắt, đột nhiên có chút hoảng hốt, vươn đầu nhìn ra ngoài, thấy Từ Lệnh Sâm đứng đưa lưng về phía cửa xe, đĩnh bạt tuấn tú, như tùng lâm uyên, trong lòng ngọt ngào, lại lần nữa bật cười.
Quần áo không lớn không nhỏ, vừa vặn tốt, Kỷ Thanh Y phi thường vừa lòng. Nàng thành thạo tháo búi tóc, tính búi cho chính mình búi tóc nam tử.
Không nghĩ tới nàng phí sức thật lớn, gấp đến độ ra mồ hôi, vẫn không búi được.
Trước đây nàng từng giúp Thanh Thái chải đầu, vốn tưởng rằng thực dễ dàng, không nghĩ tới khi búi cho chính mình ngược lại không dễ chút nào.
Thử vài lần, cuối cùng nàng quyết định từ bỏ, quay đầu cầu cứu Từ Lệnh Sâm.
“Ai, ta mặc quần áo xong rồi, nhưng không búi tóc được.”
Ngữ khí oán giận mềm mại rất bình thường, nhưng Từ Lệnh Sâm nghe vào trong tai chính là cảm thấy dễ nghe, cảm thấy mỹ diệu.
Hắn không tự chủ được cong cong khóe miệng, đi đến bên cạnh xe, duỗi tay vén mành.
Hắn không khỏi ngẩn ra, đôi mắt đều xem thẳng.