Sắc mặt Kỷ Thanh Y dần dần chuyển biến tốt đẹp, liền có chút ngượng ngùng: “Ta không có việc gì.”
Từ Lệnh Sâm hôn thái dương nàng: “Thật là đứa nhỏ ngốc, ta lớn hơn nàng tám tuổi, chờ ta ba mươi mấy, nàng chính trực thanh xuân như hoa, cho dù sợ cũng là ta sợ nàng bị người khác lừa đi, sao ta bỏ được rời đi nàng.”
“Nói hươu nói vượn!” Kỷ Thanh Y phụt cười một tiếng: “Ta thấy chàng không già chút nào, chính vừa lúc.”
“Ngoan!” Từ Lệnh Sâm thấy vẻ mặt nàng như thường mới thở dài nhẹ nhõm: “Nàng đừng động hai người kia, ngày mai ta sẽ thu thập các nàng, không cho họ ở trước mặt nàng chướng mắt.”
Kỷ Thanh Y há miệng muốn đáp ứng.
Nhưng dù sao đó cũng là người Thái Hậu thưởng, nếu Từ Lệnh Sâm xử lý, làm sao công đạo bên chỗ Thái Hậu.
Nàng cũng không thể chuyện gì cũng dựa vào Từ Lệnh Sâm, về sau chuyện như vậy chỉ sợ sẽ không ít.
“Chàng đừng động.” Kỷ Thanh Y cười nói: “Chẳng qua là hai mỹ nhân mà thôi, không làm khó được ta.”
Dù sao Từ Lệnh Sâm sẽ không chạm vào các nàng, bọn họ chính là lỗ tai của kẻ điếc, có các nàng, người khác cũng sẽ không nói chính mình ghen tỵ, Thái Hậu đưa người, thành toàn chính mình thanh danh tốt, cớ sao mà không làm.
Hơn nữa, việc này còn chưa xong, về sau có cơ hội, nàng nhất định phải “báo đáp” Thái Hậu ban thưởng.
“Được, đều nghe nàng.” Từ Lệnh Sâm ôm nàng ăn cơm: “Ta đút nàng.”
“Ta lại không phải tiểu hài tử, không cần chàng đút.” Kỷ Thanh Y cười từ trên người hắn xuống, ngồi ghế bên cạnh, hai người thân mật ăn cơm xong, Từ Lệnh Sâm nắm tay nàng đi ra ngoài tản bộ.
“Đã định ra đại tướng đi bình định phản loạn man di Nam Cương.”
Kỷ Thanh Y sửng sốt.
Từ Lệnh Sâm rất ít nói với chính mình chuyện triều đình, trừ phi có quan hệ với nàng.
“Là ai?” Nàng khẩn trương hỏi: “Có phải Việt biểu ca hay không?”
Từ Lệnh Sâm cảm giác tay nàng nắm thật chặt, liền nói: “Thật là Trần Văn Việt.”
“Nàng đừng lo lắng.” Từ Lệnh Sâm bắt hai tay nàng, bao trong lòng bàn tay chính mình: “Trần Văn Việt sẽ không có việc gì.”
Màn trời buông xuống, đầy trời sao sang lấp lánh, ánh sáng trong mắt hắn còn loá mắt hơn ngôi sao.
“Ta biết, đây là Việt biểu ca chính mình chọn.” Kỷ Thanh Y nhìn hắn nói: “Việt biểu ca vẫn luôn muốn ra bên ngoài nhìn xem, giống cữu cữu ra trận giết địch, tự kiếm công lập nghiệp, ta tự nhiên sẽ không ngăn hắn. Hơn nữa có cữu cữu chỉ điểm, có chàng ở hậu phương bố trí, hắn nhất định có thể chiến thắng trở về.”
Nàng ngoan ngoãn, Từ Lệnh Sâm thực thích, sờ đầu nàng: “Sao nàng lại tốt như vậy, ta thật may mắn mới cưới được nàng.”
Đang nói chuyện đứng đắn hắn lại bậy bạ, Kỷ Thanh Y trợn mắt, xoay người rời đi.
Từ Lệnh Sâm cười đuổi theo, hơi hơi uốn gối, ôm hai đùi nàng, nâng nàng lên cao cao.
Kỷ Thanh Y kinh hô một tiếng, cuống quít ôm đầu của hắn, tầm nhìn trước mắt đột nhiên trở nên cao hơn xa hơn, cảm giác này thực kỳ lạ.
Từ Lệnh Sâm thấy nàng cao hứng, vẫn luôn ôm, đến lúc Kỷ Thanh Y phát hiện sắp tới cửa lầu các muốn giãy giụa thì đã chậm, cuối cùng bị hắn một ngụm một ngụm nuốt vào bụng.
Qua hai ngày, Trần Bảo Linh đưa thiếp mời Kỷ Thanh Y, mời nàng đi Vệ Quốc công phủ.
Kỷ Thanh Y vừa mới vào phủ, Trần Bảo Linh đã đỡ bụng chạy tới: “Thật là không lương tâm, biết tỷ không ra phủ được, lâu như vậy cũng không tới thăm tỷ.”
Kỷ Thanh Y thấy bụng nàng hơi hơi phồng lên, thế nhưng còn chạy, sợ tới mức chạy nhanh tới đỡ lấy nàng: “Cô nãi nãi, tốt xấu gì tỷ cũng chú ý chút, tỷ còn thoăn thoắt ngược xuôi như vậy, muội lại không dám tới.”
“Ai, đều do Cố Hướng Minh, rõ ràng tỷ rất khỏe, hắn lại một hai không cho tỷ ra cửa.”
Trần Bảo Linh mang thai đã hơn bốn tháng, từ khi khám ra có thai, trên dưới Vệ Quốc công phủ đều cung nàng như bảo bối.
Nàng cảm thấy thực phiền, có một ngày trộm chạy ra phố ăn cá nướng, trở về liền đau bụng, nháo đến Vệ Quốc công phủ người ngã ngựa đổ, Thọ Xuân đại trưởng công chúa kêu ba thái y thay phiên bắt mạch cho nàng, xác nhận nàng chỉ bị tiêu chảy mới yên tâm.
Cố Hướng Minh hỏi nha hoàn, biết được nàng ăn vụng, tức giận vô cùng, lại không cho phép nàng ra cửa.
“Đừng oán giận mà.” đôi mắt Kỷ Thanh Y dừng trên bụng nàng, giọng nói bất tri bất giác ôn nhu: “Còn không phải Cố Hướng Minh quan tâm tỷ, giấu giếm giùm tỷ trước mặt đại trưởng công chúa, tỷ cũng nên thỏa mãn.”
Trần Bảo Linh cười hắc hắc: “Đó là hắn nên làm, ai kêu hắn là phu quân tỷ, cha của con tỷ chứ.”
Kỷ Thanh Y sợ nàng đi loạn đụng phải bụng, lôi kéo tay nàng vào phòng nói chuyện, hai người dính bên nhau cả ngày giống như khi chưa xuất giá, đến chạng vạng, Trần Bảo Linh mới lưu luyến không rời tiễn Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y trở lại Ninh Vương phủ, bà tử liền đi lên bẩm báo: “Thế tử phi, Tiết gia tam tiểu thư tới.”
Kỷ Thanh Y sóng mắt chợt lóe, hỏi bà tử kia: “Là một mình nàng tới sao? Tới đã bao lâu?”
Bà tử chỉ cảm thấy thế tử phi xưa nay nũng nịu, nhưng vừa rồi trong mắt đột nhiên hiện lên lãnh nghị, nhìn rất giống điện hạ, làm lòng người mao mao.
Bà vội nói: “Tiết tiểu thư tới một mình, nàng đợi đã hơn nửa canh giờ.”
“Ừ.” Kỷ Thanh Y nhàn nhạt nói: “Nàng có nói đến làm gì không?”
“Tiết tiểu thư nói là tới bái kiến ngài, nghe nói ngài không ở trong phủ, liền nói chờ ngài trở về.” Bà tử nghĩ nghĩ nói: “Trong lúc đó Tiết tiểu thư còn nói muốn gặp hai vị cô nương trong cung tới, bởi vì ngài không ở trong phủ, cho nên nô tỳ không dám đáp ứng.”
“Bà làm rất tốt.” Kỷ Thanh Y hơi hơi gật đầu: “Về sau tiếp tục phát huy như thế.”
Bà tử vui mừng trong lòng: “Tiết tiểu thư ở phòng khách, có cần nô tỳ đi kêu nàng lại đây không?”
“Được.” Kỷ Thanh Y gật đầu: “Ta đi đình hóng gió trong hậu hoa viên, bà đi lãnh Tiết tiểu thư đến đó.”
Tiết Ký Thu theo bà tử đi gặp Kỷ Thanh Y, một đình hóng gió bát giác khúc kính thông u xuất hiện ở trước mắt.
Chung quanh đình hóng gió hoa cỏ sum suê, hương thơm di động, nữ tử phi thường xinh đẹp ngồi trong đình làm không gian sáng lên như cẩm hà, làm người lóa mắt,.
Tiết Ký Thu không nhịn được sửng sốt.
Bộ dáng này của Kỷ thị không giống ngày đó ở trong cung chút nào.
Lúc này nàng thực thanh thản, cả người đều tản ra ý nhị nói không nên lời.
Mỹ nhân như vậy chắc chắn được nam tử nâng niu trong lòng bàn tay, sao Sâm biểu ca lại vắng vẻ nàng?
Tiết Ký Thu suy nghĩ một chút liền hiểu rõ.
Luân dung mạo, Kỷ thị đích xác không tầm thường, có lẽ đây cũng là nguyên nhân hoàng đế tứ hôn, nhưng cố tình Sâm biểu ca không phải người háo sắc.
Hơn nữa xuất thân của Kỷ thị quá thấp, thấy Sâm biểu ca tự biết xấu hổ, trước mặt Sâm biểu ca không tự giác sẽ bày ra bộ dáng sợ hãi rụt rè, Sâm biểu ca kiêu ngạo như vậy, thấy nàng chân tay co cóng, trong lòng tự nhiên không cao hứng.
Đúng rồi, chắc chắn là như thế.
Tiết Ký Thu đi vào đình hóng gió, gọi một tiếng: “Biểu tẩu.”
“Tiết tiểu thư tới, mời ngồi.”
Tiết Ký Thu ăn mặc áo ngắn tay áo rộng chít eo màu hồng phấn, váy thêu hoa mai trang nhã, mày nhíu lại, trong mắt hàm sầu, chậm rãi đi tới, cả người như hoa trắng lắc lư trong gió, nhu nhược động lòng người.
Nhìn ra được, hôm nay nàng tỉ mỉ trang điểm mới đến.
“Tiết tiểu thư, hôm nay tới tìm ta là vì chuyện gì?”
“Biểu tẩu.” trên mặt Tiết Ký Thu mang theo hổ thẹn: “Muội tới là muốn xin lỗi biểu tẩu.”
Kỷ Thanh Y kinh ngạc: “Vì sao Tiết tiểu thư phải xin lỗi?”
Kỷ thị đáng giận, cũng thật biết làm bộ làm tịch!
Tiết Ký Thu thầm hận, trên mặt lại càng khó xử: “Ngày đó ở Từ Ninh Cung, làm biểu tẩu chịu ủy khuất, kỳ thật…… kỳ thật Ký Thu cũng giống biểu tẩu, cũng là Thái Hậu nói mới biết được bà ấy tính toán.”
“Ta biết chính mình nói như vậy, biểu tẩu khả năng sẽ không tin, dù sao muội và Sâm biểu ca nhận thức trước, lại có bao nhiêu năm tương giao tình cảm, biểu tẩu hiểu lầm muội cũng là bình thường.”
Kỷ Thanh Y thật sự rất muốn cho Tiết Ký Thu một ánh mắt xem thường, cái gì kêu ngươi và Từ Lệnh Sâm nhận thức trước, ta và hắn đời trước đã nhận thức rồi, có biết không?
“Sao Tiết tiểu thư lại nói thế.” Kỷ Thanh Y nhàn nhạt nói: “Ta đương nhiên tin tưởng tiểu thư và điện hạ là trong sạch.”
Tiết Ký Thu nghẹn, vành mắt liền đỏ: “Biểu tẩu cần gì gạt muội, chúng ta đều là nữ tử, trong lòng nghĩ gì lẫn nhau đều hiểu rõ. Tẩu không tin muội, muội cũng không trách tẩu.”
Kỷ Thanh Y cười lạnh: “Đúng vậy, ta không thích ngươi.”
Nếu ngươi muốn hát tuồng, ta sẽ xướng cùng ngươi, nhìn xem rốt cuộc ngươi muốn làm gì.
Trong mắt Tiết Ký Thu rưng rưng lệ: “Biểu tẩu, tuy muội và biểu ca quen biết nhiều năm, nhưng trong lòng muội vẫn luôn xem biểu ca như ca ca ruột. Tẩu tin cũng được, không tin cũng thế, muội thật sự không hề có ý nghĩ gì khác với Sâm biểu ca, nếu muội thật sự có ý nghĩ gì, muội đã sớm…… tuyệt đối sẽ không chờ tới hôm nay.”
Kỷ Thanh Y có lệ gật đầu: “Ừ, ta biết ngươi là một cô nương tốt băng thanh ngọc khiết.”
Tiết Ký Thu nín khóc mỉm cười: “Có những lời này của biểu tẩu, cho dù Ký Thu chết cũng nhắm mắt.”
“Tiết tiểu thư không cần để trong lòng, chuyện trước kia ta đều tha thứ ngươi.”
Lời nói đều nói đến nước này, ngươi muốn làm gì cũng nên nói đi.
Quả nhiên, Tiết Ký Thu nói: “Biểu tẩu chỉ biết muội là tiểu thư An Hương Hầu phủ, lại không biết khi muội còn nhỏ mẫu thân đã chết bệnh, mẹ kế không dung người, cho nên, muội được dưỡng cạnh đại bá mẫu. Mấy năm ở cạnh đại bá mẫu, tuy không thể so sánh với đại tỷ nhị tỷ, nhưng muội cũng biết đủ. Chỉ cần đại bá mẫu tốt với muội bằng một phần của đại tỷ nhị tỷ, muội cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trong lòng muội luôn xem đại bá mẫu như mẫu thân ruột.”
“Sau đó, Thái Hậu muốn Nhị tỷ tỷ tiến cung làm bạn, đại bá mẫu luyến tiếc, nói vài câu với Thái Hậu.”
“Tẩu cũng biết, phú quý của Tiết gia toàn trông cậy vào Thái Hậu, bà lại là trưởng bối, đại bá mẫu ngỗ nghịch bà ấy như vậy, có thể được chỗ tốt sao? Muội không muốn đại bá mẫu lo lắng, cũng sợ Thái Hậu cơ đơn, cho nên nói với đại bá mẫu muội nguyện ý tiến cung làm bạn Thái Hậu.”
Lúc nói lời này, nàng thật sự khóc.
Nàng vốn cho rằng vào cung sẽ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, không nghĩ tới trong cung quy củ quá nhiều, ngay cả cửa cung nàng cũng không thể ra.
Tính tình Thái Hậu cổ quái, xem ai cũng không vừa mắt, thường xuyên phát giận, nàng phí thật lớn sức lực mới khiến Thái Hậu thích nàng.
Cuộc sống trong cung quá buồn tẻ, căn bản không thể so với An Hương Hầu phủ.
Nhưng tưởng tượng đến mục đích chính mình tiến cung, nghĩ đến có thể gả cho sâm biểu ca làm Ninh Vương thế tử phi, nàng có thể chịu đựng tất cả.
Chỉ là trăm triệu không nghĩ tới, nửa đường nhảy ra một Kỷ Thanh Y, nàng rời kinh thành mới hai năm, Sâm biểu ca liền cưới người khác.
Chẳng lẽ nàng chịu cực khổ nhiều năm như vậy là uổng công sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT