Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Kinh thành giữa tháng năm, phong cảnh đẹp nhất trong năm.
Hậu hoa viên Ninh Vương phủ liễu rũ lay động theo gió, bóng cây loang lổ, trăm hoa đua nở, đào lý tranh nghiên.
Tuệ Tâm Thải Tâm được Từ Lệnh Sâm phân phó, hai người tay khoác tay thưởng thức phong cảnh hậu hoa viên.
Sau giờ ngọ yên lặng, phòng ngủ ở chính phòng, màn hương the buông xuống, đồng tâm kết treo chuông vàng trên màn như chơi đánh đu đong đưa lúc lắc, ngẫu nhiên đánh vào côn bạc, phát ra tiếng “Leng keng”.
“Ân……” giọng Kỷ Thanh Y kiều mềm như làm nũng: “Không cần…… Không cần……”
Hai mắt chấn kinh, da thịt tuyết trắng, tóc đen xõa trên gối đầu thêu mẫu đơn, không một thứ nào không khiến Từ Lệnh Sâm động lòng.
Hai tay tuyết trắng gắt gao bóp thịt hắn: “Đừng, bị người nghe thấy được không tốt.”
Từ Lệnh Sâm cười ha ha, cúi xuống hôn vành tai nàng: “Ta đều đi vào, hiện tại nàng mới nói, quá muộn.”
Nàng nháy mắt, đô miệng, có chút không cao hứng.
Từ Lệnh Sâm hổ mặt, càng thêm dùng sức: “Tiểu yêu tinh, cũng dám phân thần.”
Mấy cái qua lại, Kỷ Thanh Y chịu không nổi, trước khi buộc miệng kêu ra tiếng vội dùng tay bưng kín miệng mình.
Mắt to gợn sóng liễm diễm đều là phong tình, vốn trong sáng cũng biến thành mê ly, hiển nhiên động tình.
Từ Lệnh Sâm cao hứng, hôn trán nàng: “Bé ngoan, lấy tay ra, ta thích nghe.”
Kỷ Thanh Y cố gắng không nghe hắn, cảm nhận được hồn chính mình sắp không còn, tay cũng không còn sức lực, lời Từ Lệnh Sâm nói như mang theo ma lực, nàng cảm giác chính mình sắp phải trầm luân.
“Lấy tay ra.” Giọng Từ Lệnh Sâm mang theo nhiệt khí: “Ta đã cho Tuệ Tâm Thải Tâm lui ra ngoài, ngoan.”
Một tiếng “ngoan”, làm lý trí của Kỷ Thanh Y hoàn toàn không còn, chỉ có thể tùy hắn.
Xong việc, Kỷ Thanh Y toàn thân đau nhức, Từ Lệnh Sâm lại thần thanh khí sảng ôm nàng đi tắm, Từ Lệnh Sâm cầm thảm, giống bọc em bé bao nàng lại, thả tới trên giường.
Tóc nàng ướt dầm dề, Từ Lệnh Sâm lấy khăn lau khô cho nàng, thấy cổ nàng trắng nõn, đầu vai mượt mà, trong thân thể lại muốn xúc động.
Hôn một cái trên vai nàng, Từ Lệnh Sâm bất đắc dĩ nói: “Thật là tiểu phôi đản!”
Kỷ Thanh Y khó hiểu, quay đầu kỳ quái nhìn hắn.
Từ Lệnh Sâm cười: “Từ khi gặp nàng, ta mới hiểu câu nói từ đây quân vương không tảo triều.”
“Mau đi đi.” Kỷ Thanh Y lười biếng thúc giục hắn: “Đừng hỏng việc.”
Từ Lệnh Sâm hôn thái dương nàng, lưu luyến không rời nói: “Chờ ta trở lại, buổi tối chúng ta còn một cái……” Nói đến sau cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Từ Lệnh Sâm đi rồi, Kỷ Thanh Y lại mơ mơ màng màng ngủ.
Đang mê mang, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói chuyện nôn nóng: “…… Phải làm như thế nào? Có cần kêu thế tử phi dậy không.”
Là Thải Tâm, tính nàng nôn nóng, tuy đè thấp giọng, Kỷ Thanh Y vẫn nghe ra nàng đang nén giận.
“Muội đừng vội, dù sao thái giám trong cung đã đi rồi, hai người này xem như thứ gì chứ. Thế tử phi mệt mỏi, để cho nàng nghỉ ngơi, làm hai nàng chờ đi thôi.”
Kỷ Thanh Y nửa ngủ nửa tỉnh, nghe được hai chữ thái giám, lập tức thanh tỉnh.
Tất nhiên là người trong cung tới.
Nàng rời giường mặc quần áo, cao giọng gọi Thải Tâm Tuệ Tâm, hai người dắt tay nhau tiến vào, sắc mặt thật không đẹp.
Trong lòng Kỷ Thanh Y hơi dừng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thế tử phi.” Thải Tâm lập tức nộ khí đằng đằng: “Vừa rồi Thái Hậu phái người tặng hai cung nữ, nói đến hầu hạ ngài và điện hạ, hiện giờ đang chờ ở bên ngoài.”
Nếu thật là cung nữ cũng thôi đi, nhưng hai người kia yểu yểu điệu điệu, vừa thấy liền biết là hồ mị tử không an phận.
Thái Hậu đây là cố ý cho thế tử phi nhà nàng ngột ngạt.
Lỡ như thế tử cầm giữ không được, không phải thế tử phi sẽ bị ủy khuất sao?
Thật là quá mức!
Kỷ Thanh Y không nhịn được lạnh lùng cười.
Đưa Tiết Ký Thu không được, đổi thành đưa cung nữ sao.
Vốn dĩ cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, thì ra cũng chỉ là việc nhỏ như tặng hai cung nữ.
Kỷ Thanh Y nhàn nhạt nói: “Trang điểm cho ta.”
Thải Tâm thấy Kỷ Thanh Y không tức giận chút nào, lập tức an lòng không ít: “Thế tử phi làm đúng lắm, chúng ta không để ý tới các nàng, bỏ các nàng qua một bên đi.”
Nàng tức giận vô cùng, mặt trướng có chút hồng.
“Đừng nóng giận, đều là việc nhỏ.” Kỷ Thanh Y khuyên nhủ: “Vì các nàng không đáng giá, buổi tối tỷ muốn ăn gì, đi thêm vào thực đơn đi, ăn chút món ngon bớt giận.”
Đối với Tuệ Tâm Thải Tâm, Kỷ Thanh Y luôn luôn phi thường khoan dung.
“Nô tỳ không muốn ăn gì, chỉ muốn đuổi hai người kia đi.” Thải Tâm rầu rĩ mà chải tóc cho Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y xem nhẹ làm Tuệ Tâm có chút lo lắng: “Thế tử phi, hai người kia là Thái Hậu ban cho, lỡ như làm ra chuyện xấu gì.”
“Không sao.” Kỷ Thanh Y chiếu gương, thấy búi tóc ngã ngựa rất khá, cười nói: “Đi, chúng ta đi xem, tới là dạng mỹ nhân gì.”
Kỷ Thanh Y đi chính sảnh, hạ nhân lãnh hai cung nữ kia vào.
Người bên trái cằm nhòn nhọn, mày hơi chau, tinh tế như liễu thướt tha, là một mỹ nhân nhìn thấy mà thương.
Nhưng so với cung nữ sau nàng liền có chút không đủ nhìn, người sau xương nhỏ nhiều thịt, dáng người đầy đặn, nũng nịu mềm mị, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo móc, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, có thể làm hồn người bị câu đi, thật là một kiều hương nhuyễn ngọc.
Đừng nói là nam nhân, ngay cả Kỷ Thanh Y nhìn đều cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
“To gan!” Thải Tâm đi nhanh tiến lên, phẫn nộ quát: “Nhìn thấy thế tử phi, còn không hành lễ!”
Mắt nàng như bắn ra kim cương, hung ác trừng mắt hai người kia, Kỷ Thanh Y cảm thấy trong lòng thực ấm.
Thải Tâm đã thật lâu chưa từng tức giận như vậy.
Hai cung nữ hoảng sợ, nhanh chóng quỳ gối hành lễ, người nhu nhược tên San Hô, người kiều mị tên Trân Châu.
“Nô tỳ thất lễ, xin thế tử phi đừng ghét bỏ.”
Không chỉ xinh đẹp, giọng nói cũng thực êm tai, lúc nói chuyện cũng thực thành thật, không nhìn loạn.
Kỷ Thanh Y nói: “Hai người các ngươi là Thái Hậu an bài, tự nhiên không giống nô tỳ tầm thường. Tuệ Tâm, tỷ mang hai cô nương đi xuống, an trí các nàng thích đáng.”
Hai người nghe Kỷ Thanh Y nói không thể xem như nô tỳ tầm thường, đều vui vẻ, vội dịu dàng nói: “Bọn nô tỳ chắc chắn hầu hạ điện hạ, hầu hạ thế tử phi thật tốt.”
“Chỉ cần các ngươi nghe lời, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.”
San Hô và Trân Châu thấy Kỷ Thanh Y dễ nói chuyện như vậy, quả thực mừng rỡ như điên.
Nói cũng đúng, các nàng không phải nô tỳ bình thường, là Thái Hậu tự mình ban cho.
Lúc các nàng tới Thái Hậu và Tiết tiểu thư cũng nói, nhà mẹ đẻ thế tử phi không người dựa vào, tính cách mềm yếu giống cục bột. Chỉ cần chính mình có thể được điện hạ thích, nói không chừng có thể được phong trắc phi, nếu sinh con trai trước, đó là thế tử phi cũng phải nhường vị.
Hai người vui rạo rực rời đi rồi.
Kỷ Thanh Y âm thầm lắc đầu, thật là làm khó Thái Hậu, thế nhưng có thể tìm được hai mỹ nhân này, San Hô còn tạm, Trân Châu quả thực chính là vưu vật.
Đang nghĩ ngợi, San Hô lại quay về.
“Ngươi có chuyện gì?”
Sắc mặt San Hô trắng nõn lộ ra một tia hồng hào: “Không biết khi nào thế tử phi mới an bài nô tỳ và Trân Châu thị tẩm?”
Tay Kỷ Thanh Y bưng chung trà dừng một chút, Thải Tâm tức giận tròng mắt đều phải rớt ra ngoài, trên đời này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy.
Kỷ Thanh Y cười, giọng nói càng thêm nhu hòa: “Như thế nào, ngươi có kiến nghị gì sao?”
“Mấy ngày nay Trân Châu đến nguyệt sự, chỉ sợ không thể thị tẩm, nếu thế tử phi có an bài, San Hô nguyện ý cống hiến sức lực vì thế tử phi.”
Nàng cúi đầu cười, mặt càng đỏ hơn.
Mới vào cửa hai người liền bắt đầu tranh sủng, thủ đoạn này không khỏi quá thấp.
Nếu chính mình thật có lòng an bài các nàng thị tẩm, chẳng lẽ không đi hỏi sao?
Kỷ Thanh Y cảm thấy nói chuyện với loại người này thuần túy là lãng phí thời gian, nàng buông chung trà, cho Thải Tâm một ánh mắt.
“Ngươi là thứ gì, cũng dám khoa tay múa chân trước mặt thế tử phi, chẳng qua là món đồ chơi thôi, thật đúng là xem chính mình như đồ ăn trên bàn.” Thải Tâm hầm hừ đẩy nàng ra ngoài: “Về sau không được thế tử phi cho phép, không được đến chính phòng, dám đến đây ta đánh gãy chân của ngươi.”
“Thế tử phi!” San Hô nước mắt lưng tròng kêu Kỷ Thanh Y: “Xin thế tử phi làm chủ cho nô tỳ.”
Kỷ Thanh Y thật sự hết chỗ nói nàng, vẫy vẫy tay giống đuổi ruồi bọ, làm nàng đi xuống.
Một nén nhang sau, Tuệ Tâm trở lại: “Thế tử phi, đều an bài thỏa đáng, an bài các nàng ở viện xa nhất, cho sáu bà tử nhìn các nàng, bảo đảm các nàng không thể đến đây quấy rầy ngài và điện hạ.”
Kỷ Thanh Y thở dài một hơi.
Hai người này quá xinh đẹp, tuy nàng tin tưởng Từ Lệnh Sâm, nhưng vẫn không dám để các nàng chuyển động ở thượng phòng bên này, dù sao lòng người là thứ phức tạp nhất, không chịu nổi khảo nghiệm nhất, nàng mới sẽ không ngây ngốc đẩy chính mình phu quân đi đâu.
Từ Lệnh Sâm chỉ có thể là của nàng, ai cũng đừng mơ tưởng nhúng chàm!
Buổi tối Từ Lệnh Sâm trở về, Kỷ Thanh Y tới cửa nghênh, không chỉ tự mình hầu hạ hắn thay quần áo, trên bàn cũng đều là món ăn hắn thích nhất.
Từ Lệnh Sâm vui vẻ hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, một lát sau mới phản ứng lại.
Người Thái Hậu đưa tới tất nhiên phi thường xinh đẹp, cho nên tiểu nha đầu mới khẩn trương như vậy, sợ hắn bị người Thái Hậu đưa tới mê hoa mắt.
Hắn có chút cao hứng, cũng có chút chua xót.
Hắn chỉ muốn nàng vĩnh viễn khoái hoạt vui sướng, vĩnh viễn đều là thư thái, mặt mang tươi cười, mà không phải khẩn trương và lo lắng.
Trên bàn bãi đầy mỹ thực, nhưng một chút khẩu vị hắn cũng không có, chỉ muốn an ủi tiểu cô nương của hắn.
Từ Lệnh Sâm cũng không ăn cơm, bế nàng ngồi trên đùi mình: “Là ta không tốt, không xử lý tốt những việc này, làm nàng lo lắng.”
Kỷ Thanh Y hoảng sợ, nhanh chóng nhìn quanh, chỉ thấy Tuệ Tâm Thải Tâm và nha hoàn chia thức ăn đã sớm đi ra ngoài, lúc này nàng mới thở dài nhẹ nhõm.
“Ta sẽ không chạm vào hai người kia, ngoại trừ nàng, ai ta cũng không cần, nàng đừng sợ.”
Ngữ khí mềm mại như dỗ dành hài tử.
Kỷ Thanh Y quẫn nhiên, chẳng lẽ chính mình biểu hiện thật sự rõ ràng như vậy sao?
Ngày hôm qua thấy dung mạo Tiết Ký Thu chẳng qua chỉ thường thường, nàng xác thực không lo lắng, nhưng hôm nay tới đều là mỹ nhân nũng nịu, nàng thật có chút hoảng hốt, sợ Từ Lệnh Sâm sẽ động lòng.
“Ta có gì phải sợ chứ, ta xinh đẹp như vậy, mới không sợ chàng thích người khác đâu, nếu chàng thật sự coi trọng người khác, cùng lắm thì…… cùng lắm thì ta về Bình Dương Hầu phủ ở.”
Vốn chỉ mạnh miệng nói như vậy, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, tim nàng đột nhiên đau xót.
Trước nay nàng không nghĩ tới rời đi Từ Lệnh Sâm sẽ thế nào.
Từ Lệnh Sâm thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vừa tức giận vừa đau lòng, giận chính mình làm nàng chịu ủy khuất, đau lòng nàng để ý hắn như vậy, hắn lại không bảo vệ nàng cho tốt.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Từ Lệnh Sâm ôm nàng gắt gao vào lòng: “Là ta không tốt, đừng sợ, đừng sợ, chúng ta sẽ không tách ra, ta chỉ thích một mình nàng.”
Hắn vừa thấp giọng dỗ dành nàng, vừa dùng tay chụp lưng nàng trấn an.