"Cũng tàm tạm" Bồ Tử Hạo ngu mới thừa nhận, thời gian hắn xem phim còn không bằng một góc của thời gian hắn ngắm người.
Lần này Sở Du sau khi xem phim xong, cảm thấy cô so với trước kia càng thông suốt, càng hiểu sâu hơn. Đặc biệt là nỗi cô đơn ở trong ấy, cả bộ phim đều chứa nhàn nhạt bi thương. Cô bây giờ không phải là vậy sao? Một tâm hồn già cỗi được bao bọc bởi thân thể trẻ trung, mặc dù có bạn thân bên cạnh, thế nhưng bọn họ đều đang tràn đầy sức sống thanh xuân, trong khi tâm hồn cô lại già đi hơn họ rất nhiều.
Cô biết được bí mật của tương lai, vì sao cứ vậy cho cô sống lại ở thời điểm này?
"Du nhi, cậu vì sao làm câu nào cũng sai thế? Tháng trước không phải còn rất tiến bộ mà" Trần Huyên dựa vào cửa sổ trong KFC, có chút nghi nhờ nhìn vào mớ lằng nhằng trong bài của Sở Du. Cô biết số học của Sở Du không tốt lắm, nhưng không thể quên toàn bộ công thức chứ, một chút cũng không nhớ.
Bồ Tử Hạo ngồi bên cạnh lười biếng ăn khoai tây chiên, lại không nhịn được cười khiêu khích: "Học sinh xuất sắc lên cao, tự đắc rồi". Hắn chính là đang bắt chước câu cửa miệng của Ngô lão sư, cô ấy thích nhất là nói những lời này.
Sở Du cúi đầu nhìn một cái, trên bài kiểm tra nổi bật lên con số đỏ chót - 26 điểm. Cô im lặng không nói, mình thật quá kém, thua cả Bồ Tử Hạo.
Sở Du sững sờ một lát, dứt khoát mở điện thoại lên đăng ký một tài khoản, đem tên nói cho Trần Huyên. Sau khi lên đại học cô mới chơi weibo, khi đó hoạt động truyền thông ngày càng thịnh hành, mọi người cơ bản đều phải dùng thứ này.
Sở Du sau khi nhìn tên wweibo, im lặng một chút, cười nói: "Dân Công Miêu là cái quỷ gì vậy?" Cô không hiểu Sở Du nghĩ cái gì, cái tên này thật kỳ quái.
Sở Du học biên tập, lúc đấy, tất cả bạn học khoa bọn họ đều tự giễu là dân công(1) truyền hình, cực như chó. Cô không muốn làm chó dân công, cứ gọi là dân công miêu (chỉ hong muốn làm chó nên đổi thành mèo). Lúc đại học, Sở Du dùng weibo để lấy tài liệu, biên tập hình ảnh, video. Sau khi tốt nghiệp, weibo cơ bản cũng dùng để trao đổi công việc.
(1) dân công: người lao động chân tay
Sở Du dưới sự hướng dẫn của Trần Huyên sửa xong bài kiểm tra, lại nhớ kỹ thêm mấy công thức nữa, sau đó mới vươn người một cái, thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới xem xong «Kim Giáp» không lâu, tâm tình của Sở Du vẫn còn tương đối kích động, dứt khoát viết một vài review dài trên weibo.
Lúc cô về nhà thì ba mẹ đã cơm nước xong xuôi, đang ngồi xem ti vi. Trước đó, Sở Du đã gửi tin nhắn cho mẹ, nói cô buổi tối sẽ không ăn cơm, ở KFC làm bài tập với Trần Huyên. Mẹ nhìn Sở Du ở cửa, hỏi: "Còn đói không? Trong bếp có mì sợi đó!"
Sở Du dở khóc dở cười, mẹ tựa hồ luôn cảm thấy cô ăn không đủ no vậy, mỗi ngày đều bắt cô ăn đủ thứ. Trong lòng ấm áp, mỗi lần về đến nhà đều được đối xử như công chúa nhỏ, không giống với khi ở bên ngoài, đều chịu đủ mọi loại cực khổ mệt mỏi. Càng lớn, cô càng không muốn rời xa gia đình.
"Con ăn rất no rồi mẹ" Cô lắc đầu một cái, trò chuyện cùng ba mẹ vài câu mới trở lại phòng của mình
Sở Du thuận tay đóng cửa phòng lại, ngồi trước bàn nhìn một hồi, bắt đầu tính sau này phải làm thế nào. Cô phải nhanh chóng khôi phục lại trình độ cao trung lúc trước, ít nhất là phải đậu được Truyện Đại. Cô không phải là muốn học lại kiến trúc chuyên môn ở Truyện Đại một lần nữa, chẳng qua, chỉ khi vào được Truyện Đại cô mới có thể khai thác các mối quan hệ trong giới truyền thông.
Làm truyền thông thật ra thì vô cùng chú trọng đến vấn đề này, việc giảng viên mang theo sinh viên của mình cũng rất bình thường. Lúc đại học, Sở Du cũng nhận được không ít công việc, tổ chức dạ tiệc, quay phim chụp hình vân vân, dạng gì cũng làm, những việc này phần lớn đều là nhờ giảng viên và các anh chị khoá trên đưa.
Sở Du bây giờ dù có nhiều năm kinh nghiệm làm đạo diễn, tổ chức sự kiện, chương trình, mà không có ai đề cử thì cũng rất khó để có được thành tựu như lúc trước. Thứ nhất, cô hiện tại vẫn còn là học sinh trung học, không như khi học Truyện Đại; thứ hai, sơ yếu lý lịch của cô còn trống hoác, kinh nghiệm làm việc phải góp nhặt từ chút một.
Sở Du không muốn nghĩ đến những chuyện phiền phức này nữa, dứt khoát lấy điện thoại lên mang, định thư giãn một chút. Cô vừa mở weibo, phát hiện weibo của mình như bùng nổ, nhiều tin nhắn ập tới. Lượng người follow tăng vọt mấy trăm, Sở Du có chút ngơ ngác: "???"
Sở Du thề, cô kiếp trước weibo cá nhân của cô chưa bao giờ được nhận lượng share lớn như vậy, đã thế còn không ngừng gia tăng. Cô trong lòng run sợ mở weibo của Trần Nghệ Sinh, nội dung weibo của người này hết sức đơn giản, mới nhất chính là share lại bài review phim của cô
Sở Du cũng muốn tiêu luôn: Trần đạo diễn ông sợ cái quỷ gì a! Cô đột nhiên bị lật thẻ bài mới sợ chết có được không?!
Kiếp trước, cô xem «Kim Giáp» không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều nghiền ngẫm từng cảnh quay một, đương nhiên cái nhìn đối với bộ phim này khá thấu đáo. Nhưng «Kim Giáp» lúc này vừa mới khai chiếu 2 ngày, người review phim chuyên nghiệp dù xem nhiều lần cũng không thể như Sở Du, có thể phân tích từng cảnh quay một. Dù sao bây giờ nguồn phim này vẫn chưa có ở trên mạng.
Sở Du có chút kích động ôm điện thoại, lăn qua lộn lại trên giường. Nội tâm của cô căn bản không thể bình tĩnh được, đó là Trần Nghệ Sinh nha! Đạo diễn vô cùng danh tiếng đó! Mới mấy năm đã cầm giải Oscar đó!!!!
Cô trong lòng vui mừng, thật may bây giờ weibo vẫn chưa thịnh hành chuyện review phim kiểu thương mại (tức là viết review phim theo hướng ca ngợi, thu hút người xem phim), nếu không có lẽ, người ta còn cho rằng cô viết để quảng bá phim, kiếm tiền. Nhiều năm sau, marketing truyền thông bắt đầu phổ biến rộng rãi, review phim ngày càng không thể tin được, ngược lại bây giờ vẫn còn thuần tuý, đơn giản.