Giờ học buổi sáng trôi qua thật nhanh, cơm trưa thời trung học vẫn thường là cơm hộp do các nam sinh mang vào trong lớp phân phát. Sở Du vừa mới cất sách vở đã thấy Trần Huyên ở trước mặt, dáng vẻ chuẩn bị đi tan học: "Du nhi, đi thôi. Sao còn ngồi im đó?"
"???" Sở Du nhìn Trần Huyên bộ dạng chỉnh tề chuẩn bị đi, không hiểu cô ấy muốn làm gì: "Cậu không ăn cơm? Buổi chiều vẫn còn tiết học đấy". Giờ mới là giữa trưa, Trần Huyên sao có thể có bộ dạng như chuẩn bị tan học như vậy.
Trần Huyên khiêu mi, nhìn Sở Du đang mờ mịt: "Cậu hôm nay sao ngây ngốc như vậy, buổi chiều mình còn có buổi tham quan bảo tàng nha. Hôm qua không phải đã bàn với nhau là sẽ tuỳ tiện ăn một chút trên đường đi rồi mà." Trần Huyên luôn cảm thấy Sở Du hôm nay cứ ngơ ngơ, đầu óc giống như là không nhớ gì vậy, cả người đều mang bộ dạng chưa tỉnh ngủ.
Sở Du lúc này mới nhớ, thời còn học cao trung, nhà trường thường xuyên tổ chức loại hoạt động như vậy, cho một buổi chiều đến tham quan các bảo tàng lân cận hoặc chỗ ở cũ của danh nhân (như kiểu nhà sàn Bác Hồ,...), hôm sau thì nộp bài thu hoạch. Khi đó, cô cùng Trần Huyên chê cơm ở trường ăn không ngon thì buổi trưa sẽ chạy đến phố ăn vặt bên cạnh tuỳ tiện mua chút gì đó, mang đến chỗ tham quan ăn.
Sở Du mang cặp sách, theo Trần Huyên xuống lầu. Trên hành lang đều là học sinh mang đồng phục trắng đen, hoạt động tham quan này là bắt buộc học sinh toàn khoá phải tham gia, các bạn học cũng ào ào xuống lầu chạy đến cổng trường. Sở Du đi theo Trần Huyên, ở giữa đám người ồn ào như vậy mới có chút cảm giác chân thực, tiếng cười nói xung quanh, tiếng bước chân xuống lầu, tiếng chuông xe đạp dưới sân,... Cô quả thật đã trở lại thời cao trung rồi.
"Tí nữa chúng ta tới trước giờ tham quan, đi xem phim ha? Bên cạnh có một rạp chiếu phim." Trần Huyên hứng chí bường bừng nói, ở thời cao trung, học tập vô cùng áp lực, thật khó khăn mới có một buổi chiều thoải mái như vậy nha.
Sở Du vừa đi tới cửa, chợt nhớ đến bài khiển tra sáng nay, có chút chần chừ: "Tới kịp sao? Tớ còn bài kiểm tra chưa sửa, cô Ngô bảo tớ sau khi sửa bài xong đến gặp cô ấy..."
"Có thể! Xem phim xong đến KFC tớ chỉ cho cậu, bài tập hôm nay cũng không nhiều." Trần Huyên tuỳ tiện nói, không muốn nghe mấy lời bàn ra của Sở Du, cơ hội như vậy đúng là "ngàn năm có một". Mấy người các cô cuối tuần còn phải đi học thêm, bài tập càng nhiều, cơ hội để đi chơi lại càng ít.
Sở Du nhìn bộ dạng kiên trì của Trần Huyên dở khóc dở cười, cô không hiểu suy nghĩ của Trần Huyên cho lắm, dù sao cô trước kia cũng không làm chương trình và việc cá nhân cùng lúc, đều có thể thả lỏng nghỉ ngơi. Bình thường làm chương trình đều là điên cuồng bận bịu một trận, sau đó sẽ dành thời gian thư giãn. Bất quá, khi cô học cao trung, giống như Trần Huyên bây giờ, mỗi ngày đều bị áp lực học tập hành hạ tới mức không thở nổi, luôn mong đợi thời cơ để thoải mái như vậy.
Thành tích môn toán của Trần Huyên rất tốt, sau đó cô thi đậu vào trường Đại học Kinh tế Tài chính Trung Ương ở Bắc Kinh. Thật ra khi thi đại học, những người học ban xã hội giỏi toán rất có lợi thế. Sở Du cảm thấy để Trần Huyên dạy mình một chút, so với việc cô về nhà tự mò thì đáng tin hơn nhiều, dù sao ngay cả công thức cô cũng không thể nhớ.
"Cậu muốn xem phim gì?" Sở Du đứng trong hành ngũ nhỏ giọng hỏi. Cô kiếp trước hầu như không đi xem phim cùng Trần Huyền, lúc đó cô đối với điện ảnh không có nhiều hứng thú, hai người thường đi dạo thư viện rồi về.
Trần Huyên suy nghĩ một chút, "Xem «Kim Giáp» đi, đạo diễn không phải là Trần Nghệ Sinh sao?". Trần Nghệ Sinh là vị đạo diễn danh tiếng đã từng có tác phẩm đạt giải Oscar cho Phim ngoại ngữ hay nhất(1), tên của ông ấy chính là bằng chứng đảm bảo nhất cho bộ phim.
(1) Giải Oscar cho Phim ngoại ngữ hay nhất: là giải thưởng của Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Điện ảnh Hoa Kỳ hàng năm cho phim không dùng tiếng Anh, được trao cho đạo diễn cũng như nước xuất thân.
Sở Du nghe vậy hơi sửng sốt, không nghĩ đến Trần Huyên sẽ chọn bộ phim như vậy "Cậu chắc chưa? Nội dụng có thể có một chút khô khan..."
Trần Huyên mở to mắt, có chút nghi ngờ: "Cậu đã xem rồi?" Cô nhớ «Kim Giáp» hôm qua mới khai chiếu, Sở Du mỗi ngày đều đi học với cô, làm sao còn có thời gian đi xem phim?
"Không... Tớ thấy bình luận trên Weibo" Sở Du đương nhiên đã xem bộ phim này, nhưng không phải trong rạp phim. Cô là sau khi lên đại học, ở trong lớp nghiên cứu phim Trung Quốc của trường xem, giảng viên lúc ấy cho các cô xem mặt cắt của bộ phim, mỗi một cảnh quay đều phân tích cụ thể.
Thật sự thì bộ phim này sau khi ra mắt có nhiều ý kiến khen chê không đồng nhất: Người xem bình thường rất khó tiếp nhận những cảnh quay khô khan, rườm rà, dài dòng, cảm thấy đối với Trương Nghệ Sinh vô cùng thất vọng; trong nghề lại không ít người vỗ tay khen hay, cho là Trần Nghệ Sinh đang cứu vớt nền điện ảnh nước nhà. «Kim Giáp» ra mắt không lâu, rạp phim đều nhét đầy những bộ phim thương mại, nhất là có không ít phim thương mại rác rưởi. Khi đó, trong giới bắt đầu đem «Kim Giáp» của máy năm trước thổi lên thành thần thánh.
Sở Du cảm thấy Trần Huyên loại phim như vậy, rất dễ buồn ngủ. Trần Huyên nghe thấy câu trả lời của Sở Du, kinh nhạc nháy mắt mấy cái: "Cậu mở Weibo rồi? Trước kia dù tớ có nói như thế nào cậu cũng không chơi mà?"
Hành lang của phòng chiếu khá hẹp, đứng lên đổi chỗ như vậy quả thực có chút rắc rối, hơn nữa phim cũng sắp bắt đầu. Sở Du vừa dứt lời, đèn trong phòng liền tắt, Trần Huyên cũng thuận thế nói: "Không sao, không cần đổi, tớ cùng Du không cần buộc phải ngồi chung một chỗ"
Sở Du trong lòng suy nghĩ, cô vẫn là cảm thấy Trần Huyên cùng Lô Chí Thanh quá gần gũi, mặc dù bây giờ bọn họ chưa lui tới nhưng không thể đảm bảo sau này liệu trong lúc lơ đãng có nhét cho cô một miếng thức ăn cho chó hay không (cái chắc là Sở Du đang sợ trong lúc mình không để ý hai người này sẽ ngược chó độc thân là cô í). Hai người này thuộc kiểu mưa dầm thấm đất, lâu ngày sinh tình, sau khi kết thúc kỳ thi đại học mới chính thức ở bên nhau, nhiều năm tình cảm vô cùng ổn định.
Bồ Tử Hạo không thể kiên quyết, chỉ có thể ngồi xuống, hắn cảm nhận được Sở Du cũng đang ngồi xuống, tim đạp nhanh khó hiểu. Bồ Tử Hạo thầm chửi mình: Người ta cũng không nhớ ra mày, mày kích động cái quỷ gì!
Cuối cùng vị trí của 4 người theo tứ tự từ trái sang phải là Trần Huyên, Lô Chí Thanh, Bồ Tử Hạo, Sở Du.
Nếu là Sở Du thời cao trung kiếp trước có lẽ sẽ có điểm không tự nhiên, kiên quyết muốn cùng Trần Huyên ngồi chung một chỗ. Nội quy trường học của bọn họ rất nghiêm, nam nữ sinh không dám trắng trợn ngồi chung với nhau, nhiều nhất chỉ là chút mập mờ, xao động khác phái tuổi thanh xuân, hoàn toàn trong sáng.
Đến khi cô lên đại học, phong cách của Truyện Đại và trường cao trung hoàn toàn khác nhau. Sở Du ở KTX sớm bị bọn cùng phòng làm ô nhiễm. Các cô chỉ cần một lời không hợp liền đua xe. Kỹ năng của Sở Du khá chuyên nghiệp. lúc đi ra ngoài làm việc cùng tiền bối khoá trên, chút ấn tượng về ông chủ công ty trong tiệc ăn mừng là cực kỳ dơ, nói toàn những lời tục tĩu
Sở Du bị những thừ này đầu độc sớm đã mất đi những suy nghĩ nhạy cảm của học sinh cao trung, cô không cảm thấy chuyện này có gì to tát, chỉ là xem một bộ phim thôi mà.
Bồ Tử Hạo không nghĩ vậy, lòng bàn tay của hắn cũng đã đổ mồ hôi, làm bộ như thoải mái, nhích lại gần, nội tâm có chút xao động. Hắn biết mình như vậy vất không có tiền đồ, nhưng mà có lẽ cơ hội để hắn gần Sở Du nhất, chính là cùng nhau xem phim đó.
Phim bắt đầu, trước mắt mọi người đều là hoa cải dầu, bầu trời xanh thẳm, cánh đồng vàng óng, tất cả màu sắc hoà quyện vào nhau khiến cho Sở Du dần dần đắm chìm vào trong thế giới ấy. Mỗi lời thoại của bộ phim Sở Du hầu như đều có thể thuộc làu, nhưng, xem tại rạp chiếu và trên máy tính là hoàn toàn khác nhau nha ~.
Cô có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo của Trần Nghệ Sinh qua bộ phim này, ông ấy cho tới bây giỡ vẫn không quan tâm người khác nói cái gì, cũng không quan tâm người xem liệu có hiểu hay không. Câu chuyện của ông là nói cho bản thân nghe, không liên quan đến người khác.
Sở Du xem phim vô cùng nhập thần, Bồ Tử Hạo thì ngắm trộm cô.