Sở Du vốn chỉ muốn đùa một chút, nhạo báng đôi câu rồi đem chuyện này lật qua một bên, giống như mọi ngày thoải mái tiếp tục nói chuyện với hắn, nhưng mà bây giờ cô không thể làm được. Cô hiếm thấy có chút hốt hoảng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, cả người trầm mặc lại.

Bồ Tử Hạo cũng không nói gì nữa, thấy nhân viên mang thức ăn lên, đề nghị, “Ăn cơm trước đi.”

Sở Du nhìn đồ ăn trước mặt, không yên lòng cầm đũa, có chút nóng nảy. Nếu Bồ Tử Hạo muốn tiền, cô có thể bĩnh tĩnh thương lượng với hắn, nhưng hắn cái gì cũng không cần, ngược lại khiến cô hơi sợ. Không sợ người có tham vọng, sợ nhất chính là người vô dục vô cầu, bạn sẽ vĩnh viễn không biết được nhược điểm của họ là gì.

Bồ Tử Hạo thấy cô lo lo lắng, ngược lại bắt đầu thả lỏng hơn, chỉ cần cô không mang mặt nạ dùng với người ngoài để nói chuyện với hắn là được. Bây giờ cô có nghi ngờ cũng không sao, hắn biết chuyện này cần dùng thời gian để chứng minh. Bồ Tử Hạo thấy cô không nói, dần dần phá vỡ yên lặng, cười cười dò hỏi, “Cậu muốn tôi giúp cái gì? Viết bài?”

Sở Du thấy bộ dạng hắn như không có chuyện gì, trái lại có hơi khó chịu, luôn cảm thấy khí thế của mình rớt tận đẩu tận đâu, “Khong chỉ mình chuyện này.”

Bồ Tử Hạo nhíu mày, nghi ngờ, “Vậy cậu còn muốn làm cái gì?”

Sở Du một tay chống cằm, một tay lấy đũa khều mấy hạt tiêu trong dĩa sang một bên, nổi giận nói, “Bây giờ không muốn nói cho cậu nữa.”

“......” Bồ Tử Hạo thấy dáng vẻ làm mình làm mẩy không được tự nhiên hiếm khi của cô, dở khóc dở cười, “Vậy không phải cậu chỉ đơn thuần mời tôi ăn cơm sao?”

Sở Du biểu tình nhàn nhạt nói, “Hừ.”

Bồ Tử Hạo nhìn cô một tay chống cằm, một tay nhàm nhán khều đũa vọc tiêu trong dĩa, lòng không ngăn được muốn véo véo mặt người phía đối diện. Trong tâm hắn cảm thấy buồn cười, vẫn kiên trì hỏi, “Còn chuyện gì? Cậu nói đi.”

“Không muốn nói.” Sở Du cáu, để đũa xuống, giống như một con mèo nóng nảy.

“Cậu dùng tính khí náo loạn đó nhờ tôi giúp cậu làm việc?” Bồ Tử Hạo trêu chọc nói, hiếm khi thấy cô ngây thơ như vậy, trong đầu hắn nghĩ một lượt, bắt đầu dò xét, “Chuyện bên weibo? Cậu lại viết quảng cáo mềm à? Tôi giúp cậu viết?”

Sở Du nhìn hắn một cái, cường điệu nói, “Cái này là do cậu tự đề nghị.”

Bồ Tử Hạo bất đắc dĩ cười, “Được được được, tôi tự nguyện yêu cầu cậu để tôi giúp cậu viết...”

Sở Du hừ lạnh một tiếng, lại nhẹ nhàng bổ sung nói, “Mỗi bài tôi sẽ chia thù lao cho cậu.”

“Không cần...”

“Sau này tôi còn để cậu hỗ trợ viết rất nhiều, không phải chuyện của một hai bài đâu.” Sở Du không thể nào để cho Bồ Tử Hạo giúp không công được, cô lại dò hỏi, “Lên 12 cậu định du học sao?”

Bồ Tử Hạo kinh ngạc nhìn cô, “Không xuất ngoại.”

Sở Du sửng sốt, lại dò hỏi, “Vậy cậu muốn thi vào đâu?”

Bồ Tử Hạo chần chờ một chút, mới mở miệng, “Khoa Hí văn của Truyền Đại.”

Sở Du cảm thấy hơi lạ, thật ra thì Bồ Tử Hạo có thể vào Học viện Điện Ảnh hoặc là Học viện Hí Kịch để học Hí văn mà, tại sao phải chọn Truyền đại? Có điều, nếu như Bồ Tử Hạo đậu được Truyền đại, vậy thì đối với cô mà nói thì quả là lựa chọn tuyệt nhất, cô gật đầu một cái, nói, “Tốt quá, tôi cũng muốn vào Truyền đại.”

Bồ Tử Hạo dĩ nhiên biết Sở Du muốn vào Truyền đại, nếu không thì tại sao hắn lại phải tốn sức đi thi. Hắn suy nghĩ một chút, cười hỏi, “Cậu muốn tôi giúp cậu quản lý weibo?”

Dân công miêu bây giờ vẫn muốn đăng nội dung mới lên, trừ các bài post hàng ngày ra, Sở Du còn phải viết quảng cáo mềm và bản thảo nữa, cơ bản là lực bất tòng tâm. Số lượng các video cô phát gần đây rõ ràng đã giảm đi nhiều, rõ ràng là bận đến không thở được. Bồ Tử Hạo nghĩ nghĩ một chút, lập tức biết nguyên nhân.

Tâm tư của mình bị nhìn thấu nhưng Sở Du vẫn cố trấn định nói, “Tôi còn chưa nói gì, cậu lại tự biên tự diễn một mình.”

Trái lại, Bồ Tử Hạo không hề cáu, cười hỏi, “Được rồi, boss khảo nghiệm nhân viên đang trong kỳ thực tâp, tôi sẽ cố gắng nỗ lực thật tốt.”

Sở Du bị lời nói của hắn chọc cười, phụ hoạ nói, “Chỉ cần biểu hiện thật tốt thì sẽ cân nhắc để cậu trở thành nhân viên chính thức. Người trẻ tuổi, phải cố gắng hơn nữa, đáng tin một chút.” Cô nói rất nghiêm túc, giống như thật sự xem Bồ Tử Hạo là thực tập sinh đến xin việc vậy.

Bồ Tử Hạo trêu chọc nói, “Vừa mới trở thành lãnh đạo liền bắt đầu bày ra bộ dạng của ông cả ròi.”

Hai người nhạo báng lẫn nhau, bầu không khí cũng trở nên thoải mái. Sở Du mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng không thể nào bạc đãi Bồ Tử Hạo được, hắn tình nguyện hợp tác với cô, theo lý thì nên nhận được những gì hắn đáng được nhận. Sở Du thảo luận với Bồ Tử Hạo về hình thức làm việc xong, trước tiên cô sẽ viết dàn ý đại cương trước, sau đó hắn sẽ viết lại hoàn chỉnh, cuối cùng cô sẽ kiểm tra và chỉnh sửa lại. Thù lao của Bồ Tử Hạo khi viết quảng cáo mềm thì sẽ nhận được một nửa tổng số tiền, nếu như cá nhân Sở Du mời hắn viết thì cô sẽ tự mình trả.

Hai người quyết định xong, Sở Du thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy cái thúng của mình đã nhẹ đi được một chút. Bồ Tử Hạo cũng rất vui, nhận công việc này thì cũng đồng nghĩa với chuyện sau này hắn càng có nhiều lý do hơn để gặp Sở Du, cái này hắn cầu còn không được.

Các bài viết trên weibo có thể giao lại cho Bồ Tử Hạo, nhưng bản thảo và phim thì vẫn do Sở Du tự mình làm, nếu sau này cô muốn lấn sang Weixin thì nội dung phải ngày càng nhiều hơn.

Mai ni cô nói không sai, sau lần đầu tiên Dân công miêu đẩy ra bài quảng cáo mềm kia thì các quảng cáo khác cũng lục tục tìm đến. Sở Du sàng lọc một chút, nhận một sản phẩm đáng tin, tiền công quảng cáo cũng hào phóng, còn lại đều khéo léo từ chối. Cô vẫn không muốn tiêu hao người hâm mộ quá nhanh chóng, chiếu cố đến cảm nhận của họ, mỗi tháng đều liều chết đăng một bài quảng cáo, đa số vẫn là các bài viết thông thường.

Sở Du đem dàn ý gửi cho Bồ Tử Hạo, để cho hắn thử viết trước một bài, tốc độ gõ chữ của hắn rất nhanh, câu cú cũng lưu loát, không bao lâu liền gửi bản nháp gửi lại cho Sở Du. Sở Du sau khi xem xong vừa mừng vừa sợ, 【Tốc độ của cậu sao nhanh dữ vậy?】

Sở Du có cảm giác Bồ Tử Hạo chính là quái vật đánh máy nhiều tay vô cùng đáng sợ, tốc độ tay của cô hoàn toàn không thể theo kịp hắn. Hắn chỉ cần có dàn ý rõ ràng thì rất nhanh liền xong bài viết hoàn chỉnh, không hề va vấp gì.

Bồ Tử Hạo cũng không giải thích gì tốc độ của mình, chỉ trả lời một cái ký tự cảm xúc, 【(w)】

Sở Du thấy tốc độ của hắn nhanh như vậy, không thể làm gì khác hơn là viết thêm vài dàn ý nữa, tích cóp nội dung để dành cho giai đoạn sau khi vào năm học mới. Lên 12 rồi thì cô và Bồ Tử Hạo không thể nào rãnh rỗi được như lúc nghỉ hè, mỗi ngày còn sợ làm không hết bài tập. Sở Du định bây giờ tích cóp lại một ít nội dung, đến giai đoạn nước rút thì có thể lấy ra đăng từ từ, mặc dù có lúc một vài nội dung mang tính chất giới hạn thời gian không thể viết được, nhưng các tác phẩm điện ảnh và truyền hình thì có thể.

Từ sau lần Mai ni cô đề nghị cô viết một ít nội dung dễ hiểu, Sở Du định mở một mục weibo mới, trong đó bao gồm các bài viết dài giới thiệu một vài kiến thức thông dụng của mảng điện ảnh và truyền hình, có điều là dạng phổ cập kiến thức hài hước thú vị, có thể khiến cho người đọc thoải mái, vui vẻ. Mặc dù ý tưởng rất hay, nhưng lúc bắt tay vào làm mới phát hiện rất hao phí tinh lực, bởi vì phải kết hợp thật tốt giữa kiến thức và các kiểu đùa giỡn khác nhau, thật may vì còn có Bồ Tử Hạo tình nguyện giúp một tay, nếu không chỉ dựa vào cô thì thật sự không thể rồi.

Sở Du thật sự rất để tâm đến những người hâm mộ, không muốn nhận nhiều quảng cáo, nhưng mà, ý kiến ở khu bình luận thì hoàn toàn ngược lại.

[Fanta ướp lạnh: Tui muốn xem quảng cáo qaq *chiếp chiếp chiếp*[1] tui muốn coi Miêu Miêu bán manh đi quảng cáo...]

[1]nguyên văn là “嘤 嘤 嘤” là từ tượng thanh, tiếng chim kêu, nên mình “thuần việt” nó lại cho mọi người dễ hình dung

[Trời thu ngọt: Trước kia chưa có coi quảng cáo, nhìn những thứ này liền thoả mãn, nhưng mà bây giờ tui càng muốn xem quảng cáo a!! Không nghĩ tới sống được chừng này năm rồi mà cũng có ngày cầu quảng cáo hàng loạt *mỉm cười*]

[Dây ănten ănten: Chỉ có lúc quảng cáo Miêu mới chịu bán đứng nhan sắc mà bán manh thôi sao? *doge* bình thường đều là bộ dạng nghiêm túc... Kiểu tương phản này thật sự còn manh[2] hơn nữa.]

[2]”manh” hay “bán manh” đều có nghĩa là dễ thương nha

Sở du nhìn khu bình luận, “...”

Cô thật sự muốn lật luôn cái bàn, cô hoàn toàn không hiểu vì sao người hâm mộ lại ghiền coi quảng cáo như vậy chứ? Nếu như là cô, thấy quảng cáo thêm vào giữa thì nhất định sẽ rất chán ghét, nhưng mà, kết quả thì sao, bây giờ ở khu bình luận ngày nào cũng kêu la muốn xem quảng cáo. Sở Du có nghĩ tới nát óc cũng không hiểu quảng cáo kia có gì hay mà để mọi người thích như vậy.

Cô dứt khoát đăng một câu.

||Dân công miêu: Không thể lý giải được loài người mấy người đang kêu gào đòi quảng cáo kia *mỉm cười*

[Bồ đào lải nhải: Bọn tui cũng không hiểu chế luôn! Có tiền sao không kiếm chứ!! Chế thử nhìn sang cửa nhà đang đỏ[3] bên cạnh đi, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Chế nhìn lại mình đi, chế còn không biết cố gắng hả? *gặp lại*]

[3]đỏ: nổi tiếng

[Nói ngủ ngon xong liền đi: Dân công miêu, chế còn chưa chịu kiếm tiền tới cưới tui!!! Vẫn còn ở đây lười biếng sao!!! *tức giận*]

[Hậu cung toàn cầu của Dân công miêu: Người ta buồn phiền chủ bô phát quảng cáo làm tiêu hao người hâm mộ, bọn tui cũng buồn phiền vì chế không chịu làm tiêu hao bọn tui.] (đoạn này tức là người khác sợ đăng quảng cáo sẽ làm mất fan. còn fan nhà chị lại sợ chị không chịu đăng quảng cáo, sợ rằng chị đang sợ mất fan, đang cầu chị tới làm tiêu hao fan tức là đăng quảng cáo ớ – theo mình nghĩ là vậy).

Sở Du nhìn bình luận mà không biết nên làm gì, cô cũng không biết vì sao người hâm mộ đều sợ cô không kiếm được tiền nữa. Thật ra thì cái này cũng không thể trách người hâm mộ được, một tháng Dân công miêu đẩy ra rất nhiều nội dung, mà chỉ có một người làm, không phải là một team, tất nhiên sẽ hao phí rất nhiều tinh lực. (Tức là fan chị sợ chị không nhận quảng cáo, sẽ không kiếm được tiền, mà duy trì weibo một mình như vậy thì rất cực nên sợ chị nản mà bỏ luôn)

Gần đây lượng bài viết trên weibo của Sở Du cũng giảm bớt, người hâm mộ lo lắng sau này Dân công miêu sẽ không làm nữa. Mọi người đều có cảm giác Dân công miêu là người làm việc có liên quan đến mảng xử lý của điện ảnh và truyền hình, nhưng không có ai moi ra được mặt mũi thật sự của Dân công miêu. Weibo của Dân công miêu cũng không có giới thiệu cụ thể, càng làm cho người ta kông biết nên hạ thủ từ đâu.

Người hâm mộ cảm thấy rằng nếu Dân công miêu có thể nhận được tiền trợ cấp từ quảng cáo thì ít nhất sẽ không bỏ cái weibo này đi.

Sở Du làm sao có thể giải thích với họ rằng, thật ra cô đang chuẩn bị thi Đại học, nên phải để dành nội dung cho giai đoạn chạy nước rút, phòng khi không nội dung để đăng.

Bồ Tử Hạo viết vài lần nữa, dần dần quen tay, thậm chí có khi không cần Sở Du chỉnh sửa luôn. Trong thư viện, Bồ Tử Hạo cúi đầu nhìn bài thi, nhàm chán xoay bút, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Sở Du ở đối diện yên lặng làm bài. Sở Du như phát hiện ra tầm mắt của hắn, ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy hắn thất thần liền cau mày, đưa tay gõ gõ bài thi, tỏ ý bảo hắn tập trung học đi.

Bên trong thư viện yên tĩnh, chung quanh cũng toàn là người đang ngồi tự học, Bồ Tử Hạo không tiện mở miệng nói chuyện, chỉ có thể viết một tờ giấy nhỏ đưa cho Sở Du. Sở Du nhận lấy, thấy bên trong viết, 【Giải lao chút đi ^v^】

Sở Du nhìn ký tự vui vẻ trong tờ giấy, lặng lẽ đem tờ giấy cất vào, sau đó mặt lạnh lắc đầu một cái, không khách khí cự tuyệt,

Bồ Tử Hạo tiu nghỉu thở dài, cam chịu số phận cúi đầu nhìn bài thi.

Hắn vốn cho là hôm nay Sở Du hẹn hắn ra vì chuyện weibo, không nghĩ tới lại là vì áp giải hắn đi học bài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play