Sở Du nhìn 5 ngàn tệ có chút hưng phấn, tuy so với công việc sau này của cô đương nhiên không bao nhiêu, nhưng ở tuổi còn đi học thì đã là một khoản tiền lớn. Cô suy nghĩ một chút, muốn mua cho mẹ một hộp kem dưỡng mắt, cho ba một cái áo sơmi, còn lại thì tiết kiệm trước đã.
Gần đây cô có post vài topic khảo sát dân tình như, "Bộ phim điện ảnh bạn thích nhất", "Nữ diễn viên có triển vọng nhất", "Đạo diễn có tính khí cổ quái nhất" vân vân, đa phần cư dân mạng đều tham gia bình luận, sau đó cô sẽ thống kê và làm một bảng xếp hạng.
Bốn người ngồi chung một chỗ chơi bài, Trần Huyên một bên nhìn bài, một bên len lén quan sát Sở Du và Bồ Tử Hạo. Sở Du vẫn như mọi ngày, không có gì bất thường, hình như không nhận ra chuyện gì. Bồ Tử Hạo mặc dù nét mặt như thường nhưng luôn lơ đãng nhìn theo hướng của Sở Du, sau đó lại làm như không có gì liếc sang chỗ khác.
Trần Huyên vô cùng nhạy cảm, cô sớm phát hiện những chuyện Bồ Tử Hạo làm chỉ để thu hút sự chú ý của Sở Du, hôm nay rốt cuộc đã nhìn thấu tâm tư Tư Mã Chiêu³ của người này! Nội tâm cô hiện tại hơi rối rắm, trường học đối với hiện tượng yêu sớm rất nghiêm khắc, xử lý đồng loạt, thầy cô cũng canh phòng chặt chẽ đến con ruồi cũng không lọt qua.
³Tư Mã Chiêu: là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.
Sau khi phát hiện ra chân tướng, Trần Huyên lại quét rada quan sát Bồ Tử Hại thêm một lần nữa, cô không thể không thừa nhận bề ngoài của Bồ Tử Hạo rất xuất sắc, dáng người cũng cao, nhưng mà, cái này vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm, đẹp như vậy thì còn không phải là dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Cô còn thấy, Bồ Tử Hạo không đủ cầu tiến, ngàn năm vẫn luôn đứng nhất từ dưới đếm lên.
Trần Huyên là một người rất thực tế, luôn lên kế hoạch cho tương lai, nghĩ đến chuyện lâu dài. Cô có thể hiểu được tâm tình của Bồ Tử Hạo, nhưng lại càng để ý đến cảm nhận của Sở Du hơn. Nếu như Bồ Tử Hạo chẳng qua là cảm nắng nhất thời, đối nữ sinh trung học xinh đẹp nổi lên hứng thú bình thường thì tất cả chuyện này liền có thể chấm dứt.
Cô quyết định quan sát cử động của Bồ Tử Hạo trước tiên, tạm thời sẽ không phá bĩnh chuyện này, dù sao Sở Du luôn luôn chậm lụt, dựa theo cảm giác như bây giờ thì đến khi tốt nghiệp cũng không nhận ra.
Sở Du nghĩ một hồi, lắc đầu, "Thật ra, tới cũng không biết."
Trần Huyên không hỏi thêm gì, nghe được câu trả lời của Sở Du thì vô cùng kinh ngạc, "Làm sao có thể? Vậy sau này cậu kết hôn như thế nào?"
Sở Du nói như chuyện đương nhiên, "Tớ có thể không kết hôn mà."
Trần Huyên ngạc nhiên.
SỞ Du nhìn biểu tình khiếp sợ của Trần Huyên, suýt chút nữa bật cười, có điều, mình quả thật nghĩ như vậy. Thật ra thì cô không biết rốt cuộc mình thích dạng người như thế nào, đời trước cũng không phải là không nói qua chuyện yêu đương, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy không có hứng thú gì, một hai tháng liền chia tay. Hai người mỗi ngày đều ở chung một chỗ, làm chuyện nhàm chán, rất không tự do. Bạn cùng phòng từng nói với cô rằng, "Cậu chẳng qua chưa gặp người thật sự thích thôi."
Công việc sau này lại bận tối tăm mặt mũi, cô cũng không còn hơi sức nào nghĩ tới chuyện khác, lúc rảnh rỗi chỉ muốn ngây ngốc ngồi một chỗ nghỉ ngơi. Các nữ biên đạo xung quanh tỷ lệ độc thân cũng cao, 30 tuổi chưa kết hôn cũng là chuyện bình thường. Nếu như một ngày nào đó các cô ấy sắp kết hôn, vậy có nghĩa là sức khoẻ không được nữa, từ con đường sản xuất lui về, theo đuổi công việc ổn định, nhẹ nhàng hơn.
Nghĩ như vậy, Sở Du đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại. Phấn đấu lâu như vậy cuối cùng không biết là vì mục đích gì?
Thời gian ngồi tàu tương đối dài, nhiệt tình cùng thể lực của mọi người cũng dần dần tiêu hao gần như không còn. Rốt cuộc cũng đến trạm, thầy Trương chủ nhiệm lớp tập hợp học sinh lại, đứng trên cùng hô lớn, "Mọi người nhớ đi theo đội của mình! Điện thoại phải luôn mở máy, lát nữa chúng ta sẽ ngồi xe buýt về khách sạn!"
Mọi người nghe thấy còn phải ngồi xe buýt, nhất thời gào khóc, thầy Trương chọc ghẹo nói, "Nghe các em la hét như vậy, nhìn qua còn rất nhiều sức lực nha."
Bởi vì lần này đi ngoại khóa phải ở bên ngoài thời gian dài, không ít bạn học còn mang theo vali. Nữ sinh ở lớp Văn rất nhiều, nam sinh lại hơi ít, Bồ Tử Hạo dứt khoác gọi vài nam sinh, giúp mọi người cất vali vào trong khoang hành lý của xe buýt. Sở Du có thói quen mang ít đồ khi đi ra ngoài, hai tay hai túi liền ra cửa, trực tiếp leo lên buýt.
Trải qua hành trình siêu dài, đoàn người rốt cuộc đã đến được khách sạn. Giáo viên và học sinh đều mệt mỏi, vì lần này trường học tìm công ty du lịch nên hướng dẫn viên đã sớm đặt thức ăn, lúc bước vào phòng ăn thì đập vào mắt mọi người là những bàn thức ăn ngon lành nóng hổi.
Nhìn bữa cơm phong phú ai cũng phấn chấn tinh thần, lúc này mới cảm thấy bụng đói ùng ục. Các thầy cô sợ bàn toàn nữ sinh sẽ ăn không hết đồ ăn, mỗi bàn đều xếp thêm một vài nam sinh nữa. Bồ Tử Hạo ngồi bên cạnh Sở Du, cầm bình trà lên, bên trong vẫn nước trà vẫn còn nóng bỏng.
Bồ Tử Hạo lặng lẽ lấy chén đĩa của Sở Du, dùng nước trà nóng tráng qua, khử vi khuẩn, sau đó đổ nước đi, đem chén đĩa trả về chỗ cũ. Sở Du ngẩn ra, không nghĩ tới hắn lại tinh tế như vậy, "Cảm ơn."
Hắn khẽ lên tiếng, lại nhận lấy (đây là nhận lấy nha, không phải lấy =)))) chén đĩa của người khác, tiếp tục tráng qua cho từng người trên bàn. Mỗi bàn có bảy tám món, một bát lớn đựng cơm và một nồi cháo gà, đồ ăn không quá tinh xảo, nhưng đang lúc đói bụng nên cảm thấy ngon cực.
Trên bàn cơm, Sở Du phát hiện ra Bồ Tử Hạo trong cuộc sống là một người rất tỉ mỉ, hắn sẽ yên lặng múc cơm cho tất cả mọi người, lúc xoay bàn ăn thấy có người động đũa thì sẽ âm thầm dừng lại. Hắn làm chuyện này không chút dấu vết, Sở Du cũng vì ngồi gần nên mới thấy được.
Sở Du có chút xấu hổ, thật ra cô là kiểu người khá vô tâm trên bàn ăn, sẽ rất ít để ý đến những chuyện này. Lúc ăn chung ở Đại Học hay lúc làm việc, cô đều yên lặng ăn cơm, rất ít khi giúp người khác châm trà thêm nước, thêm thức ăn, thêm cơm, làm những chuyện như vậy, cô sẽ cảm thấy không được nhiên cũng không thoải mái. Bạn bè vẫn hay cười nhạo cô, "Trời sanh mang mệnh lãnh đạo, chờ tụi mình tới hầu hạ ~!"
Có người làm chuyện này tỏ ra nhiệt tình quá mức, khiến cho người khác cảm thấy không được thoải mái, còn cảm giác vừa khéo như của Bồ Tử Hạo thật ra thì rất ít, Sở Du có hơi hâm mộ loại năng lực này.
Cơ hội ngồi cùng một bàn ăn lớn này đối với học sinh trung học rất ít, mọi người cũng tương đối hưng phấn, thỉnh thoảng bùng nổ một trận cười to. Sở Du là người đầu tiên đặt đũa xuống, cô cũng không rời bàn liền, mà ngồi cười nói cùng mọi người. Bồ Tử Hạo lặng lẽ nói, "Cậu no rồi à?"
"No rồi." Sở Du vốn ăn không nhiều, ngồi trên ghế lắc lư.