“Ân……”
Hai mắt mơ hồ thoáng chốc không có tiêu cự, Phong Diệc Kỳ phải mất một hồi lâu mới có thể nhìn rõ bài trí trong phòng.
Nơi này là chỗ nào …… A!
Thở dốc vì kinh ngạc, hắn liều mạng thân thể không khỏe cố gắng đứng lên. Chăn đơn chảy xuống đến thắt lưng, dưới mái tóc dài đen bóng che lấp như ẩn như hiện, vạt áo rộng mở, từng dấu hôn thấy được rõ ràng.
“Sư phụ?” Người đâu? Xong rồi, hắn ngủ quá sâu!
Tất! Thương Vũ bay đến bên cạnh, nghiêng đầu nhìn người cuống quýt nghĩ muốn xuống giường, lại thiếu chút nữa bị té ngã.
“Thương Vũ, sư phụ đâu?” Hắn vội vàng hỏi.
Tất tất! Cái con chim ưng này không để ý đến hắn lo lắng còn đang làm nũng.
“Đáng giận, bảo ngươi nghe lời ngươi lại không nghe……” Thấp giọng mắng một chút, Phong Diệc Kỳ khoác áo ngoài đi chân trần đến cạnh cửa, tay mới đặt lên chốt cửa chợt nghe thấy âm thanh của Liễu Dục Dương cùng Đoạn Phong.
Hắn dừng lại một chút, không tự chủ được dừng lại động tác.
“Là thật, ta không phải đã nói hắn vì tiếp nhận tất cả độc cổ trong cơ thể ngươi, coi như là dược nhân cũng khó tránh khỏi khó chịu vài ngày, ngươi cứ một canh giờ lại hỏi một lần không thấy phiền sao?” Đoạn Phong trở mình xem thường.
Huống chi kẻ ngu ngốc nào đó còn không an phận đồng thời huy động nội lực chữa thương cho người nào đó.
“Có thể cho hắn uống thuốc không?”
“Không cần, trên thế gian này có loại thuốc nào hắn chưa uống qua?” Tương phản với Liễu Dục Dương cấp bách quan tâm, lời của y có chút thanh phong.
“Hôn mê một ngày là bình thường?”
Nghe đến đó, Phong Diệc Kỳ nhướng mày. Nguyên lai hắn mê man một ngày a! Trách không được sư phụ vội vã. Trong khi hắn nhập tâm suy nghĩ, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh nói chuyện.
“…… Ngươi không cần áy náy đối với La Sát, dù sao một kẻ nguyện đánh một kẻ nguyện chịu.” (truyền thuyết về Chu Du và Hoàng Cái trong trận đánh Xích Bích, ai muốn biết rõ hơn thỉnh đến hỏi thăm GG bá bá) Đoạn Phong nói chuyện làm Phong Diệc Kỳ sợ hãi đến á khẩu không nói đươc, mở cửa nghĩ muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
“Đoạn Phong!” Hắn tức giận đến giơ chân.
Kẻ này lại nói với sư phụ hắn là La Sát…… Khuôn mặt trắng bệch nghiêm lại, trong mắt của hắn lộ vẻ hoảng sợ cùng phẫn nộ.
Cứ như thế mà đơn giản nói ra, hắn còn chưa cùng sư phụ giải quyết việc phát sinh quan hệ đâu, kẻ kia lại đổ thêm dầu vào lửa.
Bất an lui về phía sau, cước bộ không yên vấp phải cánh cửa, hắn thiếu chút nữa ngã chết, may mắn Liễu Dục Dương thân thủ đỡ lấy, đưa thân thể phát run ôm vào trong lòng.
Đoạn Phong bị hắn nhìn chằm chằm mặt cũng không đổi sắc vẫn trầm mặc, ngược lại Liễu Dục Dương mở miệng trước .
“Kỳ nhi, ngươi còn đang phát sốt, sao không mặc nhiều quần áo một chút?” Ôn nhu giống như dĩ vãng, trong khẩu khí có một chút xấu hổ.
Phong Diệc Kỳ bất lực nhìn dưới mặt đất, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, như thế nào cũng không dám nhìn sắc mặt Liễu Dục Dương.
Làm sao bây giờ? Vạn nhất sư phụ ghét bỏ hắn……
“Kỳ nhi?” Liễu Dục Dương ôm nhẹ thân thể cứng ngắc của hắn, đem hắn hướng vào trong phòng, Đoạn Phong thì tức giận tựa ở cạnh cửa.
“Ngươi còn muốn ngốc đến mức nào? Y đã sớm biết.” Người nói ra thân phận của hắn trước chính là Liễu Dục Dương cũng không phải y, sách!
“Cái……” Ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn không kịp mở miệng đã bị nhét vào trong chăn.
“Ta đã sớm đoán được.” Liễu Dục Dương nói nhỏ, đau lòng vuốt ve gương mặt tái nhợt của hắn.
“Khi nào?” Phong Diệc Kỳ run giọng hỏi, sắc mặt là một mảnh trắng bệch.
Sớm đoán được? Sư phụ đã sớm biết nhưng vẫn không nói?
“Khi ở trúc ốc trong thâm tâm ta đã nắm chắc. Suy nghĩ ba năm, nếu không hiểu cũng phải hiểu.” Liễu Dục Dương nói ra.
“Chích viêm chưởng là chiêu thức nổi danh của ‘Cuồng ma’, khinh công của ngươi là đạp tuyết vô ngân (ko để lại dấu chân trên tuyết, kiểu như ma đi áh), ngoại trừ ‘Vô ảnh quỷ’ trên giang hồ gần như không ai làm được như thế. Hơn nữa sớm đã có tin tức là ‘ Mẫu sát’ đang chế tạo dược nhân….. Đầu óc sư phụ cũng không phải là quá mức hồ đồ không biết gì.” Y ngồi vào bên giường, dùng ngón cái ngăn cản Phong Diệc Kỳ cắn môi dưới.
“…. ngài không ghét ta sao?”
“Thái độ ngươi đối với sư phụ có thay đổi?” Đối mặt với nghi vấn nơm nớp lo sợ của hắn, Liễu Dục Dương cười khẽ hỏi lại.
“Không có.”
“Thái độ của sư phụ đối với ngươi có thay đổi?” Y lại hỏi.
“…… Không có……” Lần này trong giọng nói có chứa một tia nghẹn ngào.
“Đã như vậy, sư phụ có lý do chán ghét ngươi sao?” Thật là một đứa….
“Nhưng mà, ta mang đến cho sư phụ rất nhiều phiền toái……” Hắn không cách nào quên cảm giác vô lực cùng hối hận xuyên thấu toàn thân.
“Sư phụ chưa từng nói qua đó là phiền toái a, khi đó là lỗi của sư phụ, đúng hay không, ân?” Ôn nhu nhìn Phong Diệc Kỳ, ôm lấy thân thể như bảo bọc thứ vật phẩm dễ vỡ nát, “Kỳ nhi, ngươi lo lắng quá nhiều. Sư phụ không để ý chuyện xuất thân của ngươi, giống như ngươi lo lắng sư phụ quá tốt, sư phụ cũng lo lắng chuyện của ngươi như vậy.”
Liễu Dục Dương vỗ về hắn, ôn nhu cười nói.
Phong Diệc Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Liễu Dục Dương, ánh mắt không hề phòng bị có vẻ yếu ớt.
“Ta không phải cố ý để sư phụ phải lo nghĩ, thật sự rất xin lỗi.” Nghẹn ngào nói, hắn nghiêng thân ôm lấy Liễu Dục Dương,“Sư phụ, thật xin lỗi, nếu như ta không tùy hứng rời đi, thì cũng sẽ không để ngài phải chịu thương tổn nặng như vậy.”
Khi hắn chứng kiến Liễu Dục Dương toàn thân nhuộm máu rơi xuống đoạn nhai, thì huyết khí toàn thân đều đông lại. Lần đầu tiên nếm được thứ lạnh thấu xương, mà ngay cả đến bây giờ nghĩ lại cũng run rẩy không ngừng.
Một lần duy nhất, hắn cảm tạ Thập đại ác nhân đã dạy mình khinh công độc bộ võ lâm (duy nhất trên giang hồ), làm hắn có thể kịp thời cứu Liễu Dục Dương. Cũng là lần duy nhất, hắn cảm thấy may mắn võ công của mình đủ mạnh, nâng thủ chặn địch nhân mà không làm chậm chễ thời gian. Hắn thậm chí thấy bản thân may mắn khi là dược nhân, mới có thể giải được những kịch độc kia.
Liễu Dục Dương vỗ nhẹ tấm lưng trong ngực, giống như trước ôn nhu vỗ về lưng hắn, cho đến khi không còn phát run.
“Sư phụ không có sinh khí với ngươi, tiểu tử ngươi đừng quá lo lắng. Sư phụ không thấy phức tạp, nếu như nói thật sự tâm tình ta không tốt, cũng là vì để ý những thứ liên quan đến ngươi.”
Vì đồ nhi tình cảm thiếu thốn này, y chỉ có thể làm trái ngược lại bản tính cái gì cũng không nói ra mà giải thích.
“Để ý ta? Để ý ta cái gì?” Phong Diệc Kỳ vì những câu nói chưa bao giờ có này mê hoặc.
Chưa từng có người sẽ để ý đến hắn, cho dù thật sự không cho hắn chết, cũng chỉ vì chính bọn họ.
“Có thể sư phụ đã quan tâm quá nhiều. Một chút để ý ngươi ăn uống có tốt không, một chút lại lo lắng không biết ngươi có mặc đủ quần áo, một chút lại lo lắng ngươi ở bên ngoài một mình có gặp phiền toái không, có bị thương hay không, có bôi thuốc đúng giờ hay không……”
“Chỉ cần là chuyện của ngươi trong lòng sư phụ đều vô cùng lo lắng.” Âm thanh ấm áp không thay đổi, hắn lẳng lặng trầm tư.
“Ngoan, đừng khóc.” Cảm giác được trong ngực nóng ướt, Liễu Dục Dương đau lòng thấp hống.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi…… Ô…… Sư phụ……” Hắn rốt cục nhịn không được khóc thành tiếng.
Đoạn Phong nghiêng người dựa vào cánh cửa lạnh mặt nhìn xem tình huống một người vội vàng an ủi, một kẻ khóc rống bi thảm, thức thời ôm Thương Vũ ra ngoài đóng cửa lại.
“Hừ, cuối cùng cũng giải quyết!” Dựa vào ván cửa, y hô khẩu khí.
Bất quá nói thật, y cũng có một chút hâm mộ Liễu Dục Dương …“Tiểu tử kia chưa bao giờ khóc ……” Ít nhất sẽ không bao giờ khóc trước mặt người khác.
Mười sáu năm trôi qua lần đầu tiên chứng kiến La Sát khóc…… Vị trí giám hộ của y bên cạnh hắn đã không cần, qua vài ngày nữa xác định sẽ không còn việc gì là có thể rời đi.
Gió mạnh thổi tung lá rụng trên mặt đất, Thương Vũ bay lên ngọn cây, đôi mắt màu vàng không nhìn được khuôn mặt Đoạn Phong ẩn dưới lưu hải phi vũ (tóc mái tung bay), trong mắt ẩn hiện tình cảm như có như không.
※※※
Đương khi Bạch Ngạn Hải một bước bước vào đình viện thì chứng kiến cảnh tượng này, đôi mắt lãnh đạm kia lại bao hàm tình cảm làm người khác không thể xem nhẹ.
Hắn cả kinh, cũng không biết nên lùi hay tiến, cuối cùng đành phải kiên trì nói:“Ngươi hảo?”
Đoạn Phong nhìn về phía người vừa đến, trong mắt lại khôi phục đạm mạc trước sau như một.
“Không có việc gì.”
Là thế này phải không? Bạch Ngạn Hải nhún vai, mục đích hắn tới đây cũng không phải là cùng kẻ kia nhàn thoại, tán dóc việc nhà, cũng không có ý thăm dò tư ẩn.
“Liễu công tử có đây không?”
“Đang sử lý việc riêng.” Vốn là việc riêng tư.
“Chúng ta đây có thể đi thăm y không ?” Ngô Khúc Ân từ đằng sau lưng đại sư huynh nàng thăm dò đi ra.
Nàng rất lo lắng cho Liễu đại ca, nhưng mà cha lại không cho nàng rời đi. Chính là vết thương trên người đại sư huynh thê thảm như vậy, nàng thật không dám tưởng tượng Liễu công tử “nghe nói” bị thương còn nặng hơn sư huynh, tình huống hiện tại như thế nào.
Đoạn Phong nhìn nàng, trầm mặc không dám đưa ra ý kiến.
“Sư muội, ngươi đã đáp ứng ta không gây sự!” Thấp giọng quát mắng, Bạch Ngạn Hải lại nói, “Nhân tiện cho chúng ta hỏi một chút? Ta rất lo lắng thương thế của Liễu công tử.”
Đã qua một ngày rưỡi, hắn đã tới hai lần, nhưng lần nào cũng bị người cản lại phải quay về.
“Còn sống, không chết được.”
Đối với Bạch Ngạn Hải, Đoạn Phong bảo trì thái độ lãnh đạm. Không bài xích cũng không tiếp nhận, bởi vì y nhìn ra được người này không giống với những kẻ chính đạo khác.
“ Không phải không có chuyển biến tốt đẹp chứ?” Hay là ý giống như vậy! Bạch Ngạn Hải thở dài.
“Khoảng cách rất lớn.” Nhẹ giương khóe môi, Đoạn Phong đối với kẻ có bộ mặt biểu lộ phong phú này cảm thấy hứng thú – bởi vì rất vui vẻ!
Một người sao có thể có nhiều biểu lộ cùng khẩu khí thay đổi như vậy? Như y, một tháng có thể thay đổi ba loại biểu lộ là quá được rồi.
“……” Hắn nhất thời nghẹn lời.
Đúng vậy, chỉ cần sống không chết là được, tình huống trong đó lại rất nhiều, chính là hắn hoàn toàn không mò được kết quả đúng a!
Ngô Khúc Ân đứng một bên không hình tượng tỏ ra xem thường, cảm thán đại sư huynh của nàng thật hết thuốc chữa.
Ra giang hồ lâu như vậy, tại sao ngay cả trên phương diện miệng lưỡi cũng thua người ta?!
“Đại sư huynh, ngươi tránh ra.” Một tay đẩy ra Bạch Ngạn Hải, nàng đứng trước mặt Đoạn Phong: “Ngươi không được đùa giỡn đại sư huynh ta, hắn tới thăm bằng hữu ngươi chen vào làm cái gì!”
Khàn! Bạch Ngạn Hải thiếu chút nữa dọa đến mất hồn. Vội vàng luống cuống tay chân kéo sư muội trở về.
Tiểu nha đầu này muốn chết sao, không thấy qua bản lĩnh giết người không chớp mắt của y sao? Huống chi là người Phong Diệc Kỳ mang về, tại phương diện dễ dàng tha thứ nhiều ít có chút khúc mắc.
Cho hắn là thực nhân hổ (hổ ăn thịt người)? Đoạn Phong buồn bực nhìn chằm chằm vào Bạch Ngạn Hải, hắn phòng bị thành ra như vậy làm gì? Đã không ngăn cản được y thì cũng không cứu được người trong tay y.
Sách, mặc kệ bọn họ.
Đi trở lại lương đình trong viện, y dùng một tay cầm lấy bánh tráng ăn.
Động tác mất tự nhiên này thu hút chú ý của Bạch Ngạn Hải, hắn đi về phía trước hai bước.
“Tay của ngươi, làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Ánh mắt sắc bén bản năng quét về phía Bạch Ngạn Hải, che dấu nhược điểm là sinh tồn cơ bản của bọn y.
“Chính là ngươi…… A! Khi đó bị thương?” Hắn nhớ tới tình huống lúc ấy ở đoạn nhai y đã dùng một tay chống đỡ sức nặng của hai người.
“Không có.” Ngữ khí của y trở nên cứng nhắc.
“Đừng cậy mạnh được không? Ta đi lấy thuốc cho ngươi.”
Tiểu tử này là cố ý bỏ qua cảnh cáo của y? Đoạn Phong nhíu mày. Lần đầu tiên gặp được người hoàn toàn không sợ ánh mắt y, đương nhiên, có chủ tâm tìm chết như Thập đại ác nhân cùng ba người kia là ngoại lệ.
“Không cần, chỉ là vết thương ngoài da, qua vài ngày thì tốt rồi.” Chờ La Sát khôi phục bình thường rồi hướng hắn lấy dược vẫn tốt hơn, y không dùng dược do người khác đưa.
“Vết thương ngoài da nhưng mà không được…..” Thanh âm Bạch Ngạn Hải đột nhiên tiêu tan, kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng đóng chặt cách đó vài bước chân.
Đoạn Phong cũng dùng ánh mắt tương tự, bởi vì người nọ nghĩ sai lầm rồi.
“Sư phụ…… Không cần a……”
“Ngươi ngoan đi, đừng lộn xộn!”
“Chính là…… Ô!”
“Nhịn một chút là được rồi, ân?”
“Không không biết xấu hổ……”
Âm thanh rung động là lạ, sao giữa ban ngày ban mặt lại xuất hiện những lời nói này? La Sát, ngươi hủy danh dự của sư phụ ngươi rồi. Đoạn Phong bất đắc dĩ cảm thán, nhịn không được ngửa đầu nhìn trời xanh.
Bạch Ngạn Hải đỏ mặt, đứng tại chỗ á khẩu không nói được lời nào.
“Liễu…… Liễu công tử là đang…..”
Nhìn hắn giống như đang nuốt một quả trứng gà, Đoạn Phong đột nhiên có ý muốn trêu trọc.
“Chính là như vậy.” Y gật đầu giống như xác nhận.
“Cái……” Rất giống bị một quả trứng gà mắc ở cổ họng, nhìn biểu tình của hắn nuốt xuống không được, mà nhả ta cũng không xong làm Đoạn Phong cơ hồ muốn cười lớn.
“Sư huynh, người kia là ai vậy?” Từ đầu tới cuối không hiểu rõ tình huống, Ngô Khúc Ân kéo kéo ống tay áo Bạch Ngạn Hải lên tiếng hỏi.
“Là đồ đệ của Liễu công tử.” Bạch Ngạn Hải đột nhiên tỉnh ngộ sư muội vốn là hoàng hoa khuê nữ, vội vàng lôi kéo nàng rời đi, “Làm phiền các hạ chuyển lời đến Liễu công tử, ngày mai ta lại đến.”
Hắn cơ hồ là chạy trối chết.
Đoạn Phong câu dẫn ra khóe môi, gọi Thương Vũ đến trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
“Bỏ chạy như vậy, thật khờ a! Trong chính đạo, hắn xem như người hiếm thấy không có tâm cơ.” Y thì thào lẩm bẩm.
Có thể sống đến bây giờ cũng thật sự là kỳ tích. Nhưng, quay lại chủ đề chính, này trong phòng là đang làm gì? Như thế nào nói lên làm cho người khác khả nghi như vậy.
***
Các nàng thử đoán xem trong phòng có gì mà khả nghi như vậy ta??