Trong phòng khả năng có cái gì? Đương nhiên không thể làm gì, chỉ là Liễu Dục Dương kiên trì muốn giúp đồ nhi bôi thuốc mà thôi.
Phong Diệc Kỳ cuối cùng cũng phản kháng không có hiệu quả chỉ có thể làm đà điểu cúi đầu chôn trong chăn, mặc cho tay Liễu Dục Dương thăm dò vào phía dưới quần áo, thay hắn bôi thuốc vào hậu đình bị thương nứt ra.
Nếu là người khác, tám phần hắn sẽ đánh cho người ta bay ra bên ngoài treo trên cây phơi khô, nhưng bởi vì là Liễu Dục Dương mà hắn kính yêu nhất, cũng chỉ có thể khuất phục dưới yêu cầu không được ngang bướng.
Thật vất vả đến khi ngón tay xâm nhập trong cơ thể ly khai, hắn lập tức liền quấn lấy chăn lui vào một góc giường.
“Kỳ nhi.” Liễu Dục Dương chú ý đến điểm ấy thì rất lo lắng: “Sư phụ thật xin lỗi.”
“Không…… Là ta tự mình quyết định, ngài không cần phải xin lỗi…… Ngài sinh khí?” Phong Diệc Kỳ sợ hãi nhìn Liễu Dục Dương.
Người coi trọng lễ giáo như sư phụ có thể chấp nhận sao? Bọn họ chẳng những là sư đồ, hơn nữa đều là thân nam nhi……
“Không phải, là…… Ta kỳ thật lúc đó còn có ý thức.” Trấn an trái tim một lần, Liễu Dục Dương bất chấp tất cả “Bởi vì khi đó tưởng là mộng, cho nên rất xin lỗi đã làm ngươi bị thương.”
Trong mơ hồ, y cho là giấc mộng Nam Kha (được dùng để hình dung cõi mộng hoặc mộng không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó, chi tiết), ảo giác này chỉ vì quá nhớ mong mà xuất hiện, nhưng cũng không phải là như thế, đợi cho đến khi thanh tỉnh thì mới phát hiện bóng dáng trong ngực là thật sự ấm áp.
Về sau nghe Đoạn Phong nói, Kỳ nhi là thích y. Điều này làm cho y vui mừng, cũng thực sự làm y áy náy. Bất luận như thế nào, y đã khuất phục dưới dược lực mà làm tổn thương đồ đệ là sự thật.
Phong Diệc Kỳ nháy mắt mấy cái, nhất thời không có tiêu hóa đầy đủ ý tứ câu nói.
“Kỳ nhi?” Thấy hắn không có phản ứng, Liễu Dục Dương quan tâm lại gọi.
Không ngờ giây tiếp theo, y thiếu chút nữa bởi vì xung lực cường đại mà té xuống giường.
Phong Diệc Kỳ cái gì cũng không nói, hắn chỉ chăm chú ôm lấy Liễu Dục Dương, ngửi ngửi trúc hương quen thuộc, cảm thấy an tâm mãnh liệt.
Sư phụ cũng có đồng dạng tình cảm đối với hắn, bằng không cho dù là nằm mơ sư phụ cũng nghĩ đó là ác mộng, đâu có thể nào hiểu thời biết thế cho là việc đã rồi.
“Sư phụ, ta không bao giờ … nữa phải ly khai ngài, nếu như ta làm việc không nên làm, ngài cứ trách mắng, nhưng xin ngài đừng chán ghét ta.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Nếu như muốn hắn rời khỏi sư phụ, hắn tuyệt đối không sống nổi qua một lần ba năm nữa, nhất định thà rằng chết cũng không nguyện ý buông tay?
“Xọa hài tử (Đứa nhỏ ngốc), sư phụ còn sợ ngươi lại chớp mắt sẽ không thấy bóng dáng đâu!” Cúi đầu tìm lấy đôi môi hắn, từ nhẹ nhàng đến hôn sâu, cảm nhận tình cảm quyến luyến ôn nhu mượn hành động này biểu đạt. Thẳng đến khi tách ra, Liễu Dục Dương nhìn khuôn mặt đỏ bừng, khàn khàn nỉ non,“Vậy vĩnh viễn không buông tay.”
“Ân.” Tú lệ đích khóe môi tách một nụ cười diễm lệ đến bách hoa cũng phải thất sắc, Phong Diệc Kỳ thoả mãn ôm lấy Liễu Dục Dương.
Chỉ cần có sư phụ giữ lấy, những chuyện khác sẽ giải quyết được. Thiên hạ rộng lớn, hắn chỉ quan tâm cái nhìn của một người.
※※※
Ngày kế, khi Bạch Ngạn Hải đến, cuối cùng cũng gặp được Liễu Dục Dương.
Phong Diệc Kỳ thờ ơ khi thấy biểu tình của hắn cảm động đến muốn khóc, buồn bực nhìn Đoạn Phong.
“Ngươi không phải là làm cái gì chứ? Hắn vì sao lại kích động như vậy?”
Hắn không ghét Bạch Ngạn Hải, bởi vì hắn biết người này ba năm nay vẫn một lòng giúp đỡ sư phụ..
Đoạn Phong nhàn nhạt quay đầu đi, không đáp lại cũng không phủ nhận.
“Ngươi đang ở đây tính nháo cái gì?” Phong Diệc Kỳ nhíu mày,“Đừng tưởng rằng giúp ta là có thể đùa giỡn ta!”
“Kỳ nhi.” Liễu Dục Dương ở một bên cùng Bạch Ngạn Hải nói chuyện với nhau, bớt thời gian kêu lên.
“Đã biết, sư phụ.” Ngoan ngoãn gật đầu, hắn chỉ có thể rút về lời nói đến miệng.
“Bị thuần phục!” Nhẹ giọng trào phúng, y một bên nghiêng người tránh đi lưỡi dao đoạt mệnh sắc bén, phiêu phiêu trở tay chính là ngân châm vút qua.
Phong Diệc Kỳ ngoan lệ lùi ra, trở tay lại tấn công tiếp.
Ngân đao ngân châm lập loè, hai đạo nhân ảnh cũng phiêu hốt bất định (bay lượn ko cố định) . Qua lại trong lúc đó đều đem ra hết chiêu số “Vô ảnh quỷ”, giống như quỷ mỵ đánh từ mái hiên đến đình nghỉ mát, lại nhảy đến cây cao.
Đao quang kiếm ảnh trong lúc đó, rơi xuống không ít lá cây cùng cành cây, đáng thương cho một vài bồn hoa tạo cảnh cùng kiến trúc.
Liễu Dục Dương nhìn thấy liên tiếp thở dài, Bạch Ngạn Hải thì trợn mắt há mồm. Nhưng bọn họ đều không ngăn cản, chỉ là quan sát trận long hổ chi tranh này.
Trôi qua nửa nén hương, Phong Diệc Kỳ đột nhiên nhảy ra, vội vàng đi đến bên cạnh nồi dược đã nấu âm ỉ một phút đồng hồ, cho thêm vài vị thuốc.
Đoạn Phong cũng dừng tay, bởi vì y biết rõ nếu như mình tấn công lúc này, Phong Diệc Kỳ sẽ cùng y từ đùa chuyển thật.
Dược, là muốn để Liễu Dục Dương chịu nội thương rất sâu uống.
“Ngươi đang hầm cái gì thế?” Bạch Ngạn Hải hỏi.
“Dược cho sư phụ.”
“Nghe nói ngươi đi cứu lão gia của ngũ đại thế gia ở Giang Nam?” Hắn tính toán thử hỏi thăm.
Phong Diệc Kì mục quang ngưng tụ, không chút hiếu kỳ ngẩng đầu lên.
“Như thế nào? Không được sao?”
“Ta không nghĩ là ngươi sẽ cứu.” Dù sao khi đó vẫn còn là chưa trở về bên Liễu Dục Dương, cá tính hắn vẫn là tà nịnh càn rỡ.
“Ta vốn không nghĩ cứu.” Phong Diệc Kỳ lẩm bẩm,“Chính là sư phụ nhất định sẽ nhúng tay vào!”
Ân không đoạn, tình không tuyệt, chỉ là duyên đã hết — ít nhất lúc trước vẫn luôn cho là như vậy.
Đã từng một lần quyết định từ nay về sau trên giang hồ chỉ có La Sát mà biến mất Phong Diệc Kỳ. Nhưng vô luận như thế nào, hắn luôn không yên lòng khi nghe ngóng tin tức về Liễu Dục Dương, còn xin Đoạn Phong thay hắn đi thu thập.
Sau đó, vừa được tin tức về Liễu Dục Dương, hai chân sẽ không chịu khống chế mà hướng về nơi y, hai tay không tự giác giết hết những kẻ có khả năng nguy hại đến y.
Chỉ cần không thấy mặt, hắn sẽ vụng trộm để nhìn thấy bằng được.
Có khi sớm, có khi muộn, có thể ở phía xa nhìn thấy thân ảnh làm hắn nóng ruột nóng gan.
Nhiều lần nếu như không được Đoạn Phong cứu, hồn hắn đã về Tây Thiên. Mỗi lần Đoạn Phong đều chịu không nổi mà kéo hắn trở về tiểu trúc ốc, chưa được bao lâu, đến khi không nhịn được nỗi khổ tương tư, lại vụng trộm xuống núi tìm kiếm hành tung Liễu Dục Dương, biết rồi lại một lần nữa bị lôi về–
Sự tình không ngừng diễn ra, khi hắn mệt mỏi, lại bắt đầu ngẩn người tự hỏi biến cố giữa hai người.
Sư phụ nhân nhượng làm hắn toàn bộ không đúng, chắc chắn bao dung của sư phụ cũng rất bất đắc dĩ. Một chính một tà, một người khắp nơi bao dung, một người đuổi tận giết tuyệt; Một người ôn nhu săn sóc, một người lại cuồng vọng tà nịnh……
Bất an cùng phức tạp hiển hiện trong đáy mắt, Liễu Dục Dương đau lòng lên tiếng cắt đứt hắn trầm tư.
“Kỳ nhi, đừng nghĩ.” Liễu Dục Dương đưa tay cầm lấy tóc dài rối tung trên lưng hắn, thuần thục thay hắn buộc thành một dải.
“Ân.” Nhưng hiện tại hắn cảm thấy tất cả đều không trọng yếu, bởi vì hắn rất ngốc, cho nên chỉ cần để ý một người là tốt rồi, những thứ khác, sẽ liền theo.
“Nói như vậy, có đôi khi bóng người Liễu công tử nhìn thấy thật sự là ngươi?” Bạch Ngạn Hải há hốc mồm.
Đây là chuyện thầy trò gì a? Đều tự vì đối phương mà nhiều lần thiếu chút nữa mất mạng.
“Đúng vậy!” Phong Diệc Kỳ cười khổ, sớm biết như vậy, hắn sẽ không nên tới gần chút nữa để nhìn sư phụ .
Ánh mắt ôn hòa thẹn thùng làm trong lòng Bạch Ngạn Hải kinh ngạc.
Không thể tưởng được mới chỉ có ba năm mà khiến cho Phong Diệc Kỳ toàn thân là gai nhọn lại thu liễm đến tình trạng này, sắc mặt không có gì thay đổi, lời lẽ không còn cay độc, cũng không còn động một chút đã muốn giết người — chỉ là không nghĩ đến trong nháy mắt bọn họ đã giết trên trăm kẻ tà đạo nhưng làm cho người ta mao cốt tủng nhiên.
Thi hài dưới chân núi tất cả đều thiếu tay thiếu chân, phanh bụng, đầu đi chỗ khác, không chỉ những người hỗn giang hồ bình thường, mà ngay cả chưởng môn các phái nhìn qua cũng biến sắc.
Phong Diệc Kỳ ngồi sắc thuốc cho sư phụ ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Ngạn Hải rõ ràng đang ngẩn người, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Uy, hồi hồn a, có chuyện gì xảy ra với mấy lão nhân kia, suốt ngày lén lút tránh trong thư phòng.”
“Đi nói cho bọn họ biết, trừ khi bọn họ phạm đến sư phụ, bằng không ta sẽ để đầu của bọn họ không còn tương thân tương ái với thân thể nữa.”
“Không có chuyện gì, bọn họ chỉ đang thương thảo đối sách đối phó phần tử tà đạo như thế nào, không phải đang sợ ngươi.” Bạch Ngạn Hải thở dài.
Ngược lại hóa ra lắm miệng, chưa đi đến bước cuối cùng, hắn không dám nói.
“Kỳ nhi, đừng nói các tiền bối như vậy.” Liễu Dục Dương uốn nắn hắn, lại không quá yêu cầu bắt hắn nhất định phải làm được.
Theo quan điểm cá nhân, thì ít nhất có một nửa số người ở đây đồng ý với câu nói của y.
“Một ngày nào đó sẽ biết, những kẻ chính đạo nhân sĩ này kỳ thật là tối sợ chết.” Cười không đánh nói, Phong Diệc Kỳ tiếp tục cầm quạt điều tiết lửa, “Kẻ có chỗ dựa thì lớn tiếng nói chuyện, đến ngay cả thảo phạt tà ma ngoại đạo cũng là kết bè kết đảng, một mình thì cái gì cũng không dám làm, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.”
Gì?! Mắt liếc thấy hắn như đang trầm thấp lẩm bẩm, Bạch Ngạn Hải tức giận nói: “Tốt xấu gì ta cũng là đệ tử phái Hoa Sơn, thỉnh không cần nói khó nghe như vậy. Liễu thiếu hiệp chẳng phải là người chính đạo sao?”
“Sư phụ không giống, y luôn hảo tâm lại quá đa sự, mà ngay cả không phải chuyện của mình cũng gánh trên vai.” Một đôi mắt linh hoạt xoay tròn nhìn chằm chằm vào Liễu Dục Dương, trong mắt mười phần ranh mãnh. Y ngược lại cười khổ.
“Nghe ra ngươi rất khinh bỉ người chính đạo, vì cái gì?” Hắn khó hiểu hỏi.
“Cái này…… A! Được rồi.” Vội vàng tắt lửa nồi dược, Phong Diệc Kỳ thuận miệng trả lời một câu “Bởi vì tất cả đều là từ ma quỷ.“
“Có ý tứ gì?“
“Ý tứ là kẻ chính đạo gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.” Đoạn Phong dù bận vẫn ung dung tiếp li.
“Đúng, đúng vậy! Sư phụ, uống dược.” Phong Diệc Kỳ cười đem dược bưng lên cho Liễu Dục Dương, lôi kéo sư phụ vào nhà uống dược.
“Lập trường các ngươi có thành kiến.” Sư đồ bọn họ rời đi, Bạch Ngạn Hải đành phải đối mặt với Đoạn Phong lên án.
“Ngươi hiện tại mới biết sao?” Đoạn Phong lãnh đạm hỏi.
“Ta……” Hắn chỉ biết chào thua.
Cúi đầu hái thảo dược không phản bác được, hắn lựa chọn chấm dứt cuộc nói chuyện này. Đoạn Phong cũng không tìm ra chủ đề nào, xoay người muốn đi.
“Chờ một chút.” Bạch Ngạn Hải đột nhiên gọi y lại, “Cầm lấy dược này, đối với vết thương rất có tác dụng.”
Thân mật đột nhiên xuất hiện làm Đoạn Phong sửng sốt một chút.
Tiếp nhận hay là không tiếp nhận? Trầm ngâm giây lát, y lần đầu tiên nhận lấy.
Dù sao trong thời gian ngắn La Sát cũng không rảnh để ý đến y, tạm thời dùng cái này.
※※※
Mấy ngày tiếp theo, Phong Diệc Kỳ cơ hồ đều dán lấy Liễu Dục Dương ở trong phòng luyện công điều dưỡng nội thương, lại muốn uống thuốc bổ sau ba bữa ăn. Đoạn Phong thì lẫn mất không thấy bóng dáng, nhưng chỉ cần có người muốn đến gần biệt viện , y nhất định lập tức hiện thân ngăn cản.
Mà có người uống thuốc thì phải có người đi hái thuốc, vinh hạnh bị “bắt buộc” nhận thưởng đương nhiên chỉ có người duy nhất làm Phong Diệc Kỳ có chút tin tưởng, Bạch Ngạn Hải.
Trong phòng là một mảnh ấm áp, ngoài phòng Bạch Ngạn Hải phải ngồi phân loại dược thảo rảnh rỗi đến phát hoảng.
Nghĩ đến thân phận đại đệ tử phái Hoa Sơn của hắn, loại công tác hái thảo dược rồi phân loại đóng gói kỹ càng căn bản không nên rơi vào người hắn, xui xẻo vào nửa tháng trước bại dưới một chút công phu của Phong Diệc Kỳ. Hơn nữa chỉ cần bất luận kẻ nào tự tiện tới gần biệt viện sẽ được Tịch Quân Dật (Đoạn Phong) thưởng cho ba ngân châm, hiện tại toàn bộ chỉ có hắn mới dám tới gần sơn trang trong lúc này.
“Đây cũng quá là chuyện bé xé ra to đi?!” Hắn nghĩ mãi không thông.
Người bình thường hoảng sợ hắn còn có thể lý giải, nhưng vì sao ngay cả chưởng môn các phái cũng không đến nói chuyện qua, tất cả đều phân phó hắn: “Nói chuyện tiện thể an ủi một chút”.
“Đại sư huynh, sư phụ tìm ngươi qua đấy.” Một tiểu sư đệ đứng ở ngoài biệt viện gọi to, nhút nhát e sợ không dám bước vào một bước.
“Được rồi đi.” Buông bình thuốc xuống, hắn đâm đâm sư đệ, “Đừng sợ giống như cái gì kỳ lạ lắm, không chọc bọn họ sẽ vô sự.”
“Chính là bọn họ chém người như chém bao cát a.” Kinh khủng nhất chính là cặp mắt lạnh băng vô tình kia, ngạo nghễ chém người như chém con kiến.
“Ngươi cứ coi như khí lực bọn họ lớn thôi.” Khổ ha ha an ủi, Bạch Ngạn Hải xuyên qua trung đình, lại vượt qua hành lang gấp khúc, cuối cùng đi đến cửa thư phòng:“Sư phụ, ngài tìm đệ tử ?”
“Tiến vào, đóng cửa lại.”
“Vâng.”
Vừa vào cửa mới phát hiện không chỉ có sư phụ mà hắn kính trọng, chưởng môn cùng đại đệ tử các phái cũng đến đông đủ.
Trong lòng khó hiểu, hắn vẫn là hướng các tiền bối thỉnh an.
Đem nghi vấn của hắn thu vào trong mắt, chưởng môn phái Hoa Sơn mở miệng trước:“Hai mươi năm trước trên giang hồ xuất hiện Thập đại ác nhân, bọn họ vô ác bất tác, làm xằng làm bậy, về sau lại thu bốn tiểu ma đầu làm đồ đệ.”
“Những kia tiểu ma đầu trời sinh tính tình tàn bạo, đi theo Thập đại ác nhân học hết bổn sự phóng hỏa giết người, tuổi còn nhỏ đã đi gây sự khiêu chiến các bang phái, không ít người chết trong tay bọn họ,” Chưởng môn phái Hành Sơn nói tiếp,“ Trong hai mươi năm làm nhiều việc ác, một kẻ trong đó có tên là “La Sát.”
“Bốn năm trước Thập đại ác nhân bị giết, bốn người kia cũng không rõ tung tích, nguyên tưởng rằng bọn họ đã chết, hiện tại xem ra chỉ sợ là tiểu súc sinh tự tay diệt sư.” Chưởng môn phái Thanh Thành trầm giọng nói.
Bạch Ngạn Hải nháy mắt mấy cái, hồi lâu mới kịp phản ứng–
Ý của các tiền bối là chỉ …… Phong Diệc Kỳ là …..“La sát”? Càng làm hắn khiếp sợ hơn, Thập đại ác nhân bị các đồ đệ liên thủ giết chết?
“Tuổi ăn khớp .”
“Lão nạp sẽ không quên ‘La Sát’ có khinh công không ai sánh kịp, năm đó hắn ban đêm xông vào Thiếu Lâm tự, đơn độc đấu với mười tám vị La Hán hộ viện, lâm trận đúng là một thân kinh công.” Phương trượng Thiếu Lâm dừng một chút lại nói: “Khi Phong Diệc Kỳ cứu Liễu thiếu hiệp thì sử dụng kinh công tám chín phần mười là “Vô ảnh quỷ”.”
“Vô ảnh quỷ” Tần Sanh, đứng hàng thứ bảy trong Thập đại ác nhân, một thân kinh công hiếm thấy địch thủ, sáng tạo công phu thối thượng độc đáo quét ngang giang hồ, thanh danh lan truyền một thời.
“Thêm vào đó độc cổ mà hắn cho Bạch Vô Thường ăn vào, đều là độc cổ độc môn của “Độc Sát”, ngoại trừ La Sát được hắn chân truyền, thì không còn người thứ hai có.” Chưởng môn Võ Đang bổ sung.
“Độc sát” Giang Phong, tính tình tà quái một đêm độc chết trăm tên cao thủ, từ nay trên giang hồ nghe thấy liền hoảng sợ.
“Mặt khác tiểu tử dùng nhuyễn châu tác cùng ám khí chắc hẳn là “Đoạn Phong” đi?! Thực sự công phu ám khí của y kế thừa “Huyễn tặc””
“Huyễn tặc” Tề Dự Long, từ trước đến nay dù trộm đầu người hay thâu hà bao đều rất dễ dàng, công phu trong nháy mắt đoạt mệnh có thể nói là nhất lưu trong giang hồ.
Bạch Ngạn Hải cương một chút, đầu óc trống rỗng, hồi lâu mới thốt ra mấy chữ.
“Nhưng mà hiện tại bọn họ đang đứng ở phía chúng ta? Lần này Tình Vụ Phong bị vây hãm cũng là do bọn họ giải quyết.”
“Ngạn Hải, không được nói bậy, kẻ tà đạo tâm tính xảo trá, bọn họ trong ngoài không đồng nhất, ai biết lầm này lại che dấu âm mưu quỷ quái gì.”
Bị sư phụ trách cứ như vậy, Bạch Ngạn Hải đành phải trầm mặc không nói được lời nào.
Không hề để ý đến hắn, một đám người thất chủy bát thiệt??? sôi nổi thảo luận.
“Ta lo lắng cho Liễu thiếu hiệp, chỉ sợ y cũng không cảm kích.”
“Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt? Liễu thiếu hiệp đã giúp chúng ta không ít khó khăn, đừng để y bị tiểu ma đầu làm rối.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, nên tìm cơ hội nói cho y biết mới được.”
“Chính là phải nói như thế nào? Tiểu ma đầu kia cơ hồ thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh Liễu thiếu hiệp, vạn nhất kích thích đến hắn sẽ không tốt, mấy năm nay các phái đã bị hao tổn nặng nề, thật sự không có dư lực đi đối phó bọn họ vào lúc này.”
Lại là một hồi trầm mặc. Nói thật ra, không ai muốn đi chịu chết. Đối thủ chính là La Sát, năm năm trước tuổi trẻ thì đã có năng lực đơn thương độc mã xông vào Thiếu Lâm, khiêu chiến vời Ma tinh Võ Đang, thực lực của năm năm sau không biết còn đáng sợ bao nhiêu. Huống chi lúc này còn tăng thêm hỗ trợ của Đoạn Phong!
Bạch Ngạn Hải ở một bên đột nhiên có cảm giác hít thở không thông, hắn khó hiểu nhìn về phía những người mà không lâu trước đây trong mắt trong tâm vẫn là những tiền bối mà hắn kính ngưỡng.
Xảy ra chuyện gì? Giờ phút này e sợ tràn ngập trong không khí là điều gì? Đám người kia đang sợ hãi? Bởi vì thực lực chênh lệch mà không muốn gây chuyện?
“Một ngày nào đó ngươi sẽ biết, những kẻ chính đạo nhân sĩ này kỳ thật là tối sợ chết.”
“Kẻ có chỗ dựa thì lớn tiếng nói chuyện, đến ngay cả thảo phạt tà ma ngoại đạo cũng là kết bè kết đảng, một mình thì cái gì cũng không dám làm, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.”
Lời nói của Phong Diệc Kỳ vẫn quanh quẩn bên tai, làm lòng hắn hoang mang chần chừ không xác định.