Cái chêm
“Tiểu quỷ, nhớ kỹ, ngươi muốn sống sót, nhất định phải càng âm hiểm, càng xảo trá, cay độc hơn, lạnh lùng hơn kẻ khác. Những thứ này chúng ta sẽ dạy ngươi, ngươi phải nắm chặt nhược điểm của kẻ khác để lợi dụng tối đa, đạp trên thi thể, máu chảy thành sông mà sinh tồn.”
Hắn đã đã quên lời nói này là của ác nhân nào, đã quên là câu nói cửa miệng của ai, cuối cùng chỉ nhớ rõ, kỹ xảo sinh tồn —
Một số điều dùng chính đau đớn của bản thân mà học được, chí tử khó quên.
Chính là, nếu như trên thế giới này thực sự có kẻ không cầu hồi báo, đưa ra mà không hề có ý xấu; Nếu như kẻ kia có thể đối xử thật tình với loại người như hắn, như vậy hắn sẽ tuyệt đối bảo vệ tốt y, cho đến tận cùng sinh mệnh.
Đã từng, khi hắn liếm láp miệng vết thương trong bóng tối, một mình lập lời thề.
Sau đó, khi lần đầu tiên Liễu Dục Dương ôm hắn, lời thề bắt đầu được thực hiện
Cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ có ngày này a!
Phong Diệc Kỳ đỏ mặt ngồi trên ghế trừng mắt nhìn đống chai lọ tốp năm tốp ba trên mặt bàn, chậm chạp không chịu có hành động tiếp theo. Đoạn Phong ở một bên đợi nửa ngày, rốt cục bất đắc dĩ đập bàn, thành công xóa sạch mơ màng trong đầu hắn.
“Làm cái gì a?” Hắn thiếu chút nữa té xuống ghế.
“Lại ngốc xuống nữa sư phụ ngươi tựu đi đời, vừa vặn có thể cùng thi cốt thảo luận tứ thư ngũ kinh!” Hai tay khoanh trước ngực, y tức giận thối một ngụm.
“Đi chết đi, sư phụ mới sẽ không chết!” Phong Diệc Kỳ trợn mắt nhe răng thiếu chút nữa liền tiến lên cùng y liều mạng.
“Vậy ngươi ngốc cái gì? Không phải là trúng hỗn hợp hóa thanh tán cùng mộng tình thảo, cửu sắc tàn cổ cùng băng hàn cổ thì không phải là không giải được!” Nhìn y nói được có bao nhiêu thoải mái?!
“Đoạn Phong, ngươi muốn cùng ta đánh đến ngươi sống ta chết thì cứ nói một tiếng.” Phong Diệc Kỳ tức đỏ cả mặt,“Ta cũng biết cách giải a, trọng điểm là ta, không, biết, làm, thế, nào!” Từng chữ từng chữ thoát ra kẽ răng, hắn nhanh phát điên rồi.
“Vì sao?”
“Y là sư phụ ta!”
“Ngươi muốn một sư phụ sống hay sư phụ chết?” Câu hỏi xác minh đơn giản, xóa sạch lời nói tiếp theo của Phong Diệc Kỳ.
“Ta…… Chẳng lẽ không còn biện pháp khác sao?” Hắn vẻ mặt cầu xin.
Không cần a, hắn không thể cùng sư phụ làm việc kia…… Mặc dù nói thể chất dược nhân có thể dùng phương thức này giúp người khác giải cổ độc, nhưng mà đối tượng lại là sư phụ……
Chết tiệt, Huyết Phách, thù này ta nhớ kĩ! Hắn oán hận nghĩ.
“Có a.” Phong Diệc Kỳ vừa hy vọng ngẩng đầu, câu tiếp theo của y lại lập tức đánh hắn quay trở về địa ngục,“Trước để ta một ngày tìm chín mươi chín loại thảo dược, thêm bốn canh giờ đun y.”
Kẻ kia nói cũng bằng chưa nói!
“Đoạn Phong, sư phụ ngay cả hai canh giờ cũng không chống đỡ được” Ánh mắt Phong Diệc Kỳ u oán trắng không còn chút máu.
Vốn bình thường có thể làm như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là sư phụ không bị Hổ Động đánh cho một thân nội thương.
“Vậy cũng chỉ có ngươi.” Một ngón tay thon dài chỉ thẳng chóp mũi hắn.
“Ngươi có thể không cần nhìn có chút hả hê như vậy đi? Ta rất tức giận nha!” Bất mãn y thoải mái, Phong Diệc Kỳ phát điên .
“Đó là chuyện của ngươi, ta chỉ giúp ngươi cảnh giới.” Bỏ xuống một câu, Đoạn Phong nhàn nhạt đi ra cửa.
“Ngươi cút xa một chút cho ta!” Phong Diệc Kỳ rít gào.
Đáng giận! Tận lực bỏ đá xuống giếng!
“Thôi…… Ta có thể……” Đảo một vòng, thanh âm run rẩy một chút cũng không nghe ra ngạo khí cùng cường thế của La Sát, chỉ có nhút nhát e lệ, bối rối như tiểu động vật.
Chần chừ đi vào đại sảnh, còn chưa đến gần giường đã chợt nghe thấy Liễu Dục Dương thở gấp rên rỉ, hai gò má vừa mới lui nhiệt lại một lần nữa ửng đỏ.
Bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng sờ lên da thịt nóng bỏng người của Liễu Dục Dương, giây tiếp theo, cả người bị y áp đảo xuống giường.
“Sư…… Ngô!” Nụ hôn cuồng nhiệt chấn kinh tất cả phản ứng của hắn, chỉ có thể đờ người sững sờ, mặc cho chiếc lưỡi Liễu Dục Dương trong miệng trở mình khuấy đảo đòi hỏi–
※※※
Mồ hôi từng giọt lớn không ngừng toát ra, nhiệt độ trong cơ thể càng ngày càng cao lại tìm không thấy lối thoát, ở trong cơ thể khuấy đảo khiến y kịch liệt đau nhức, cùng hàn khí thấu xương thỉnh thoảng chuyển qua càng làm y toàn thân vô lực. Trong lúc sương mù che chắn, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lạnh buốt dán lên, y mở mắt ra, người vẫn tương tư xuất hiện trước mắt.
Dục hỏa từ tiểu phúc nổ tung, y đưa tay ra bắt được hắn, sau đó đem hắn áp dưới thân, kìm lòng không được liền chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch.
“A!”
“Ưm” một tiếng không biết làm sao càng kích động bản năng tấn công của nam nhân, dùng sức nhất xả, bạch y trên người Phong Diệc Kỳ trở thành đống vải rách không thể dùng, da thịt trắng nõn hiện ra trước mắt Liễu Dục Dương.
“Kỳ nhi……” Thở dốc không yên, Liễu Dục Dương ý thức mơ hồ nỉ non, chỉ dựa vào bản năng vuốt ve da thịt như tơ lụa trong ngực mình.
Y muốn hắn, muốn nhanh chóng giữ lấy hắn……
Phong Diệc Kỳ ngược lại hút một ngụm khí, kinh ngạc nhìn khát vọng trong mắt Liễu Dục Dương, lập tức mặc kệ bàn tay y chạy dọc trên người hắn.
Sư phụ cần hắn? Nếu đã như vậy, muốn hắn làm thế nào cũng được.
Đầu ngón tay run rẩy lướt qua vạt áo Liễu Dục Dương, thay y cởi ra trường bào nhuộm máu, đồng thời cũng nhìn thấy vô số vết thương trên người y, lệ từ khóe mắt không kìm nén được vụng trộm chảy xuống.
Mới chỉ có ba năm mà thôi, vì sao trên người sư phụ lại có quá nhiều vết thương như vậy?
Bàn tay đang vuốt ve gò má hắn cảm nhận nóng ướt, lý trí Liễu Dục Dương khôi phục vài phần. Dừng lại đòi hỏi, y tinh tế hôn lên nước mắt hắn.
“Đừng khóc, Kỳ nhi, thật xin lỗi……” Y tưởng hành động của mình làm Phong Diệc Kỳ bị thương.
Y nên dừng lại, không thể lại thương tổn Kỳ nhi, chính là dục hỏa như sóng trào lên thao túng bàn tay y, từ dưới gáy mảnh khảnh của Phong Diệc Kỳ đi tới điểm nhỏ nhô lên trong ngực hắn, nhẹ nhành xoa nắn.
“Ân……” Không tự chủ được rên rỉ, hắn sợ hãi co lại thân thể, bắt đầu muốn tránh đi bàn tay Liễu Dục Dương.
“Đừng.” Liễu Dục Dương vội vàng muốn ngăn hắn.
Không được, y sẽ không để hắn dời đi nữa!
Xâm phạm hắn, chiếm đoạt hắn, thương tổn hắn!
Muốn hắn, muốn phủ khắp thân thể này, muốn hắn vĩnh viễn ở lại trong ngực mình!
Dược hiệu trong cơ thể y bắt đầu phát ra mệnh lệnh cho từng tế bào, trên trán y đọng lại từng giọt mồ hôi lớn. Hô hấp hổn hển, vốn muốn ngăn chặn lại cơ thể mất khống chế, nhưng khi ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người Phong Diệc Kỳ, trong đầu chỉ còn một ý niệm.
Phong Diệc Kỳ sững sờ nhìn Liễu Dục Dương đột ngột dừng lại động tác, còn chưa kịp hiểu đã phát sinh chuyện gì, hai bàn tay làm hắn bối rối lại bắt đầu dao động trên thân thể hắn.
“Ngô……” Hắn không biết nên làm gì bây giờ, mặc dù biết muốn hóa giải độc cổ chỉ cần người bị trúng độc cùng dược nhân có quan hệ phu thê là được, chính là cái danh từ quan hệ phu thê này một khi hóa thành động từ, hắn thế nhưng lại tuyệt đối không hiểu chút nào!
Đầu hỗn thành tương hồ, hắn bi thảm phát hiện bản thân một chút khái niệm cũng không có.
“Sư phụ……?” Hắn khẽ gọi, cũng không dám phản kháng, rất sợ chỉ một động tác nhỏ của bản thân cũng sẽ đụng chạm đến vết thương trên người Liễu Dục Dương.
Được rồi, hắn thừa nhận hắn rất sợ, bởi vì Liễu Dục Dương của hiện tại căn bản không phải là người vẫn ôn nhu nói chuyện với mình, mà chỉ là một nam nhân dục hỏa tăng vọt đến mất lý trí.
“Kỳ nhi……” Giọng nói ấm áp trở nên trầm thấp khàn khàn, y hôn lên khuôn mặt khẽ run, bàn tay trượt xuống cặp đùi mảnh khảnh vuốt ve qua lại, sau đó cầm lấy phân thân của hắn bắt đầu giảo lộng.
“A…… Ân……”
Cắn môi dưới, Phong Diệc Kỳ khó chịu nhẫn hạ xuống nhiệt lưu bắt đầu hướng tứ chi bách hải lan tràn, cảm giác khí lực như bị hút đi, chỉ có thể vô lực thở khẽ.
Ngón tay thon dài chậm rãi theo sống lưng hắn dời xuống dưới, cuối cùng tới huyệt khẩu nhu ấn, mãi cho đến khi hắn bị khoái cảm nơi lối vào dẫn đi chú ý, liền dùng hai ngón tay lần đầu tiên đâm vào.
“Ách……” Cảm giác đau đớn thoáng qua làm Phong Diệc Kỳ tỉnh táo lại, hắn kinh ngạc nhìn Liễu Dục Dương, cảm giác được ngón tay xâm lấn trong cơ thể đang tiếp tục chen vào, theo bản năng có chút không thoải mái mà co rút hậu đình.
Liễu Dục Dương nheo mắt lại, nhìn biểu tình nan kham lại không thể làm gì của Phong Diệc Kỳ, ngón tay dùng lực ý đồ mở ra huyệt khẩu đóng chặt, dùng môi khóa lại tiếng kêu đau chực thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng của Phong Diệc Kỳ.
Phong Diệc Kỳ cơ hồ là sợ đến choáng váng ngoãn ngoãn bị hôn, đến khi hắn hơi chút trầm mê trong nụ hôn của y mà quên đi đau đớn nơi hậu đình thì, hoàn toàn không báo trước, ngón tay Liễu Dục Dương rút về, thay vào đó là phân thân thật sâu mai nhập.
Hậu đình bị dị vật mãnh lực xâm nhập, thân thể chưa từng thích ứng chỉ cảm thấy từng đợt đau đớn xé rách.
“Đau!” Mới giật mình hô một tiếng, hắn lập tức cắn môi nuốt xuống tất cả kêu rên.
Một tia máu tươi nhỏ xuống chăn đơn, mùi máu quen thuộc tràn ngập khứu giác, hắn biết rõ hạ thể bị xé rách. Thấy Liễu Dục Dương hoàn toàn không có ý định dừng lại, hắn biết y rõ ràng chưa khôi phục lý trí, chỉ có thể cố gắng thả lỏng phối hợp với động tác của y.
Đôi mắt xinh đẹp nổi lên một tầng hơi nước, hắn vô lực nắm lấy chăn đơn, mặc cho Liễu Dục Dương ra vào trong cơ thể, an ủi duy nhất chỉ có những nụ hôn ôn nhu chưa từng gián đoạn, liếm đi lệ của hắn, rời đến trên môi lại làm hắn ý loạn tình mê.
Liễu Dục Dương chỉ dựa vào bản năng mà xuất nhập trong cơ thể hắn, phát tiết dục vọng đồng thời lại đòi hỏi mật dịch ngọt ngào trong miệng hắn. Cảm giác đau lòng không áp được tình dục tăng vọt, y chỉ có thể hôn lên nước mắt không ngừng chảy xuống của hắn.
“Ô……”
Trong kịch liệt đau nhức, hắn nhớ đến nội thương Liễu Dục Dương phải chịu, miễn cưỡng đau đớn, vận khí vào lòng bàn tay, thông qua yếu huyệt thay y xóa đi tụ huyết trong cơ thể.
Nhưng mà một mặt có quan hệ phu thê, một mặt lại phải vận chuyển nội lực là thập phần hao tâm tổn sức, dù Phong Diệc Kì nội lực đứng đầu trong bốn người cũng cảm thấy không chịu nổi.
Khi Liễu Dục Dương một lần lại một lần trong cơ thể hắn đạt được cao trào, rốt cục, Phòng Diệc Kỳ không còn khí lực xụi lơ thân thể, thở hổn hển vẫn có ý đồ bức ra một chút nội lực lại không được…..
Cuối cùng, ý thức chìm dần vào sương mù, thống khổ làm hắn muốn hét to dần dần tan biến.
※※※
Tình cảm, không phải nói không muốn là có thể được, chính là, đau lòng nương theo tình cảm mà đến quả thật làm cho người khác rất khó chịu.
Lần đầu tiên trong đời, Đoạn Phong chán ghét nhĩ lực của bản thân quá tốt.
Nhắm mắt lại, y hao hết tâm lực không để ý đến những tiếng thở gấp cùng rên rỉ trong phòng, lại không mấy hiệu quả.
Không ngăn cản được nhĩ lực tinh xảo của y.
Phiền muộn nghĩ muốn rời đi, rồi lại quan tâm có người sẽ đến, đành phải tránh đến đình nghỉ mát cách phòng không xa, cũng gọi Thương Vũ làm bạn.
Ngày nào đó, La Sát hỏi y vì sao lại giúp đỡ, y có đáp án lại nói không được. Lý do chắc chắc chắn là La Sát đã quên từ lâu rồi, nhưng y lại vĩnh viễn khắc ghi vào tâm.
Y thiếu La Sát một phần tình, theo tháng ngày tích lũy xuống, phần tình cảm này như quả cầu tuyết lớn dần, không dám lộ ra, vì không muốn để kẻ bên ngoài phát hiện nhược điểm của mình, kết quả, y vẫn là kẻ nhát gan. Gặp lại, La Sát giao trái tim cho kẻ khác, chuyện cũ đã thành hồi ức, rốt cuộc, không nên nghĩ xa xôi.
Chìm trong suy nghĩ, mặt trời lặn hướng tây rồi mọc hướng đông, Đoạn Phong một đêm chưa ngủ chỉ nhắm mắt dưỡng thần mở mắt nhìn bầu trời nhuộm đỏ, khuôn mặt đạm mạc tựa hồ có chút thánh khiết trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tất! Thương Vũ đột nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cửa phòng, ván cửa khẽ động, nó giương cánh bay lên.
“Thương Vũ, đã lâu không gặp ……”
Nhẹ giọng hướng Thương Vũ chào hỏi, Liễu Dục Dương chú ý tới Đoạn Phong.
“Ngươi hảo, cám ơn ngươi chiếu cố Kỳ nhi.”
“Không cần, ta chỉ là quá nhàm chán.” Bình thản cho ra đáp án như cũ, được Phong Diệc Kỳ chịu tin tưởng như vậy có mấy người?
Khuôn mặt tái nhợt của Liễu Dục Dương nổi lên một vòng tiếu dung, nhẹ vuốt cằm, y đi đến bên cạnh giếng múc nước, tay mới đụng phải dây thừng liền bị Đoạn Phong ngăn lại.
“Làm gì thế?” Một kẻ bị thương đến mức quần áo cũng không thể che dấu hết, như vậy lại không yên phận.
“Muốn múc một thau nước.” Y cần thay Kỳ nhi xử lý một chút.
“Ta đun nước nóng rồi đưa cho ngươi, ngươi cứ vào trước đi.” Đoạn Phong không hề suy nghĩ nói.
Liễu Dục Dương sững sờ, nhìn Đoạn Phong nửa ngày, sau đó mới câu dẫn ra tiếu dung làm người ta khắc sâu ấn tượng.
“Cám ơn.”
“Không cần.”
Lời nói tỏ rõ ý nghĩ muốn chấm dứt nói chuyện, Đoạn Phong đối với bất kỳ ai cũng là loại tính cách lãnh đạm này, ngoại trừ một kẻ đã từng vì y chịu tội.
“Tại hạ Liễu Dục Dương, xin hỏi phải xưng hô như thế nào?” Nếu như bởi vì thái độ này mà rút lui, y không phải là Liễu Dục Dương. Phong Diệc Kỳ trở về làm tâm tình y rất tốt, tuy nhiên hiện tại lại có nhiều vấn đề mới ……
Lời nói chân thành, khí chất Liễu Dục Dương thật sự làm người ta không thể chán ghét, chắc chắn nếu Thập đại ác nhân còn sống, cũng sẽ không tự chủ được mà trả lời trước khi ra tay đi, Đoạn Phong giật nhẹ khóe miệng.
“Tịch Quân Dật.” Y rất có thành ý nói ra tên thật.
Đây là tên của y, chính thức do phụ mẫu đặt cho, chỉ có điều từ sau ba tuổi đã không còn dùng nữa.
Tịch?! Liễu Dục Dương nhìn đôi mắt giống hệt của Phong Diệc Kỳ khi mới gặp gỡ, một đáp án hiện lên trong lòng.
“Đoạn Phong?”
Cặp mày rậm lập tức nhăn lại chứng thực suy đoán của y.
“Ngươi biết?” Trong khẩu khí xuất hiện kinh ngạc hiếm có.
Y tự nhận bản thân không có để lộ đuôi, chắc là vấn đề ở chỗ La Sát.
…… La Sát tự lừa dối như thế là muốn làm gì?
“Suy nghĩ ba năm, muốn không biết cũng khó.” Liễu Dục Dương cười khổ.
“Cho nên? Ngươi muốn làm gì?” Nếu có ý định hại La Sát, y trước hết làm thịt kẻ kia.
Sát khí rục rịch trỗi dậy khiến Liễu Dục Dương có giả vờ như không phát hiện cũng không được.
“Thái độ của ta chưa từng thay đổi, hắn vẫn là Phong Diệc Kỳ mà ta nhận thức không phải sao?” Nhẹ nhàng nói ra, y thẳng thắn đón nhận ánh mắt chăm chú của Đoạn Phong, biết rõ y cũng giống mình đều vì Kỳ nhi mà suy nghĩ.
Một lát sau, Đoạn Phong nhìn sang chỗ khác.
“Trước đi vào với hắn đi, hắn sẽ gặp ác mộng, lát nữa ta mang nước vào cho ngươi.”
“Tin tưởng ta?!” Liễu Dục Dương hỏi.
“Ta không muốn làm địch thủ của hắn, bởi vì trốn không thoát lại không muốn thắng.” Y không trực tiếp trả lời.
Tin tưởng sao? Y sẽ không tin tưởng ai, người không có tâm sẽ không biết tin tưởng. Mà ngay cả đối với La Sát, y cũng không thể hoàn toàn yên tâm.
Nhát gan thì nhát gan, cho dù phải chết y cũng không muốn chết bởi lý do buồn cười khi tin tưởng người khác lại bị phản bội.
Thấy y quay lưng đi múc nước, Liễu Dục Dương thức thời không nói thêm gì nữa, phất tay để Thương Vũ bay lên ngọn cây.
“Thật có lỗi, ngươi đợi một chút, nếu bây giờ để ngươi đi vào, hắn sẽ tức giận.”
Huống hồ y chưa nghĩ đến làm thế nào giải thích cho Kỳ nhi về hành vi ác liệt…..
Tất! Thương Vũ nể tình đáp.
Nghe vậy, Đoạn Phong lưng cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài.
Chịu không nổi, hai kẻ kia nhất định ngốc đến hết thuốc chữa.
※※※
Y không phải người!
Thần chí vừa thanh tỉnh, đầu óc Liễu Dục Dương trống rỗng, ngây người đã lâu mới nghĩ được bốn chữ này.
Tay run rẩy chạm khẽ vào khuôn mặt trắng bệch của Phong Diệc Kỳ đang nép vào bên cạnh, y lập tức chấn động, đôi môi nhuộm máu thoát ra một tia rên rỉ.
Liễu Dục Dương hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân bắt đầu xem xét thương thế trên người Phong Diệc Kỳ–
Toàn thân là dấu hôn cùng dấu tay, đôi môi cùng hai đầu vú sưng đỏ, dưới đùi hỗn tạp tơ máu cùng bạch dịch…. Một hồi hoa mắt, y hổ thẹn bụm mặt tiếp nhận sự thật này.
Y lại khuất phục dưới dược hiệu mà làm ra loại sự tình này…… Đừng nói đến hai mươi sáu năm đọc tứ thư ngũ kinh không có tác dụng, y ngay cả lễ nghi liêm sỉ làm người cũng không còn …… Vẫy vẫy đầu chán ghét bản thân, y quyết định đi ra ngoài lấy nước về thay Phong Diệc Kỳ lau người.
Một phút đồng hồ sau, Liễu Dục Dương thiên tân vạn khổ dưới tình huống không kinh nhiễu đến giấc ngủ của Phong Diệc Kỳ thay hắn lau người cùng thay quần áo, cuối cùng còn đem đệm chăn cũng đổi qua một lượt.
Vào phòng giúp đỡ y, Đoạn Phong thay đổi chăn màn gối đệm nhìn trên bàn sắp xếp đơn thuốc Liễu Dục Dương vừa kê, mặt khác không đếm xỉa đến nhìn lại bạch y thấm máu.
“Uy!Chảy máu.”
“Ở đâu?!”
Nhức đầu nhìn Liễu Dục Dương vội vàng kiểm tra toàn thân cao thấp của Phong Diệc Kỳ, Đoạn Phong cảm thấy huyệt thái dương của bản thân ẩn ẩn đau.
“Ngươi chảy máu.” Y nói ít cũng sai?
“A? Cái này không có gì đáng ngại, để lát nữa thay băng là được.” Một hồi ý, Liễu Dục Dương cười không quan tâm, chú ý đến nhiệt độ cơ thể Phong Diệc Kỳ.
“Như thế nào?” Nhìn sắc mặt y đều thay đổi.
“Hắn còn đang phát sốt, uống chút dược hạ sốt là được rồi.” Kéo chăn đắp kín cho hắn, Liễu Dục Dương vội vàng đi đến cạnh bàn cầm lấy bút chăm chú viết xuống đơn thuốc.
Thể chất Phong Diệc Kỳ đặc thù, muốn khai dược cho hắn còn phải chú ý nhiều đến liều lượng thích hợp.
“Không cần, bình tĩnh một chút, hắn thừa nhận tất cả phản ứng của cổ độc trong cơ thể ngươi, sốt vài ngày là chuyện thường.” Đoạn Phong đoạt lấy vật gì đó trong tay y, vỗ bàn bảo y ngồi xuống.
“……” Liễu Dục Dương khó xử ngồi xuống, lo lắng nhăn chặt mi tâm.
“Không chết được, trước kia ngâm dược nước, lần nào hắn cũng phát sốt cùng nôn mửa.”
Chính là như vậy, y mới có thể thiếu phần nhân tình này.
“Nhưng mà hắn…… Ta……” Tự trách cùng lo nghĩ hỗn độn lại, y lúng ta lúng túng nói không thành câu.
Đoạn Phong bĩu môi, rốt cục quyết định phải bán Phong Diệc Kỳ ra ngoài.
“Dù thế nào đi nữa hắn đã nghĩ lâu rồi.”
“Khái!” Liễu Dục Dương lập tức bị sặc nước miếng của mình.
“Uy! Miệng vết thương vỡ ra La Sát sẽ đổ lên đầu ta!” Đoạn Phong mắt trắng không còn chút máu.
“Thật có lỗi.” Trên khuôn mặt nhã nhặn có mảng màu hồng không thể che dấu, y chỉ có thể hảo hảo mượn việc uống trà để che dấu tâm tình của mình.
“Như thế nào? Ngươi đoán được thân phận của hắn lại không đoán ra tình ý của hắn?” Đoạn Phong mị mị mắt nhìn y.
“Khái khái!” Lần này thật sự bị nước trà sặc đến.
Kỳ nhi đối với y? Có khả năng?
“Thật sự là một kẻ ngu một kẻ ngốc, các ngươi đối với định nghĩa sư đồ thật đúng là không giống người thường.” Trào phúng nhàn nhạt, Đoạn Phong phe phẩy tay thở dài.
“Trên đời này có sư đồ nào sẽ ngủ cùng giường, lại có sư đồ nào sẽ đối với nhau nóng ruột nóng gan như vậy, chết cũng không tiếc.”
“Ngươi……” Liễu Dục Dương bị những ngôn luận to gan của y dọa đến nói không ra lời.
“Dù sao, ngươi chỉ cần phụ trách dưỡng thương cho tốt, nếu khi hắn …tỉnh lại thấy ngươi còn không chữa lành vết thương, lại sẽ ồn ào muốn đánh ta, như vậy rất phiền toái.” Đoạn Phong chậm rãi nhấm nuốt nói, đem dược liệu y đã chuẩn bị tốt để xuống trước mặt Liễu Dục Dương, liền đứng dậy đi.
“Khoan đã.” Liễu Dục Dương vội vàng gọi lại.
“Làm gì?”
“Cảm ơn.”
Lại là câu này? Đoạn Phong nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là cho đáp án như cũ.
“Không cần, ta chỉ là không có việc gì làm, chờ ta có việc sẽ không để ý đến các ngươi nữa.”