Sau đó, Hạng Du mỗi ngày đều đưa đón Phương Dĩnh Đông đi làm, đưa người ta đến bệnh viện xong, liền lái con Trung Hoa của hắn đến nhà Giang Dịch Tề….học nấu ăn.
Đến trưa lại để thức ăn vào hộp mang đến bệnh viện, ở lại ăn cơm với Phương Dĩnh Đông, rửa hộp cơm xong thì ngâm người cả ngày ở bệnh viện, buổi tối sau khi ăn xong cơm chiều thì mới lái xe về nhà mình.
Thế cho nên Bi kịch biên tập lại càng thêm bi kịch, vì Hạng Du kéo bản thảo ngày càng nghiêm trọng, căn bản là suốt ngày cũng chẳng thèm viết, vừa hỏi thì câu trả lời luôn là ko có thời gian…
Bác sĩ Tống lại vô cùng hài lòng, bã xã anh ta ngày nào cũng chạy đến bệnh viện, mỗi ngày đều mang theo cơm hộp, Hạng Du đương nhiên sẽ không ăn, thế là toàn bộ đều vào bụng bác sĩ Tống, anh ta còn vui vẻ nói, “Bà xã chính là tấm lòng linh mẫn, bàn tay khéo léo, mấy món ăn em làm món nào cũng ngon.”
Mộc Giai Giai thì nói, “Anh rể à, anh muốn sến súa thì về nhà đi.”
Mấy cô y tá thì độ hưng phấn ngày càng tăng, ai giồi ôi, ôn nhu công đó nha! Ái giồi ôi biết nấu ăn đó nha! Ối giồi giôi cute không chịu được đó nha…
Hôm nay Hạng Du vẫn chạy đến nhà Giang Dịch Tề làm sâu mọt, bình thường Giang Dịch Tề cũng không có việc gì làm, nếu có trận đấu thì sẽ “ở” trên phi cơ vài ngày, sau đó lại nhàn đến không thể nhàn hơn. Thế nhưng tâm tình của kỳ thủ thiên tài mấy hôm nay cực kì không tốt, thái độ thập phần khó chịu, còn thường xuyên cho Hạng Du leo cây, hình như là vì cái giai đoạn Phong Bát(*) gì gì đó.
Hạng Du đá cánh cửa đến năm lần rồi mà vẫn không có ai mở cửa liền cau mày bỏ cửa chạy lấy người, dám cho hắn leo cây, Hạng Du nghĩ thầm, trù cho cậu cả đời đều bị thua cờ!
Không có làm cơm, lúc lái xe đến cửa bệnh viện, nhớ đến quán cháo nhỏ kia, hương vị cũng không tệ lắm, Hạng Du liền xuống xe đi vào quán, chuẩn bị mua chút cơm trưa.
“Tiểu Thu, đừng làm loạn nữa.”
Hạng Du vừa vào quán liền nhìn thấy một hình ảnh hạn chế độ tuổi…
Một cậu trai xinh đẹp thanh tú ôm cổ một người đàn ông khác, cọ cọ trong lòng người kia mà làm nũng.
“Không được, anh cứ mãi không để ý đến em….anh hôn em một cái đi.”
Người gọi Tiểu Thu kia, ôm lấy cổ đối phương nhẹ nhàng kéo lại gần, điểm nhẹ một chút lên môi đối phương.
Hai mắt người đàn ông kia liền âm trầm xuống, ôm cậu mà hung hăng hôn.
Hai phút sau hai người kia vẫn còn răng môi lẫn lộn, Hạng Du khoanh tay dựa vảo cửa kính, ho nhẹ một tiếng, “Có thể cho tôi mua chút đồ trước hay không?”
Tiểu Thu bị đẩy ra, quay đầu trừng mắt Hạng Du một cái, sau đó đến cái bàn bên cạnh ngồi đợi.
Người đàn ông kia có chút xấu hổ, nhưng vẫn mỉm cười chờ Hạng Du gọi món.
Hạng Du nhìn ra được, người đàn ông này có tính tình đặc biệt tốt, là loại người dịu dàng ôn hòa.
Hạng Du chọn vài món, trong lúc chờ đợi thì đến ngồi đối diện Tiểu Thu, móc thuốc từ túi áo ra, sực nhớ đến nơi này không được hút thuốc liền nhét vào lại.
Tiểu Thu nhìn thấy chỉ lạnh lùng nói, “Tôi ghét người hút thuốc.”
Hạng Du nhếch mi, trong lòng dè bĩu, tôi cũng có cần cậu thích đâu.
Bất quá, có một số người luôn thích giả vờ phong độ, nghĩ thầm trong lòng đương nhiên sẽ không bao giờ nói ra, chỉ bảo trì nụ cười trên môi, cười đến độ người ta nhìn cứ nghĩ đến bọn sói xám rình mồi, hôm nay Hạng Du cũng vừa vặn mặc áo khoác màu xám.
Hạng Du nói: “Bề ngoài của cậu rất giống một người.”
“Hừ!” Tiểu Thu căn bản không quan tâm đến hắn, trên mặt là sự khinh thường lộ rõ, bỏ đi, cút sang một bên dùm cái, cậu đây không rảnh quan tâm.
Hạng Du nhìn vẻ mặt của cậu, thật sự không nhịn nổi sự vui vẻ, “Không chọc cậu nữa, cậu thật chẳng giống anh trai mình chút nào.”
……
“Bác sĩ Phương!”
Mỗi lần Hạng Du đến, Phương Dĩnh Đông đều đang làm việc.
“Ừ.”
Thấy Hạng Du, Phương Dĩnh Đông liền buông giấy tờ trên tay xuống.
“Vừa này tôi nhìn thấy em trai của anh, đúng là một cậu nhóc thích châm chọc người khác.”
Hạng Du vừa nói vừa lấy hộp cháo trong túi nhựa ra đặt lên bàn.
“Ừ.”
“Anh có biết em trai anh có người yêu không? Hơn nữa….còn là một người đàn ông.”
Phương Dĩnh Đông đẩy mắt kinh một chút, “…..Bây giờ đã biết.”
“Thật sự là phản ứng chả đáng yêu gì cả……Anh không phản đối sao?”
Phương Dĩnh Đông đứng dậy giúp hắn lấy cháo, lắc đầu: “Nó vui là được rồi.”
“Cũng phải.”
Hạng Du ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phương Dĩnh Đông, mãi đến khi người ta đỏ mặt mới chậm rãi nói: “Bác sĩ Phương, uống nước nhiều một chút, môi anh nứt rướm máu rồi kìa.”
“Cái gì?”
Phương Dĩnh Đông theo không kịp suy nghĩ vượt luồng của “đại tác gia” Hạng Du liền sờ môi theo bản năng.
Ánh mắt Hạng Du tối lại, tiến lên từng bước, chậm rãi kéo Phương Dĩnh Đông vào lòng, tháo mắt kính của y xuống, “Tôi nói, môi của bác sĩ Phương nên bổ sung nước….”
Nói xong liền hôn lên, cho đến khi làm người ta yếu đuối ngã vào lòng mình mới chịu buông ra, còn cười nói: “Anh mặc áo Blouse trắng thật sự rất ngon miệng…”
Mặt Phương Dĩnh Đông càng đỏ hơn, cái này, bọn họ là đang quen nhau sao? Hạng Du chăm sóc y dịu dàng, cẩn thận như người yêu, thường thường cũng sẽ hôn nhau, Phương Dĩnh Đông giống như chìm trong một tầng nước đường, ngọt đến sắp không thể thở. Nhưng Hạng Du lại chưa bao giờ nói thích, cho dù là trong lúc kích động, cũng chỉ nói thích nụ hôn của y mà thôi.
“Cháo nguội rồi, tôi đem đến lò viba hâm lại, ăn đồ nguội dễ bị đau dạ dày.”
Lúc Hạng Du ra ngoài, bác sĩ Tống vừa lúc vào phòng, liền thấy Phương Dĩnh Đông không mang mắt kính, mặt đỏ hồng, một mình ngồi ngẩn người, miệng còn có chút sưng đỏ, làm cho người khác không hiểu tình trạng gì.
“Ai nha, hôm nay cậu lại có thức ăn ngon à? Bà xã tôi đi mỹ viện rồi, hôm nay bị bỏ đói luôn.”
“Bị đói cũng sẽ không cho anh.”
Hạng Du đẩy cửa tiến vào, cầm một cặp kính trên tay.
“Mới đây đã hâm xong?” Phương Dĩnh Đông thấy lạ liền hỏi.
“Không phải,” Hạng Du đi qua, một tay đặt trên bàn, hơi khom người, cúi đầu nhìn người đang ngồi trước bàn, “Chỉ là quên mất, mắt kính của bác sĩ Phương vẫn còn ở chỗ tôi.”
Nói xong liền đưa tay đeo lại kính mắt cho y.
Gọng kính kim loại lạnh lẽo chạm vào tai, Phương Dĩnh Đông bỗng có chút rùng mình, thời tiết cuối thu mà cả người lại nóng rang như tôm luộc, thật vất vả mới không để mặt đỏ lại lần nữa.
Hạng Du vừa lòng mỉm cười, xem như không có việc gì mà đi ra ngoài.
Tháng mười một, sinh nhật của Ác Tục Du Hí.
Trên forum chuẩn bị offline để tổ chức chúc mừng cho Hạng Du, sẵn giao lưu luôn, nói chung là chỉ muốn gặp được người thật của Hạng Du mà thôi.
Mọi người đều bàn bạc xong xuôi, đặt luôn KTV, còn nói thêm lúc đến phải đem theo thức ăn, có người hỏi, nếu không cho mang thức ăn vào quán thì phải làm sao? Có người liền đáp, cậu ngốc à, không cho mang thì không biết lén mang vào sao, bằng không nhiều người như vậy, gọi món rồi tính tiền có mà đi chết.
Chờ mọi thứ sắp xếp xong, mọi người mới báo với mod Vương Bài Ngốc, để mod đi nói với Hạng Du.
Đồ Ngốc vừa nghe liền choáng váng, sau đó mắng to, các người á, bắt tôi đi chọc tổ ong vò vẽ! Tôi không đi đâu, các người ở đó chờ Du Du sama của mấy người cự tuyệt đi.
Kết quả Đồ Ngốc vẫn bị mọi người xô vào hố lửa….
Tích tích tích –
[Vương Bài Ngốc] Anh em, anh trai tìm cưng có chút việc.
[Không Phải Du Du] Người ta là con một thôi, không có anh trai o[≥v≤]o~~
[Vương Bài Ngốc]…..Đại ca, cứu em trai với!! Anh phải đáp ứng trước!
[Không Phải Du Du] Người ta không đó, sao phải đáp ứng mi chứ hử? o[≥v≤]o~~
[Vương Bài Ngốc] Lão đại, hôm nay có phải tâm tình anh không tốt không? Đặc biệt uất ức? Vậy để hôm khác em nói sau.
[Không Phải Du Du] Không á~~ hôm nay tâm tình người ta đặc biệt tốt á, giống như mặt trời nhỏ vậy á, mi muốn nói thì nói cho nhanh, người ta còn phải đi với bà xã nữa nha o[≥v≤]o~~
[Vương Bài Ngốc]…………………………………………………………………….
[Vương Bài Ngốc] Cậu có bà xã khi nào?
[Không Phải Du Du] Liên quan rắm thúi gì đến mi! Nói nhanh.
[Vương Bài Ngốc]…………..
[Vương Bài Ngốc] Là vậy nè đại ca, trên forum muốn tổ chức offline để mừng sinh nhật cho anh, anh coi như cho chút thể diện, đi đi.
[Không Phải Du Du] Chỉ có việc này?
[Vương Bài Ngốc] Chỉ có việc này…
[Không Phải Du Du] Vậy cũng giằng dưa, thấy ghét quá đó, đi thì đi á o[≥v≤]o~~
Đới Đông Bành rùng mình, quá lạnh, đóng cửa sổ nhanh mới được.
Lảm nhảm với Đới Đông Bành xong, Hạng Du ngẩng đầu nhìn Phương Dĩnh Đông, người kia vẫn còn đanh gõ chữ, không biết lại đang viết luận văn gì nữa.
Tích tích tích –
Phương Dĩnh Đông chau mày, đang gõ chữ thì một khung hội thoại nhảy ra, trên màn hình rung lên một cái.
[Không Phải Du Du] Bã xã ~ o[≥v≤]o~~
Sửng sốt, Phương Dĩnh Đông nhìn một hồi lâu liền close khung chat.
Tích tích tích –
[Không Phải Du Du] Sao em không để ý đến người ta vậy o[≥v≤]o~~
Phương Dĩnh Đông lại nhìn thêm một chút, cũng ngẩng đầu nhìn Hạng Du, chỉ thấy vẻ mặt hắn tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm mình, nhất thời liền hiểu, [Không Phải Du Du] còn không phải là Hạng Du sao.
Tích tích tích –
[Không Phải Du Du] Người ta sắp sinh nhật rồi, em đến chúc mừng không o[≥v≤]o~~ đến đi đến đi ~
“……”
Phương Dĩnh Đông nhìn chằm chằm màn hình máy tính im lặng.
Hạng Du cười cười, lại tím tục ấn phím.
Tích tích tích –
[Không Phải Du Du] Mọi người muốn offline, em nếu không đi anh cũng không đi o[≥v≤]o~~
Hạng Du đợi cả buổi, rốt cục cũng có trả lời.
[Gạt Bỏ] ……
Trên hộp thoại hiện lên sáu dấu chấm, Hạng Du lại ngốc hề hề cười cả nửa ngày, vui cái gì ? Không biết nữa……
Tích tích tích—
[Không Phải Du Du] Chẳng lẽ em không muốn mừng sinh nhật cho anh sao~ Em thật nhẫn tâm o(x_x)o không muốn đâu
Nửa phút sau……
[Gạt Bỏ]……
Lại là sáu dấu chấm, Hạng Du vẫn là vô cùng vui vẻ.
Lại đợi thêm một chút.
[Gạt Bỏ] Nói cho tôi thời gian với địa điểm, tôi sẽ đi.
Tích tích tích –
[Không Phải Du Du] Hôn một cái ~~ đến lúc đó anh lái xe đến đón em.
Tích tích tích –
[Không Phải Du Du] Bác sĩ Phương à……Tôi lại muốn hôn anh rồi.
Phương Dĩnh Đông không phản ứng gì chỉ cúi đầu tắt khung chat đi rồi chuyên tâm gõ chữ, Hạng Du cười tươi, hai bên tai đểu đỏ ửng rồi, thật sự là rất đáng yêu, ai nói y trấn định hử? (Trà: anh nói chứ ai ==)
Hạng Du suy nghĩ, đi KTV? Hình như không hay lắm, tính Phương Dĩnh Đông như vậy, vẫn là không nên đi thì hơn.
Chọn nick Vương Bài Ngốc.
[Không Phải Du Du] Người ta đổi ý nha o[≥v≤]o~~
[Vương Bài Ngốc] !!!! Cái gì???!!
[Không Phải Du Du] Mi thật khẩn trương nha ~ đừng khẩn trương mà, người ta chỉ muốn nói, không muốn đi KTV! Bà xã người ta rất đẹp, không thích hợp đi đến mấy chỗ đó đâu o[≥v≤]o~~
[Vương Bài Ngốc]……
[Vương Bài Ngốc] Cậu thật sự có bà xã?
[Không Phải Du Du] Mi đoán xem~~
[Vương Bài Ngốc] ……
[Không Phải Du Du] Cho dù là giả cũng là bà xã nha
[Vương Bài Ngốc] Còn tưởng cậu làm thật chứ, con người cậu chỉ biết đùa giỡn thôi. Tôi nói với cậu đó, đừng có làm lỡ chuyện con gái người ta, xem tình hình tốt thì thu luôn đi.
Hạng Du nhìn nhìn, phiền lòng không dứt, đưa tay vào túi lấy thuốc, moi nửa ngày cũng không hút, bẽ gãy hết tất cả.
[Không Phải Du Du] Không cần cậu quản.
[Vương Bài Ngốc]……
[Không Phải Du Du] Hay là đi picnic đi, có thể ăn đồ nướng nữa, mi chuẩn bị mọi thứ đi nha, chuẩn bị nhiều nấm hương một chút, bà xã người ta thích ăn lắm đó o[≥v≤]o~~
Trời đổi sắc rồi, vừa rồi còn gió lạnh từng hồi, bây giờ lại nắng đẹp chói chang, Đới Đông Bành hắt xì thật to, cảm rồi……
[Vương Bài Ngốc] ……Được rồi, đừng có đổi ý nữa.
[Không Phải Du Du] Không có đâu mà o[≥v≤]o~~
Hạng Du đóng máy tính, vốn dĩ định tranh thủ lúc rỗi viết một chút, thế mà nói chuyện với Đồ Ngốc xong lại không còn tâm trạng nữa, trong lòng là lạ….sợ hãi, bất an sao?
Bước qua, lấy Phương Dĩnh Đông từ sau lưng ôm, dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu y, có chút giống như con chó to đang làm nũng.
Phương Dĩnh Đông bị hắn cọ đến ngứa ngáy, “Cậu đừng cọ nữa.”
“Không.”
Đúng là cường thế mà.
Hạng Du siết chặt tay, hôn lên lỗ tai Phương Dĩnh Đông, hại y rụt cổ lại, hoảng sợ không thôi.
Cần cổ trắng nõn từ từ nhuốm đỏ, Hạng Du biết Phương Dĩnh Đông lại đỏ mặt rồi, hơi nhếch khóe miệng, vùi đầu vào hõm vai y, nghĩ rằng, giả cũng là bà xã……
Bắt lấy cằm y, xoay mặt Phương Dĩnh Đông lại, nụ cười của Hạng Du mang chút tà ác, lại có chút trẻ con, loại cảm giác lẫn lộn này khiến người ta sa chân ngày càng sâu……
Nhẹ nhàng in lên một nụ hôn, vừa dịu dàng lại vừa mạnh bạo nói, “Ngọt”
END 9
(*)Phong Bát: hình như là một giai đoạn ngừng chơi cờ của kỳ thủ á (vì quân cờ vây được đựng trong một cái bát tròn), cái này không rành lắm ==
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT