*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phương Dĩnh Đông nghe lời hắn nói còn bị vô tình cố ý thổi nhiệt vào tai nữa.
“… Cậu không phải, đi rồi sao?”
“Phù ——” Hạng Du giống như muốn trút giận, gục xuống vai y, nói: “Bác sĩ Phương à, tôi chỉ muốn biết anh đang ở đâu, anh vừa thấy tôi liền chạy rồi, đương nhiên không có khả năng anh nói cho tôi hay.”
“…”
“Khụ khụ.” Thang máy mở ra, một người mặc tây trang bước ra, trên mặt là nụ cười ấm áp, “Tôi đang thắc mắc, bác sĩ Phương cả nửa ngày rồi còn không đi lên, còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì. Hóa ra là Hạng tiên sinh đuổi tới rồi.”
“Đông Phương Húc.” Hạng Du nhướng mày.
“Hạng tiên sinh, sao không chút thân thiện vậy chứ? Tôi chính là giúp bác sĩ Phương một cái ơn lớn đó nhé.” Đông Phương Húc vẫn cười rất dịu dàng.
“Ngay cả Phương Dĩnh Thu anh cũng lừa hả? Chứa chấp Đông Đông nhà tôi.”
“Phụt ——” Đông Phương Húc không nhịn được nữa, hơi sốc nhưng cũng bật cười, không còn nụ cười giả tạo như ngày thường nữa, “Hạng tiên sinh, anh rất thú vị. Tôi nghĩ nếu thật sự nói cho Tiểu Thu, Tiểu Thu mềm lòng như vậy, miệng chỉ có chút độc thôi, cậu ấy nhất định sẽ nói cho anh biết.”
Hạng Du liếc xéo anh ta một cái, vẻ mặt kia rõ ràng là “Đừng giải thích, giải thích là ngụy biện.”
Đông Phương Húc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Không nói chuyện nữa, tôi phải đến tiệm một chút đây, Tiểu Thu chắc đã đến rồi, hai vị vẫn là đi lên nói chuyện đi, tóm lại nơi này kiểu gì cũng là hành lang.”
“Không lên.” Hạng Du túm cổ tay Phương Dĩnh Đông, nói: “Chúng ta về nhà.”
“Nhưng mà… đồ đạc của tôi còn ở trên đó.”
“Không sao hết, tất cả của tôi là của anh.” Hạng Du nói, còn chụt một cái, đặt một nụ hôn lên trán bác sĩ Phương.
Đông Phương Húc thức thời đi ra ngoài, “Không quấy rầy.”
“Hạng Du mời khách à, thật sự là ngạc nhiên nha!” Bi kịch biên tập cùng Đồ Ngốc tay nắm tay đi vào phòng riêng trong nhà hàng, Thư Nhiên cùng Mạc Dương đã đến, ngồi ở trong cùng, Mạc Dương một bộ thẹn quá hóa giận, cũng không biết Thư Nhiên nói cái gì, mặt “phừng” đỏ hồng, như sắp rỉ ra máu, mà Thư Nhiên vẻ mặt vẫn bình tĩnh ưu nhã, giả bộ vô tội.
“Hai vị Ma Vương luôn, xem ra đến dự tiệc không phải tiệc ngon rồi!” Bối Thiến ghé vào bên tai Đới Đông Bành nói nhỏ.
“Hồng Môn Yến.” Đới Đông Bành cười hùa theo.
“Tôi nghe được đó.” Thư Nhiên gương mắt nhìn Bi kịch biên tập, cười rất “quý ông”.
Bi kịch biên tập vội vàng không ngừng pha trò, lúc này mọi người cũng lục đục đến đông đủ, Giang Dịch Tề cùng cái người đã từng đánh Hạng Du kia, Đông Phương Húc cùng Tiểu Thu sau đó cũng đến, bác sĩ Tống cũng mang theo vợ đến “chiêm ngưỡng” Du sama tôn kính.
Chờ tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ rồi, Hạng Du mới mang bác sĩ Phương chầm chậm đi vào, treo nụ cười “tươi rói”, thấy người liền chào hỏi, khiến tất cả mọi người đều không hiểu gì cả.
“Oa~~!!!” Vợ của bác sĩ Tống thét chói tai một tiếng liền chạy tới muốn xin chữ kí cùng chụp ảnh chung, Hạng Du tâm trạng đang tốt nên cũng không từ chối, vẻ mặt dễ gần lại ân cần.
Đồ ăn cũng được mang lên đủ cả, Hạng Du không để mọi người động đũa vội, đập vào đôi đũa Đồ Ngốc định ăn vụng, đứng lên nói: “Không phải mời mọi người đến ăn chực thôi đâu.”
Đồ Ngốc chìa cái ‘móng heo’ bị gõ đỏ lên đưa cho Bi kịch biên tập nhìn, thân thân mật mật một phen.
Hạng Du nhìn thấy vậy liền khinh bỉ nói: “Đủ rồi, tôi còn chưa ăn đã muốn ói ra này.”
Nói xong lại tiếp: “Tôi là kêu mọi người đến làm chứng…”
Vừa dứt lời, liền hạ thấp người, quỳ một chân xuống đất, nâng một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong tay, mở ra.
“Oa~~~!!!!!”
Trong phòng chỉ có hai cô gái, rất không dịu dàng cùng nhau hét ầm lên “Cầu hôn rồi!!!!”
Hạng Du còn rất phối hợp cười một cái, lấy chiếc nhẫn ra khỏi cái hộp, nâng tay Phương Dĩnh Đông lên, “Bác sĩ Phương?”
Phương Dĩnh Đông hạ mi mắt, môi mím chặt, ngay lúc này Thư Nhiên đi tới gần, ghé vào tai y nói hai câu.
Hạng Du nhíu nhíu mày, không biết đại ma vương đang nói thầm cái gì.
Càng ngoài ý muốn hơn là, bác sĩ Phương sau khi nghe xong, lại còn khẽ gật đầu.
Hạng Du không nhịn được có chút ghen ghét, cảm thấy chua thậc là chua, đoán chừng món cá sốt chua ngọt của nhà hàng này làm không ngon rồi, rất chua, chỉ cần ngửi đã thấy rất chua rồi.
Phương Dĩnh Đông nâng mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng: “Cậu gả?”
“Khụ khụ…”
Đông Phương Húc thấy Tiểu Thu bị sặc, vội vàng vỗ vỗ lưng, nói: “Có sao không, cẩn thận một chút.”
Hạng Du lườm Thư Nhiên một cái, chẳng để ý gì cười nói: “Gả thì gả, chỉ cần anh thích là được.”
“Áu ~~~~!!!!” Mộc Giai Giai tới muộn, vừa đẩy cửa phòng ra, liền nghe được lời nói vô cùng ôn nhu săn sóc bá đạo thần thánh cao quý của vị tác giả công trong lòng mình, giọng nói đó quyến rũ mê người từ tính như vậy, vì thế liền … tru lên một tiếng.
“Cư nhiên là cầu hôn!!! May mắn người ta không bỏ lỡ, nếu không sẽ không thể được nhìn một màn cảm động, tốt đẹp đến như vầy! Bác sĩ Phương, mau mau lên a mau lên! Rất cảm động á… Cực duy mĩ luôn!!!!”
Mạc Dương “ha ha” cười một tiếng, nói: “Đừng gấp, phía sau càng duy mỹ hơn.”
Nói xong cũng nhìn về phía Phương Dĩnh Đông, quả nhiên, bác sĩ Phương không phụ sự mong đợi của mọi người…
“Cậu để tôi…” Nói ra cái này, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, thế nhưng vẫn là bộ dạng nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Hạng Du thật sự rất muốn hôn.
Những chữ tiếp theo, Hạng Du đã không còn có thể cười vui vẻ được nữa rồi, loại lời này vẫn không nên dùng vẻ mặt nghiêm túc thì hay hơn.
“Ở trên một lần…”
“…” Tiểu Thu.
“…” Đới Đông Bành.
“Ha ha.” Đông Phương Húc.
“Ý kiến hay.” Mạc Dương.
“Đó là đương nhiên, anh nghĩ ra mà.” Thư Nhiên.
“Oa! Dù sao thì tôi cũng không có ý kiến.” Bác sĩ Tống.
“Lạnh quá!” Giang Dịch Tề run run nói.
“Cục cưng, em đừng đả kích sự hăng hái của bác sĩ Phương nha.”
“Anh thử nói nha lại lần nữa xem.”
“Anh không dám. Cục cưng em không cho nha, anh liền không nha~.”
“…” Mọi người.
Ba người phụ nữ ở đây bình tĩnh hơn nhiều, tụ lại một chỗ nói: “Nhìn không ra nha. Trời ơi. Bác sĩ Phương không chỉ là mỹ thụ mà còn là cường thụ á cường thụ. Này thật rất lợi hại nhá.”
“Ừm há! Hình như Hạng Du được ăn sạch sành sanh rồi!”
“Áu áu áu~ thật moe nha!”
Hạng Du yên lặng một lúc lâu, mới cười nói: “Được… về nhà nói sau.”
Nâng tay Phương Dĩnh Đông lên, đeo nhẫn vào.
“Bác sĩ Phương, anh cũng đeo lại cho tôi đi.”
“… Ừ.” Phương Dĩnh Đông cúi đầu đáp một tiếng, liền cũng bắt chước Hạng Du, đeo nhẫn vào cho hắn.
“Cục cưng”
“Làm gì?! Kéo tôi làm gì?”
“Đi!”
“Đi đâu?”
“Chúng ta cũng đi mua nhẫn.”
……
“Bác sĩ Phương, muốn đi đâu chơi?”
“Tùy cậu.”
Lúc mọi người ăn no uống say xong thì trời đã tối, từng người đều về nhà của mình, bởi vì đều uống rượu cho nên tất cả đều bắt taxi về.
“Thật đáng tiếc.”
Vẻ mặt Hạng Du tủi thân cực kì.
“Làm sao thế?”
“Bây giờ là buổi tối, trời đã tối rồi,” Hạng Du chỉ trời, ghé vào bên tai Phương Dĩnh Đông nói: “Không thể cùng bác sĩ Phương ngắm mặt trời được rồi…..”
Phương Dĩnh Đông sửng sốt một chút, ngay sau đó nghĩ đến kết thúc của [Mặt nạ dối lừa].
“Dưới ánh mặt trời, giải được mật mã của trò chơi, thật ra rất đơn giản. Tại điểm kết thúc này, tôi cũng hi vọng, cùng người, bên nhau, ngắm ánh mặt trời……”
“Nhưng mà…”
Hạng Du cười cười, nắm hai tay Phương Dĩnh Đông để lộ ra ngoài, “Trời tối cũng không tệ, tay nắm tay cùng đi tản bộ cũng rất thích.”
Trên đường vô cùng yên tĩnh, hai người chầm chậm đi dạo, thong thả không cần vội vàng gì.
“Bác sĩ Phương, khi chúng ta già rồi, vẫn tay nắm tay cùng nhau tản bộ, cảm giác này không tệ ha.”
“…” Phương Dĩnh Đông không nói chuyện.
Hạng Du dùng giọng điệu cà lăm tức giận nói: “Chẳng lẽ bác sĩ Phương ghét bỏ tôi rồi sao?”
“…Tùy cậu.”
“Cái gì tùy tôi?” Hạng Du dừng bước, một tay ôm eo y, một tay khều cằm lên, “Tản bộ tùy tôi? Có phải chuyện khác cũng tùy tôi không?”
Nói xong, hôn lên…
Đã từng là một trò chơi, lại không phân rõ đâu là hiện thực đâu là hư ảo, ai nói cái đó vừa tệ hại, vừa tầm thường.
Đồng ý vừa tệ hại vừa tầm thường đó, chính là kết thúc tốt đẹp nhất, thắng thua không rõ ràng có quan hệ gì.
Kết cục tốt, cái gì cũng tốt…
Toàn văn hoàn
Tác giả có lời muốn nói: Bộ đầu tiên “trò chơi chấm dứt” đã kết thúc rồi ^_^ đây là một câu chuyện ngắn trong hệ liệt “dãy mật mã tình yêu”. Hệ liệt này cũng không muốn viết văn quá tàn bạo, hành hạ người khác, chỉ muốn viết ấm áp. Truyện này thật ra rất tốt, ít nhất tâm trạng vô cùng thoải mái.
Tiếp theo sẽ là “bại tướng dưới tay”, văn về game online. Tớ muốn viết dài dài một chút, cũng có chút liên quan đến bộ này. Thế nhưng cũng có thể đọc một mình được, lấy bối cảnh TLBB 2.
Cả hệ liệt này đều lấy dạng ôn nhu, bá đạo công, là không phải quá moe gì đó. Đương nhiên, tính cách mỗi một tiểu công sẽ không thể nào giống nhau thế nhưng đều là ôn nhu.
Hi vọng mọi người yêu thích ^_^
Hệ liệt mật mã tình yêu
Trò chơi chấm dứt
Bại tướng dưới tay, cường cường, vườn trường, bàn phím võng du.
Kì phùng địch thủ, chuyện về Giang Dịch Tề, văn cờ vây (tớ rất thích văn về cờ vây)
Nữ vương của anh, chuyện về Đông Phương Húc và Phương Dĩnh Thu.
Ma Vương gặp ma vương,chuyện về Thư Nhiên và Mạc Dương
Jung Tiểu Kú:mặc dù là tác giả đã có cái ps cuối sách nhưng tớ vẫn chưa thấy người ta post gì cả =.= vậy nên khi nào có thì sẽ làm tiếp, bộ này thế là đã hoàn thành rồi ಥ__ಥ tiếp theo bộ VD mới sẽ lên sàn, mọi người cùng chờ mong nhé :”> hí hí, bộ đó cũng ngắn nên là chắc cũng hoàn nhanh thâu
(^ω^)
1
Biên tập: Jung Tiểu Kú & Trà Hoa Nữ
http://dongphuongcac2412.wordpress.com