Ngón tay Hạng Du khẽ động, vặn chìa khóa, tắt máy, rút chìa khóa ra, kéo áo gió lên, đi vào quán bar.
Đèn trong quán bar rất tối, đồ vật xung quanh đều là màu ấm, nhìn qua không phải quá loạn, nhóm người tốp năm tốp ba ngồi cạnh nhau, đến quá nửa số người đều ngồi trên quầy bar.
Phương Dĩnh Đông cùng người đàn ông kia ngồi ở góc tối, đang uống rượu, lại còn vừa uống vừa tán gẫu, mà đúng hơn là, người đàn ông kia nói, Phương Dĩnh Đông không ngừng uống rượu.
Phương Dĩnh Đông ngẩng đầu, vừa đúng lúc đối mặt với ánh mắt đang nhìn về phía đó của Hạng Du. Hạng Du ngược lại là thản nhiên, còn rất dịu dàng cười với y một cái. Phương Dĩnh Đông thì giống như bị dọa cho mất hồn rồi, trên tay còn cầm li rượu đưa đến bên miệng nhưng vẫn chết lặng không nhúc nhích.
Người đàn ông kia cũng phát hiện Phương Dĩnh Đông là lạ, theo ánh mắt cũng nhìn đến đây.
Hạng Du sau khi cười xong thì đi qua, đưa tay vỗ vỗ bả vai Phương Dĩnh Đông, rõ ràng không hề dùng sức chút nào, nhưng toàn thân y vẫn run bắn lên.
“Bác sĩ Phương, uống nhiều rượu quá không tốt lắm đâu.” Nói, lại hướng người đàn ông kia nói: “Tôi tên là Hạng Du, là bạn của bác sĩ Phương, không ngại tôi cũng ngồi đây chứ?”
Mặc dù nói như thế nhưng Hạng Du một chút cũng không có ý hỏi ý kiến bởi vì hắn đã ngồi xuống bên cạnh Phương Dĩnh Đông rồi.
Sau khi Hạng Du ngồi xuống, nhìn whisky trong tay người đàn ông kia, nhíu mày, kêu một cốc bia lạnh. Hắn vốn không định uống rượu, lại càng không muốn giả bộ tao nhã, Hạng Du vẫn là một người vô cùng dung tục, chính hắn là người rõ ràng nhất.
Người đàn ông rất phong độ, tự giới thiệu mình xong, gọi là Quan Triết, làm quản lý ở một công ty có chút danh tiếng, mặc tây trang phẳng phiu, người thì vô cùng dịu dàng, ăn nói cũng nhã nhặn.
Không phải Hạng Du có hiềm khích gì với gã nhưng quả thật cũng có chút thành kiến, Hạng Du cảm giác người này không có ý tốt.
Khung cảnh ba người ngồi có chút xấu hổ, Phương Dĩnh Đông uống rượu, Hạng Du liền một mực nhìn y, cũng không nói chuyện. Quan Triết muốn làm nóng bầu không khí lên một chút nên cười nói: “Anh nhớ Dĩnh Đông vô cùng thích văn của Ác Tục Du Hí, truyện mới “Mặt nạ dối lừa” của hắn em đã xem qua chưa?”
“Tôi không thích.”
Phương Dĩnh Đông đặt ly rượu xuống, đẩy mắt kính một cái, uống rất nhiều rượu rồi nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như vậy, vẫn bĩnh tĩnh trước sau như một.
“Không thích sao?”
Quan Triết hơi sửng sốt, không biết là y không thích “Mặt nạ dối lừa” hay đã không còn hâm mộ Ác Tục Du Hí nữa?
“Ừ. Tôi không thích Mặt nạ dối lừa.”
Hạng Du nhìn Phương Dĩnh Đông vài giây, cười uống một hớp bia, “Quả thật viết không hay.”
“Không phải viết không hay, mà là viết quá đen tối.”
Ba người nghe tiếng đều ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông ba mươi tuổi đang đứng bên cạnh họ, một tay đút túi quần, một tay khẽ đẩy mắt kính, bạch quang chợt lóe, trên mặt là một vẻ thâm trầm, tỉnh táo, nụ cười xấu xa như phường lưu manh, nếu để đám hộ sĩ Mộc Giai Giai nhìn thấy, nhất định lại hưng phấn hét lên, quỷ súc mắt kính công xứng với tiểu bạch thỏ thụ như thế nào đó cho coi; ai nha, người ta thích cường công á, xứng với băng sơn mỹ nhân thụ cơ…
“Tổng biên tập Thư đại nhân.”
Hạng Du cười rộ lên, cái tên quỷ súc này không phải ai khác chính là tổng biên tập tổ ngôn tình, Thư Nhiên!
Thư Nhiên cười một cái, cũng không khách sáo ngồi ngay bên cạnh Quan Triết, vắt chéo chân, “Hành văn cùng tình tiết của “mặt nạ dối lừa” không cần đề cập đến, chính là giọng văn rất đen tối, tin rằng những ai không thích nó cũng vì thế?”
Phương Dĩnh Đông không nói chuyện.
Thư Nhiên cười với Hạng Du nói: “Thế mà cậu còn nhận ra tôi đó.”
“Đúng thế.” Hạng Du gật đầu, “Tôi còn đang cố gắng để truyện của mình được Thư tổng biên tập đây, đương nhiên phải nhận ra rồi.”
Thư Nhiên sững sờ, thoáng cúi đầu giả vờ chỉnh mắt kính, khóe miệng khẽ cười, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đó là cười khổ.
Hạng Du không ngu ngốc, “Phố thứ 7” là Gay bar, có bao nhiêu người vào đây giống hắn chứ. Bình thường đến đây cũng đều là người trong giới. Thư Nhiên ở trong này, hắn đương nhiên hiểu được điều đó có nghĩa là gì, nghĩ lại thì khi thấy Thư Nhiên viết [Bảy năm], hắn có chút không hiểu rõ. Hóa ra, là anh ta thích người biên tập kia mới đúng.
Tưởng tượng của đám tiểu hộ sĩ tan thành mây khói rồi, bởi vì người quỷ súc mắt kính công yêu không phải tiểu bạch thỏ mà là một quỷ súc ác độc tương đồng…
Hạng Du thấy vẻ mặt của anh ta, cố ý nói sang chuyện khác. Hắn vốn không phải bà tám, loại chuyện này, người khác bà tám cũng chẳng có tác dụng gì.
“Bác sĩ Phương là fan hâm mộ của anh, là người bình luận khen văn của anh lần trước, không phải anh nên tặng cho anh ấy một chữ kí sao?”
Thư Nhiên không có phản ứng gì, liếc mắt nhìn Phương Dĩnh Đông một cái, gật đầu.
Phương Dĩnh Đông lại hoàn toàn choáng váng. Lúc Hạng Du nói chuyện, không nể nang gì ai, bạn một giây sau hỏi hắn một giây trước vừa nói cái gì, chính hắn cũng không nhớ nhưng người khác nghe được rõ ràng.
Tay Phương Dĩnh Đông khẽ run lên, cái ly đang cầm trên tay cũng khẽ rơi xuống bàn, nửa ly rượu cũng sánh ra ngoài, đổ hết lên người.
Hắn biết rõ, biết mình là Khả Tiếu Chi Nhân, hắn nói: “Anh ấy là người bình luận khen văn của anh lần trước…”
“Dĩnh Đông…”
Quan Triết thật vất vả mới nói chen vào được, còn chưa thể hiện xong sự quan tâm của mình, Phương Dĩnh Đông đã đứng bật dậy, “Tôi vào toilet chút.”
Nói xong cúi đầu đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc này, y mới thấy bản thân đã uống quá nhiều, đầu óc có chút choáng váng, đứng cũng không vững, say rồi.
Lấy một khăn giấy lau vết rượu trên quần áo của mình, nước ngấm vào áo len rất nhanh, căn bản là không lau được gì cả, động tác của Phương Dĩnh Đông có chút máy móc.
Đây là gì?
Không nghĩ tới bản thân đến Gay bar lại bị Hạng Du nhìn thấy, càng không nghĩ tới chính là, hóa ra hắn đã sớm biết. Vậy hắn tìm đến mình thật sự vì trải nghiệm cuộc sống sao? Nụ hôn kia lại vì cái gì? Chính mình thật sự là –
Khả Tiếu Chi Nhân…
Phương Dĩnh Đông nhìn một mình trong gương rất trấn định, lạnh lùng, mím môi, không có chút biểu cảm dư thừa nào. Nhưng y thật sự trấn định sao? Chỉ một mình Phương Dĩnh Đông mới biết rõ, giống như khôngcòn có thể giả vờ nổi nữa rồi…
“Đừng lau, quần áo ướt hết rồi.”
Đột nhiên cổ tay bị nắm chặt.
Trong gương, Hạng Du đứng sau lưng Phương Dĩnh Đông, một bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay y, cúi đầu nhìn y.
Khẽ run rẩy, Phương Dĩnh Đông bỗng nhiên lắc lư, có chút đứng không vững.
Hạng Du kéo y sát vào người mình, phát hiện sắc mặt y không đúng lắm, “Làm sao vậy bác sĩ Phương? Có phải lại đau dạ dày nữa không?”
“Không sao.”
Gương mặt Phương Dĩnh Đông trắng bạch, kín đáo thoát cổ tay của mình khỏi tay người nào đó.
“…Chỉ có chút say.”
Hạng Du nhướng mày, không nhịn được có chút giận, tốt bụng đến nhìn anh ta một cái, không cảm ơn thì thôi còn tránh giống như gặp virút ấy.
Đè lại bả vai Phương Dĩnh Đông, đặt y lên bồn rửa tay, giọng nói lạnh lùng nói: “Anh ở đây ồn ào cái gì?”
“Cái gì?”
Phương Dĩnh Đông ngẩng đầu, cách một lớp kính mắt sắc lạnh, Hạng Du nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng, chỉ là đôi mắt đó hơi đỏ, dáng vẻ rất quyến rũ, khiến người khác không nhịn được khẽ rung động.
“Thật là.”
Hạng Du xoa xoa huyệt thái dương, mình đột nhiên lại mắc bệnh gì chứ, không biết lại làm sao rồi.
“Anh uống nhiều rượu quá, để tôi đưa anh về nhà trước, đã nói qua với Thư Nhiên rồi.”
Hạng Du đi trước, Phương Dĩnh Đông liền ngoan ngoãn theo sau, một tiếng cũng không nói, đặc biệt nghe lời, trực tiếp đi khỏi quán bar, hai người ngồi lên chiếc xe Trung Hoa của Hạng Du.
Lúc đến nhà Phương Dĩnh Đông, đã là hơn mười hai giờ đêm rồi.
Phương Dĩnh Đông cầm chìa khóa mở cửa, đứng nửa ngày cũng không xỏ chính xác vào ổ khóa, Hạng Du thật sự nhìn không được nữa, cầm lấy chìa mở cửa ra.
Vào nhà, Hạng Du đi mở đèn, nghĩ muốn lấy một cốc nước ấm cho y, kết quả vừa đi ra khỏi phòng bếp, nước ấm cũng đổ hết luôn, thế mà không thấy người ở đâu nữa.
Cuối cùng tìm thấy Phương Dĩnh Đôngở cửa trước.Tên kia giống như người ngớ ngẩn, đến giày cũng không cởi ra được, cứ đứng như vậy, dựa lưng vào cửa, cúi đầu, mái tóc mềm mại cứ rũ xuống như thế, che một bên mắt.
“Sao thế, mau tới đây.”
Phương Dĩnh Đông không nhúc nhích.
Hạng Du đi qua kéo y, lại bị y hất tay ra, Hạng Du giận rồi, “Rốt cục là sao hả? Anh có gì không hài lòng cứ nói thẳng ra.”
“Không có.” Vẫn cúi đầu, chậm rãi lắc lư.
Nói tiếp, “Cậu cũng về nhà đi thôi, đã rất khuya… rồi.”
Phương Dĩnh Đông nhàn nhạt nói, nhưng đến cuối cùng vẫn không nhịn được có chút run rẩy.
“Anh ngẩng đầu lên trước.”
“Hửm?…”
Hạng Du thở dài, nâng cằm y lên, động tác vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng nâng mặt y lên.
Con mắt đỏ ngầu, chính là đuôi mắt còn lờ mờ có chút hơi nước, giống như một con thỏ nhỏ.
Hạng Du nhìn thẳng vào mắt Phương Dĩnh Đông, hỏi: “Đau dạ dày sao? Có phải uống nhiều quá nên nhức đầu không? Rốt cục là sao anh nói đi chứ.”
“Không có…”
Phương Dĩnh Đông theo bản năng định nói, không có chuyện gì, lại bị Hạng Du ngắt ngang.
“Anh lại vẫn nói không có chuyện gì. Rốt cục là thật sự không có chuyện gì? Hay là tôi không đáng tin hả?”
Phương Dĩnh Đông không nhịn được nữa, nước mắt chảy ra, thút thít khóc, nước mắt cứ thế lăn xuống gò má, chảy xuống cằm nhọn, rơi xuống đất.
Y đang nghĩ, Hạng Du rốt cục là loại người gì? Dịu dàng ư? Bá đạo hả? Săn sóc sao? Có phải cường thế không? Nhìn hắn rõ ràng là kẻ không làm việc theo nguyên tắc mà.
Rõ ràng biết mình là Khả Tiếu Chi Nhhân, rõ ràng biết mình là Gay, còn dịu dàng với mình như thế, chẳng lẽ hết thảy những điều này cũng không phải trêu đùa mình sao? Không phải trêu đùa vậy thì là gì? Nếu không phải trêu đùa tại sao lại vẫn như vậy?
Hạng Du nhìn y khóc, trong tim nhói một cái, nghĩ không cần để ý làm gì nhưng vẫn không nhịn được lau nước mắt cho y.
Phương Dĩnh Đông gạt tay hắn ra, kính mắt bị nhòe rồi, không thấy rõ lắm, thế nên kéo hẳn nó xuống, vứt mạnh ra ngoài. Kính mắt không chọc gì y nhưng trong lòng y không thoải mái. Trăm ngàn lần không được trêu vào người bình tĩnh, bởi vì cái kia chỉ là vỏ bọc của họ mà thôi.
“Cậu có biết tôi từng mắng cậu không?”
“… Biết.”
“Ngay từ đầu đã biết rồi?”
Hạng Du khẽ gật đầu.
Phương Dĩnh Đông cười khẽ một tiếng, “Vậy cậu có biết lúc nãy là quán bar gì không?”
Hạng Du không có biểu tình gì nói: “Gay bar.”
Phương Dĩnh Đông không nói.
“Cho nên đây là?” Hạng Du nhướng mày.
“Cho nên,” Kéo cửa ra, “Cậu đi nhanh đi.”
Cửa mở ra một nửa, vang lên tiếng “phang” lại bị một lực cực mạnh đóng lại.
Một tay Hạng Du đặt lên cửa, một tay đè lên bả vai Phương Dĩnh Đông. Phương Dĩnh Đông có chút mơ hồ, không phản ứng gì cả.
Bóng đen đột nhiên phủ lên người mình, Hạng Du cúi đầu, càng ngày càng gần y hơn, Phương Dĩnh Đông không dám động đậy, sững sờ nhìn hắn, cơ hồ là chóp mũi chạm chóp mũi. Lúc này đến cả hít thở của đối phương cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
“Bác sĩ Phương.”
Giọng nói của Hạng Du ở rất gần, Phương Dĩnh Đông há miệng muốn nói chuyện nhưng cổ họng không phát ra tiếng được.
Giọng nói của hắn còn trầm thấp hơn bình thường, Hạng Du cười một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói lười biếng bình thường giờ phút này có chút gian tà.
“Bác sĩ Phương, tôi muốn hôn anh, làm sao đây?”
“Cậu…”
Hạng Du nhìn chằm chằm y, “Làm sao bây giờ đây” nói xong tay lại từ trên bả vai hơi chuyển xuống dưới, khoác hờ lên eo đối phương.
Phương Dĩnh Đông cứng đờ, đứng thẳng người.
“Anh không có say đúng không? Ngày tôi hôn anh đó.”
Cổ họng khẽ trượt một chút, Phương Dĩnh Đông vẫn không nói được lời nào.
“Vậy bây giờ anh có say không?”
“Không…có.”
Hạng Du thỏa mãn gật đầu, sau đó, hôn xuống.
Nhẹ nhàng cọ cọ, day day đôi môi đối phương, giống như bị ma ám, Hạng Du nghĩ mình cũng sẽ có lúc như thế này sao, điên cuồng muốn làm một chuyện gì đó. Trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời của mình, chưa có một việc gì là chính bản thân hắn thật sự muốn làm cả. Lười biếng, quả thật chính là vậy. Bởi vì hắn vẫn luôn cảm thấy chẳng có gì quan trọng cả. Mà bây giờ, hình như không giống nữa.
Nâng eo Phương Dĩnh Đông lên, dùng sức ép y sát vào ngực mình, ôm chặt, dễ dàng cạy mở hàm răng y, dịu dàng mà bá đạo cướp đoạt, tỉ mỉ quét qua mỗi nơi ngọt ngào, cuồng nhiệt mà say đắm khiến người trong ngực không nhịn được run rẩy.
“Cậu vì sao…”
Lúc kết thúc nụ hôn dài, Phương Dĩnh Đông tựa lên cửa, miễn cưỡng để bản thân có thể đứng thẳng, thở gấp, hỏi.
“Không vì sao cả.” Hạng Du lại kéo y vào ***g ngực mình, cánh cửa rất lạnh, “Tôi thích, muốn hôn anh.”
Hạng Du rất thông minh nhưng cũng là người không mấy khi dùng não để suy nghĩ kĩ càng, có một số việc nghĩ mãi không hiểu, có một số việc lại quên không nhớ rõ nữa. Giống như khi thấy Thư Nhiên, hắn chỉ là nghĩ, hóa ra Thư Nhiên thích vị biên tập kia.
Hắn đã quên, khi mới nhìn thấy [Bảy năm], cái cảm giác quen thuộc lúc đó, một trò chơi đơn giản đã biến vị rồi, chỉ là người khởi xướng trò chơi vẫn chưa nhận ra mà thôi…
“Bác sĩ Phương, tôi lại muốn hôn anh rồi… làm sao bây giờ?”
END 8
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT