Cửa phòng một đường nhẹ nhàng đẩy ra, người tới thăm dò, thấy Giang Dạ Bạch trên chiếu, phát ra một tiếng thở nhẹ, phản xạ che miệng lại hết nhìn đông tới nhìn tây. Đợi trong chốc lát, thấy nàng không hề phản ứng, liền rón ra rón rén đi vào, dùng mũi chân đá đá đầu Giang Dạ Bạch.

(đọc đoạn này, ko, phải là cả chương này ta cực kỳ muốn bò ra cười =]] )

Giang Dạ Bạch không nói gì: Hoa tỷ, ta cũng không đắc tội ngươi a!

Người tới không phải ai khác, đúng là Hoa Âm Túy.

Hoa Âm Túy thấy nàng vẫn là không có phản ứng, nghĩ nghĩ, không biết ở đâu lấy ra cái khăn tay.

Giang Dạ Bạch nghĩ đến nàng định lau mặt cho mình, đến khi cảm giác hơi giật mình, chỉ thấy Hoa Âm Túy dùng cái khăn tay kia đem bịt kín ánh mắt của nàng (Giang Dạ Bạch), còn buộc cho thật chặt.

Không chỉ có như thế, nàng lại cởi đai lưng xuống, cũng gắt gao trói luôn cả tay Giang Dạ Bạch.

Ê … Cái này có điểm quá đáng đi! Giang Dạ Bạch xấu hổ.

Hoa Âm Túy cẩn thận kiểm tra lại nàng một lần, xác định không có sơ hở gì, liền từ dưới váy rút ra cái xẻng nhỏ bắt đầu —— đào hố.

Giang Dạ Bạch lắp bắp kinh hãi, ngưng thần lại nhìn, thật là ——đào hố!

Kỳ quái, Hoa Âm Túy vì sao muốn tới nơi ở của Cảnh Nguyên đào hố? Nàng muốn tìm đồ vật sao? Tìm cái gì?

Một loạt nghi hoặc làm phức tạp Giang Dạ Bạch, nguyên bản chỉ cần chờ đợi sẽ biết được kết quả, không cần lo âu như thế, nhưng vấn đề là —— Hoa Âm Túy thật sự đào quá chậm ! Nàng đào hai cái, ngừng trong chốc lát nghỉ ngơi, suyễn mấy hơi thở, lại đào hai cái, nghỉ ngơi. Giang Dạ Bạch ở một bên nhìn xem rất sốt ruột, hận không thể đi lên thay nàng đào: tỷ tỷ a ngươi nhanh nhanh lên chút a, nếu không với tốc độ này của ngươi, muốn đào đến năm nào tháng nào a? Vạn nhất bọn Cảnh Nguyên trở về làm sao bây giờ? !

Như thế đào đào ngừng ngừng, đại khái sau có thời gian uống chén trà nhỏ, Hoa Âm Túy rốt cục đào ra cái hố lớn như cái thùng múc nước vậy, nàng từ trong lòng lấy ra hạt giống, tỉ mỉ trồng xuống, lấp đất lên, đè cho bằng. Kể từ đó, mặt đất liền giống như không có gì xảy ra.

Sau khi làm xong hết thảy, Hoa Âm Túy lại đây tháo bỏ dây thừng cùng khăn tay của nàng, lại dò xét hơi thở của nàng, xác định Giang Dạ Bạch không tỉnh cũng không phải đang giả bộ ngủ, xoay người rời đi.

Giang Dạ Bạch ở một bên nhìn xem rành mạch, trong lòng âm thầm thán phục người này làm việc cẩn thận đa nghi, đối với một người đang hôn mê còn lo lắng như thế. Lại tò mò nàng đến tột cùng ở đó trồng cái gì, liền quyết định ở thời điểm bản thân hôn mê thử xem, có thể vận dụng niệm lực làm cho cái đó lớn lên hay không.

Nàng thử thúc giục pháp lực, giật mình, dạ dày lập tức trào ra một cỗ nhiệt lưu thật lớn. Nay Giang Dạ Bạch đã không còn như ngày xưa, lúc này vô cùng thuần thục dắt luồng nhiệt lưu kia hóa thành một sợi vô hình, hướng nơi trôn hạt giống bay đi, thậm chí không cần phân phó, sợi kia liền tự động đâm vào hạt giống bên trong, chậm rãi rút mầm nó ra, lại một đường tác động, hạt giống phá đất mà ra…

Nhất Cửu khẽ thở dài, nói: “Không nghĩ tới bất quá ngắn ngủn vài ngày, ngươi đã đột nhiên tăng mạnh đến cảnh giới như thế.”

“Là ngươi chỉ điểm tốt.” Lời ấy không giả, nếu không có lúc ban đầu Nhất Cửu ở bên chỉ dẫn, nàng cũng vạn vạn không thể tưởng được cổ lực lượng đói khát kia nguyên lai có thể sử dụng như vậy.

Nàng rõ ràng là đang cảm kích, không biết vì sao Nhất Cửu nghe xong, trầm mặc một thời gian.

Hạt giống nảy mầm, mầm khai ra cành lá, đầu cành toát ra nụ hoa, nụ hoa lại nở ra đóa hoa… Đó là một quá trình phi thường kỳ diệu. Nguyên bản chuyện tình phải mất tới cả tháng, cư nhiên ở trong một khắc ( ~15phút ) ngắn ngủn đã có thể hoàn thành, ngay cả chính Giang Dạ Bạch, cũng không thể không cảm khái pháp thuật cường đại.

Mà ngay tại khi đóa hoa nở ra, Nhất Cửu bất ngờ nói: “A!”

“Làm sao vậy?”

“Mau dừng lại!”

“Hả?” Giang Dạ Bạch vội vàng thu lực, nhưng đóa hoa đang nở ra, hiển nhiên là sẽ không bởi vì lực thúc giục biến mất mà cũng yên lặng theo, vẫn tiếp tục nở rộ. Cùng lúc đó, Giang Dạ Bạch nghe thấy được một mùi hương.

” Hương vị này nghe thấy rất thơm a!” Nàng nhịn không được ca ngợi.

(tại sao lại là “nghe mùi” ? ta mặc kệ tác giả a)

Nhất Cửu bất hạnh, ai thán liên tục: “Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi cái này xong rồi…”

Giang Dạ Bạch tò mò: “Cái gì xong rồi? Vì sao xong rồi?”

Nhất Cửu không đáp, chỉ thường thường niệm vài câu xong rồi. Trong những tiếng xong rồi của hắn, đóa hoa đã tàn. Hoa này khá đặc biệt, nở ra một cái liền chết, không chỉ có như thế, tính cả lá cây và cành cũng cùng nhau héo rũ, đều bóc ra, rơi trên mặt đất hóa thành bụi. Sau đó, mặt đất lại khôi phục bằng phẳng như không.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, thực không thể tin được ngay tại một lát trước, nơi đây còn có một gốc cây hoa.

Nhưng loại mùi thấm người này, lại quấn quanh trong không gian như trước, thật lâu không tan.

Giang Dạ Bạch truy vấn nói: “Đây rốt cuộc là hoa gì? Ngươi nói cho ta biết a!” Bên này vừa hỏi xong, bên kia liên tiếp “CMN” truyền đến.

Nghe từ ngữ đặc sắc như thế, Giang Dạ Bạch không cần đoán, chỉ biết —— Quỳnh Hoa đã trở lại. Hơn nữa thực hiển nhiên, bọn họ hành động thất bại .

Một đạo tử quang (ánh sáng tím) hiện lên, Cảnh Nguyên xuất hiện tại trong phòng, tay áo của hắn thấm máu nhỏ giọt tích táp, Quỳnh Hoa nằm ở bên trong, cả người đẫm máu, xem ra bị thương không nhẹ.

“Vẫn tốt chứ?”

“CMN Thục Sơn CMN thất tinh CMN lão bất tử CMN …”

“Có tinh thần mắng như thế, xem ra là không có việc gì.” Cảnh Nguyên nói xong quăng hắn một cái, Quỳnh Hoa lập tức gào lên như giết heo, nhéo ống tay áo của hắn bò lại, gắt gao tự nhốt mình ở bên trong.

Cảnh Nguyên dở khóc dở cười: “Ngươi còn muốn ở đây bao lâu? Mau cút trở về chữa thương!”

Quỳnh Hoa thế này mới lưu luyến từ trong tay áo hắn đứng lên, hắn vừa động, máu lại rầm rầm giọt xuống. Cảnh Nguyên nói: “Ta đưa ngươi trở về, ngươi đừng có lại lộn xộn .”

“CMN Thục Sơn CMN thất tinh CMN lão bất tử CMN …” Quỳnh Hoa thấy không cần ra sức, dù sao nằm không có chuyện gì, lại mắng một lần, mà ở trong tiếng mắng của hắn, bạch cầu từ đầu ngón tay Cảnh Nguyên nhảy lên, bao lấy Quỳnh Hoa.

“Ta để cho Bạch Nương Tử đưa ngươi trở về.”

Phốc, Quỳnh Hoa phun ra một ngụm máu tươi: “Bạch, bạch, bạch nương tử?”

“Ừ. Tên ta mới đặt.”

“Ngươi đặt tên cái chuôi kiếm gặp thần sát thần gặp quỷ sát quỷ lên trời xuống đất độc nhất vô nhị tứ hoang bát hợp duy ngã độc tôn kêu là Bạch Nương Tử?”

Giang Dạ Bạch thế mới biết, nguyên lai tên thanh kiếm kia vốn cư nhiên là dài như vậy.

Quả nhiên, Cảnh Nguyên trả lời cũng là hai chữ: “Quá dài.”

“Cũng không thể gọi là Bạch Nương Tử a! Gọi cái tên uy vũ khí phách không tốt sao, tỷ như tru tiên, tiên nghịch, đấu phá thương khung gì đó …”

“Mềm mại mau lẹ, liều chết triền miên, như bóng với hình, không rời không bỏ (bất ly bất khí). Chẳng lẽ không phải đúng là Bạch Nương Tử có tình có nghĩa lại có pháp lực cường đại trong truyền thuyết?”

(Truyền thuyết Thanh xà Bạch xà, ta ko nghĩ Cảnh Nguyên cũng có lúc sến như thế này =]] )

Quỳnh Hoa lại bắt đầu hộc máu.

Cảnh Nguyên không hề vô nghĩa, ngón tay di động, Bạch nương tử sẽ đưa Hứa Tiên, à không Quỳnh Hoa đi.

Hắn thế này mới xoay người, bước từng bước về phía Giang Dạ Bạch , sau đó, tựa như thấy cái gì như là đáng sợ nhất thế gian, sắc mặt biến trắng.

Giang Dạ Bạch tưởng thân thể mình xảy ra vấn đề gì, vội vàng nhìn, rõ ràng vẫn nằm giống như đang ngủ. Nhưng biểu tình của Cảnh Nguyên hoảng sợ như vậy—— nàng chưa từng thấy hắn kinh hoảng như thế !

Nhất Cửu lên tiếng: “Hắn cũng phát hiện .”

“Gì? Hoa sao?” Giang Dạ Bạch tâm niệm vừa động, chỉ thấy Cảnh Nguyên hướng nàng ngã xuống.

A ——

Giang Dạ Bạch trơ mắt nhìn hắn ngã xuống trên người mình.

Không chỉ có như thế, hắn còn ôm thắt lưng nàng, hơi thở ấm áp phun trên mặt nàng, nói ba chữ: “Muội muội, ta…”

Ngươi làm sao vậy?

Trên mặt Cảnh Nguyên lộ ra một loại biểu tình rất kỳ quái, buông thắt lưng của nàng ra, đem thân mình từ trên người nàng lật sang một bên, sau đó liền vẫn duy trì cái tư thế cứng ngắc kia, giống như đang phải đối kháng cái gì đó, cả người phát run.

Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Giang Dạ Bạch nhịn không được hỏi Nhất Cửu.

Nhất Cửu ngập ngừng . . . . Sau, nhẹ nhàng nói một câu: “Thế này còn không nhìn ra? Hắn trúng xuân – dược .”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tục chuyện xưa như vậy, làm sao có thể không có xuân dược! ! !

Cho nên, xuân dược đến đây! ! Oa ha ha ha

PS: hôm nay không thoải mái, ở nhà dưỡng bệnh. Vừa mới tỉnh ngủ, càng chậm, thứ lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play