“Khoảng cách giữa Ma giới và Nhân giới, nghe nói có một con đường rất dài, trên con đường này không thể sử dụng pháp thuật gì, chỉ có một phương pháp là đi bộ hành tẩu, bọn họ đi tới, ước chừng cần một trăm năm. Nhưng mà, một khi thiên nhãn bị mở ra, con đường kia lập tức mất đi hạn chế, ma tộc có thể nháy mắt bay tới. Bởi vậy, lần trước mới có phương pháp đối phó là trước khi thiên nhãn mở ra đã đem nó che lại hoàn toàn.” Cảnh Nguyên nói đến chỗ này, nhìn nàng nói, “Sùng Hương sư tổ tuy là tổ tiên của phái ta, nhưng hắn bất quá chỉ là một người phàm, ngươi… ngươi không giống như thế.”
“Hả?”
“Trăm ngàn năm qua, loài người tu chân đều phải thanh tâm quả dục, sợ nhất chính là một cái tham niệm (ý niệm tham lam). Mà ngươi lại có thể dùng tham niệm cắn nuốt vạn vật, không chỉ có như thế, còn có thể ăn cả linh vật để chuyển hóa thành pháp lực bản thân—— điều này thực đáng sợ, cũng thực đáng quý. Cho nên…” Không biết là có phải ảo giác hay không, trên mặt Cảnh Nguyên trước sau như một không hề hiển lộ ý cười, nhưng Giang Dạ Bạch lại cảm thấy hắn lúc này ôn nhu hơn so với bất kỳ thời điểm nào khác—— một loại chân chính ôn nhu, “Ta cho rằng, nếu ngươi đúng như lời nói, có thể không phải chết.”
Lông mi của nàng nhẹ nhàng run lên.
Lại chậm rãi ngước lên, đối diện với ánh mắt của hắn.
Người này… Nguyên bản hẳn là phu quân của nàng. Là nhân duyên ký kết từ hồi tóc còn để chỏm. Vốn nên là người duy nhất trên thế gian này nàng có thể dựa vào.
Nhưng hôm nay, thân phận chuyển hoán, lập trường đại biến, hắn là kẻ được khen là cao đồ trong phái, nàng là người mới lam lũ bất hạnh. Vốn là không nên, vì sao ở giờ khắc này, lại nảy sinh ra một loại cảm giác như là “Ỷ lại”?
Có thể bị cổ vũ như vậy, thật tốt.
Có thể bị săn sóc như vậy, thật tốt.
Có thể trong lúc tứ cố vô thân như thế, vấn đề gì đều phải tự mình đối mặt, cái gì phiền toái đều phải tự mình xử lý, gặp được một người như vậy… Thật tốt…
Giang Dạ Bạch nhìn chằm chằm Cảnh Nguyên không chớp mắt, ở sâu trong nội tâm bốn bề sóng dậy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không thể bình tĩnh. Lại bởi vì kích động, mà bắt đầu nhẹ nhàng phát run.
Ánh mắt Cảnh Nguyên thay đổi: “Tiểu sư muội…”
Hắn cũng đã nhìn ra tâm tình ỷ lại cùng ngưỡng mộ của nàng? Tim Giang Dạ Bạch đập thình thình.
Cảnh Nguyên vươn tay về hướng nàng.
Hắn muốn sờ mặt của nàng sao? Tựa như một nam nhân đối với nữ nhân cực hạn ôn nhu vuốt ve mặt của nàng sao?
Giang Dạ Bạch mở to hai mắt không dám nhúc nhích, trái tim nàng đập rất nhanh rất nhanh.
Sau đó chỉ thấy đầu ngón tay thon dài phất đến, chạm đến khóe môi của nàng, nhẹ nhàng lau một cái——
“Tiểu sư muội, nước miếng của ngươi chảy nhiều lắm.” Cảnh Nguyên lộ ra biểu tình kinh khủng và trêu tức, khinh bỉ nhếch khóe môi, “Nghĩ muốn ăn ta như vậy sao?”
“… …” Giang Dạ Bạch uốn éo đầu, che miệng lại, ôm hận nghĩ: tự mình đa tình bị sét đánh a!
Bởi vì Cảnh Nguyên chiếm được linh kiếm mới, mà Thánh trì cũng bị Giang Dạ Bạch xâm phạm uống hết, hai người không hề ở lâu, xoay người xuống núi.
Đã có phi kiếm trong tay, tự nhiên không cần đi bộ.
Bạch cầu (quả cầu trắng) theo đầu ngón tay Cảnh Nguyên bay ra, hoàn toàn không cần ngâm xướng, liền tự động đưa hắn cùng Giang Dạ Bạch nâng lên, sau đó lóe sáng một cái, đến trước nơi ở của Cảnh Nguyên.
Trước đây Giang Dạ Bạch cũng tọa qua nhiều thứ phi kiếm, lần này vững vàng nhất, hoàn toàn nhẹ nhàng không cảm giác, đã vụt đi.
Quả nhiên là kiếm tốt a! Nàng trong lòng âm thầm thán phục.
Cảnh Nguyên thu bạch cầu, xoay người nói với nàng: “Tuy rằng nói thiên nhãn xuất hiện nhưng đến lúc đất trời rạn nứt chân chính phải mất một trăm năm, nhưng khó bảo đảm nhất định sẽ không phát sinh việc gì ngoài ý muốn, thúc giục nó mau mở ra, cho nên tiểu sư muội, ngươi tu luyện cho tốt, vì thiên hạ thương sinh, hơn nữa cũng vì chính ngươi —— “
Một câu cuối cùng Giang Dạ Bạch hiểu được, nói đúng là nếu nàng không trong lúc này cố gắng đề cao tu vi của mình, khẳng định là không sửa được vận mệnh phải hy sinh. Chỉ có tu luyện để mạnh hơn Sùng Hương sư tổ, mới có thể bất tử. Nói trắng ra, vẫn là châm ngôn bốn chữ—— “Thành sự do người”.
Cảnh Nguyên giảng đạo xong rồi, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt giống như đang nói “Ngươi nên thức thời chạy lấy người “. Nhưng Giang Dạ Bạch nghĩ đến phải về đối mặt với Ngôn Sư Thải, da đầu liền run lên, cứ do dự mãi, thông suốt nói ra: “Sư huynh, ta muốn ở nơi này!”
Cảnh Nguyên không sợ hãi mà cười, ánh mắt cong cong: “Vì sao?”
Giang Dạ Bạch đơn giản bậy bạ: “Cái kia… Ta là người cứu thế không phải sao? Cho nên, ta cảm thấy ta hẳn là được hưởng thụ đãi ngộ đặc thù.”
“Ồ?”
“Thần cơ tiên xu nói qua, nơi này linh khí rất thịnh, lúc này tu hành, làm ít hưởng nhiều…”
“Ừ.”
“Hơn nữa độc môn độc viện (nhà cửa đơn độc, tách biệt), thích hợp trốn đi ăn cái gì vụng trộm, hơn nữa như ta vậy, vạn nhất ngày nào đó không khống chế tốt, đem đồng môn sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội cũng ăn thì làm sao bây giờ? Cho dù chưa ăn thịt người, ăn bọn họ cũng không tốt…”
Cảnh Nguyên nhưng lại còn thật sự tự hỏi một chút, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Cũng phải.”
Giang Dạ Bạch vui sướng: “Sư huynh đáp ứng ?”
“Ngươi nói đạo lý rõ ràng, ta sao lại không đáp ứng? Huống chi, ta vừa vặn muốn xuất hành, nơi đây không cũng là không…”
Giang Dạ Bạch tươi cười trên mặt nhất thời cứng lại: “Xuất hành?”
“Ừ, thiên nhãn rạn nứt, không phải là nhỏ, sư phụ mệnh lệnh ta thẩm tra theo chư vị đạo hữu tiến đến cùng bàn đại sự. Ta trước mắt đã tìm được Thần cơ tiên xu, còn phải tìm hai người nữa.”
Giang Dạ Bạch thế mới biết nguyên lai Cảnh Nguyên mất tích lần trước, phải đi tìm Thần cơ tiên xu. Nàng sở dĩ ở lại nơi đây, chính là muốn mượn trợ lực của hắn làm cho tâm Ngôn Sư Thải sinh kiêng kị không dám xằng bậy, hắn nếu không ở đây thì cũng mất đi ý nghĩa. Nghĩ đến tận đây, không khỏi rất thất vọng.
Cảnh Nguyên đang chuẩn bị khởi hành, ngoảnh đầu, thấy nàng tội nghiệp nhìn mình, có loại tình cảm một lời khó nói hết, không khỏi cười: “Ngươi tu luyện cho tốt, ta trở về sẽ kiểm tra .”
Sao lại cảm giác… Giống như sư phụ? Giang Dạ Bạch thấy giữ lại không có hiệu quả, chỉ phải rầu rĩ đáp ứng.
Cảnh Nguyên chỉ tay bắn xuống, vừa muốn gọi ra phi kiếm, đột nhiên sắc mặt khẽ biến. Giang Dạ Bạch nghĩ đến hắn thay đổi tâm ý không đi nữa, đang muốn vui vẻ, Cảnh Nguyên trở lại hướng nàng vung tay áo một cái, một mùi hương ngọt đánh úp lại, nàng cảm thấy trời đất đảo lộn, ngã xuống.
Cảnh Nguyên thuận tay đỡ được nàng, thả nàng lên chiếu trong phòng, sau đó giận tái mặt nói: “Ngươi sao lại tới nữa?”
“Hắc hắc hắc hắc hắc…” Một tràng cười gian từ trong tay áo hắn truyền ra, cùng lúc đó, cổ tay áo đầy gió, ào ào rung động.
Cảnh Nguyên giống như quăng rác, đem gì đó trong tay áo quăng ra. Nên vật ấy lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất, rõ ràng chính là Quỳnh Hoa nhỏ bằng quả trứng gà.
“Không phải đã nói không có việc gì đừng tới tìm ta sao?” Cảnh Nguyên sắc mặt không hờn giận, “Thuật ẩn thân cũng không phải vạn năng , vạn nhất bị phát hiện, thất bại trong gang tấc.”
“Thối lắm. Ngươi có việc muốn nhờ thì tùy ý triệu hồi lão tử, lại không cho phép lão tử tự mình lại đây tản bộ một lần?” Quỳnh Hoa phỉ nhổ, lập tức lại thay đổi hé ra khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt nói, “Bất quá lần này ta đến, cũng thật có tin tức tốt nha.”
Cảnh Nguyên bất động thanh sắc “Nha” một tiếng.
Quỳnh Hoa biểu tình trừng mắt nhìn: “Thất Tinh kiếm trận phía sau núi đột nhiên biến mất, ngươi nói, cái này có phải chuyện tốt hay không?”
“Gì?” Cái này, Cảnh Nguyên rốt cục giật mình .
“Hắc hắc hắc hắc. Sau khi ta nhìn qua kính ngàn dặm phát hiện điểm này, lập tức tự mình lén lút đi lên xem xét một phen, phát hiện thật sự thiếu một người! Ngươi gọi người kia là gì… Ách, người kia mặc quần áo trắng cái kia…”
Cảnh Nguyên thản nhiên nói: “Thất tử tất cả đều mặc đồ trắng.”
“Chính là cái kẻ đứng đầu bị ghét nhất!”
Cảnh Nguyên nhíu mày: “Thiển Minh sư huynh?”
Trong hôn mê Giang Dạ Bạch nghe đến đây, trong lòng run lên.
Nói cũng ngạc nhiên, từ sau lần nàng bị sét đánh thì đã xảy ra thay đổi kỳ dị, chẳng những có cái dạ dày khủng bố, hơn nữa cho dù trong lúc hôn mê, cũng có thể lưu ra một đạo hồn phách đến coi trộm.
Giống như lúc Cảnh Nguyên cùng Quỳnh Hoa gặp mặt, nhiều lần đều bị nàng nhìn thấy. Mà hồn phách này lại thanh tỉnh, hiển nhiên là phi thường lợi hại. Bởi vì Cảnh Nguyên cùng Quỳnh Hoa pháp lực cao thâm như vậy, cũng chưa nhận thấy được.
“Chính hắn! Cái ánh mắt dài hẹp kia! Hừ, ta đã nói rồi, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, không đáng tin cậy chính là không đáng tin cậy! Sáu lão già khác ở đó, chỉ thiếu một mình hắn, khẳng định là lén lút đi ra ngoài tiêu dao khoái hoạt !” Lời nói của Quỳnh Hoa, đối với Thiển Minh có thành kiến rất lớn.
Cảnh Nguyên lại hơi hơi nhíu mi: “Không có khả năng. Thiển Minh sư huynh xưa nay ổn trọng tin cậy, nếu không sư phụ cũng sẽ không chọn lựa hắn thủ hộ phía sau núi.”
“Vậy ngươi nói xem, thật ra hắn đi đâu vậy?”
Cảnh Nguyên trầm ngâm.
Trong lòng Giang Dạ Bạch yên lặng rơi lệ —— Thiển Minh đi đâu, không ai biết rõ ràng hơn nàng. Quả nhiên giấy không bao được lửa, ngay cả hai ngày cũng chưa đến, chuyện tình Thiển Minh mất tích đã bị phát hiện, lại còn bị một kẻ thù phát hiện. Thục Sơn thực không hay ho.
Quỳnh Hoa xua tay nói: “Được rồi được rồi, mặc kệ hắn đi đâu, tóm lại, đây là cơ hội tốt để chúng ta vào núi! Thất tinh trận thiếu nhất tinh, bằng thực lực chúng ta, hoàn toàn có thể xông vào, thế nào? Muốn thử hay không?”
Cảnh Nguyên còn đang trầm tư.
Quỳnh Hoa giựt giây nói: “Ai nha, ngươi cũng đừng lại lề mề , cơ bất khả thất (thời cơ không thể để mất), chẳng lẽ ngươi thực còn muốn ta đợi năm năm nữa không thành? Cũng không ngẫm lại với tư chất trình độ này của ngươi, lại cho ngươi năm năm ngươi nhất định có thể lên làm Bạch y sao? Ta nói cho ngươi…”
“Được.”
“Đừng tưởng rằng hai ta là minh hữu cái gì ta cũng phải nghe lời ngươi định đoạt… Đợi chút, ngươi vừa nói gì đó? Được?”
Cảnh Nguyên lạnh lạnh nhìn hắn một cái: “Đừng dong dài, đi thôi.”
“Phải phải phải phải, đi thôi đi thôi.” Quỳnh Hoa chân chó đuổi kịp, đi được vài bước, bỗng quay đầu, “Đợi chút, người này làm sao bây giờ? Vừa rồi ngươi đánh nàng hôn mê? Đơn giản giết người diệt khẩu đi.”
Cứu mạng a, sư huynh —— Giang Dạ Bạch không tiếng động hò hét.
Cảnh Nguyên như nghe thấy được tiếng nàng kêu cứu, thản nhiên nói: “Không có việc gì, sau khi nàng tỉnh lại sẽ không nhớ rõ chuyện xảy ra chớp mắt trước khi hôn mê, cứ để nàng nằm như vậy đi.”
“Ta nói, ngươi cũng thật là, bản thân biết rõ không thể cho ai biết chuyện quá nhiều, còn dám để cho một nữ nhân lúc nào cũng lẽo đẽo bám theo… Đừng trách lão tử không nhắc ngươi tỉnh, thiên cổ tới nay bao nhiêu đại sự cuối cùng chính là hủy ở trên tay nữ nhân…” thanh âm Quỳnh Hoa lải nhải trong tay áo Cảnh Nguyên, tiếng bước chân nhẹ nhàng rời đi, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Giang Dạ Bạch lẳng lặng nằm ở trên chiếu, đang chuẩn bị cứ như vậy chờ thân thể tự động thức tỉnh, ai ngờ trong cơ thể đột nhiên một trận dao động, thanh âm Nhất Cửu vô cùng rõ ràng vang lên: “Không được! Chúng ta cũng phải đi theo!”
“Vì sao?”
“Bọn họ muốn đến sau núi, vật ở nơi đó là của ta, có thể nào rơi vào tay bọn họ?”
Giang Dạ Bạch thở dài: “Nhưng ta hiện tại không cử động được a.” Nàng tuy rằng ý thức thanh tỉnh, nhưng tay chân lại không thể động đậy .
Nhất Cửu có vẻ nóng vội, nhưng không có bước hành động tiếp theo. Xem ra, hắn từng nói không thể thao túng thân thể của nàng, là lời nói thật.
Giang Dạ Bạch chờ. Nhất Cửu cũng chỉ phải tiếp tục chờ .
Như thế qua không biết bao lâu, thoáng có tiếng bước chân từ xa đến gần, Giang Dạ Bạch rất nhanh ý thức được kia không phải tiếng bước chân Cảnh Nguyên, bởi vì khi chạy khi ngừng, nghe qua thực lén lút.
Theo sát sau, thanh âm người nọ nho nhỏ kêu: “Cảnh Nguyên sư huynh? Cảnh Nguyên sư huynh…”
Tâm Giang Dạ Bạch lách cách một chút —— là nàng!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bởi vì bạn học A Ma cho rằng “Con mẹ nó” là câu cửa miệng của Quỳnh Hoa, không nên để ai cũng dùng, như vậy sẽ không đặc sắc .
Cho nên ở chương trước hàng chữ cuối cùng đổi thành “Hố cha nó”. Khâm thử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT