“Cái gì? Cảnh gia muốn từ hôn?”

Tiếng đập bàn vang lên, làm kinh động đến Giang Dạ Bạch đang mơ mơ màng màng ngủ gật phía sau bức rèm. Nàng dụi dụi mắt, ngồi thẳng dậy bên cầm án(1), nhân tiện đưa ánh mắt dò hỏi về phía nha hoàn bên cạnh.

Nha hoàn giờ phút này cũng trong trạng thái kinh ngạc y như người đã đập bàn, bộ dạng như bị sét đánh trúng.

Bên ngoài, Giang gia chủ mẫu tiếp tục nổi cơn giông bão: “Vì sao Cảnh gia từ hôn?”

Bà mối năm đó đã làm mai cho hai nhà, ấp úng, vẻ mặt xấu hổ: “Chuyện đó… Người cũng biết rồi đó, Cảnh gia công tử từ nhỏ đã có thiên phú tuệ căn, được Thục Sơn tiên nhân để mắt đến, đưa lên núi tui chân, hơn nữa hiện tại đã thăng tới cấp Tử Y đệ tử…”

“Vậy thì đã sao? Ta không biết là còn có quy định thăng lên Tử Y thì không thể thành thân!”

“Không phải không thể thành thân, mà là…” Ánh mắt bà mối lướt nhẹ, bay tới phía sau bức rèm, hiển nhiên bà ta cũng biết Giang gia tiểu thư ở ngay phía sau đó, “Cảnh gia công tử nói… nói… tiểu thư… cùng y… không xứng…”

Giang mẫu thiếu chút nữa không thở nổi: “Cái gì? Dạ Bạch nhà ta không xứng với hắn? Dạ Bạch nhà ta không xứng với hắn? Dạ Bạch nhà ta không xứng với hắn?!” Nàng liên tiếp lặp lại ba lần, mới thấy bà mối khiếp sợ khẽ gật đầu.

“Loảng xoảng—- ” Ngay lập tức một tách trà bay tới, “Tuy không nói ra, nhưng trù nghệ của Dạ Bạch nhà ta đứng hàng thứ nhất trong thiên hạ.”

Dạ Bạch ở phía sau rèm ngước mắt nghi ngờ.

Bởi vì mẫu thân đại nhân thường nói, đường đi đến trái tim của nam nhân là thông qua bao tử của hắn. Bởi vậy, đối với nữ nhi duy nhất của mình cũng hết lòng bồi dưỡng tài nghệ, từ Nam chí Bắc phàm là đầu bếp nổi danh đều được mời đến quý phủ giảng dạy qua. Bất quá, tuy rằng nàng học không tệ lắm… nhưng muốn nói là thiên hạ đệ nhất thì e rằng khoa trương quá.

“Nhưng mà…” Bà mối thở dài, “Cảnh gia thiếu gia là người tu chân, ăn sương uống gió, cơ bản là không cần ăn cơm.”

“……” Một bầu không khí im lặng bao trùm lên Giang phủ.

Giang mẫu không chịu thua: “Nữ, nữ nhi của ta may vá thêu thùa cũng là đỉnh của đỉnh!”

“Tu chân y bào, là đồng phục được phát…”

“Còn có cầm kỳ thi họa…”

Bà mối không còn muốn phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn Giang mẫu, Giang mẫu không nói được nữa. Trong đại sảnh cứ như yên tĩnh như thế, một lúc sau, Giang mẫu thở sâu, mở miệng nói: “Vậy tên Cảnh Nguyên đó muốn thê tử như thế nào?”

“Điều này không có nói đến. Tuy nhiên… theo lão thân đoán, hẳn cũng phải là một vị tu chân cô nương.”

Giang mẫu hừ lạnh một tiếng, bưng chén trà lên: “Nếu vậy thì ta còn hiểu. Được rồi, từ hôn thì từ hôn. Làm phiền bà bà trở về báo với Cảnh gia, từ bỏ hôn sự này rồi thì về sau Cảnh gia cùng Giang gia cũng không còn liên hệ gì nữa.”

Tự bản thân bà mối cũng biết chuyện từ hôn này nhất định sẽ chọc giận Giang gia, nay nghe Giang mẫu nói vậy cũng không phải ngoài dự đoán, áy náy vén áo thi lễ, cáo từ ra về.

Bà mối chân trước chân sau vừa mới rời đi, Giang Dạ Bạch liền thấy tấm rèm bị xốc lên, mẫu thân đại nhân ánh mắt quyết liệu đi đến trước mặt, ôm chặt bả vai của nàng: “Nữ nhi à, nhìn con xem! Con nhất định phải lấy lại thể diện cho mẹ.”

“Hả?”

“Không phải muốn thê tử là người tu chân sao! Nữ nhi của ta cũng có thể! Đi chứng minh cho Cảnh Nguyên xem, cũng là cho Cảnh gia xem, bọn họ đã đưa ra một quyết định sai lầm cỡ nào!”

“Đợi đã! Mẫu thân, ý người là sao?”

“Không phải chỉ là một tên Tử Y đệ tử của Thục Sơn phái sao? Nữ nhi, đem hắn hạ xuống, sau đó phong phong quang quang mặc… cái đó, y phục cấp bậc cao nhất của Thục Sơn đệ tử là gì?”

“Bạch y.” Nha hoàn nhắc nhở.

Giang mẫu gật đầu thật mạnh: “Đúng, bạch y. Phong phong quang quang khoác bạch y, cưỡi phi kiếm bay trở về! Chỉ có như vậy mới có thể có thể rửa được nỗi nhục mà hôm nay ta phải chịu.”

“Đúng, tiểu thư, đó chính là biện pháp tốt nhất để trả thù kẻ phụ lòng kia.”

“Dám không cưới tiểu thư chúng ta, đúng là ăn gan hùm mật gấu! Còn là tiên nhân cái gì chứ! Rõ ràng là kẻ mù!”

“Nghe nói nơi đó toàn là dùng pháp thuật để phân cao thấp, thật muốn nhanh chóng nhìn thấy bộ dáng tiểu thư dẫm trên đầu tên họ Cảnh…”

“Tiểu thư, nếu là người thì nhất định không thành vấn đề!”

“Tiểu thư cố lên…”

Bọn nha hoàn ở bên cạnh bàn tán xôn xao, ai nấy đều phẫn nộ.

Làm cho đương sự Giang Dạ Bạch ngơ ngác hồi lâu, mới khẽ khàng nói một câu: “Mẹ à, người thật sự là mẹ ruột của con…sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play