“Được!” Ngải Lập nhìn đôi mắt trong sáng của Ngọc Diệu Âm, cảm nhận thiện ý của nàng, mắt tựa như bị bụi bay vào, hắn hơi khó chịu, tranh thủ thời gian Ngọc Diệu Âm thu dọn đồ đạc liền rời khỏi phòng Ngọc Diệu Âm, trở lại phòng của mình.
Thấy Ngọc Diệu Âm nghĩ đến mình như vậy, Ngải Lập vừa cảm động vừa hổ thẹn, bản thân mình từ lúc quen biết vị muội muội này đến nay, đến lễ gặp mặt còn chưa đưa, bây giờ Ngọc muội muội lại còn muốn tặng đồ cho ca ca, trong lòng Ngải Lập rất cảm động, hạ quyết tâm đi tìm hiểu tin tức nhiều hơn nữa để có thể tìm nơi giá bán cao nhất giới thiệu cho Ngọc Diệu Âm.
Bởi vì đã có đủ tiền, gian phòng xây lại tương đối nhanh, một gian phòng luyện công lớn xuất hiện trước mắt mọi người, nóc nhà cũng đã được sửa chữa, cả phòng rộng rãi sáng ngời.
Dù sao cũng là ghép sáu gian phòng nhỏ thành một phòng lớn, hơn nữa nóc nhà còn được nâng cao thêm, tạo nên cảm giác thoáng đãng.
Mọi người quan sát phòng luyện công mới mẻ, Vũ Văn Đông thả Kim Sí Tằm của mình trên mặt đất, gọi mỹ miều là để làm quen hoàn cảnh.
Được Vũ Văn Đông nhắc nhở, mọi người nhao nhao thả thú sủng của mình trước phòng luyện công, à, bây giờ đã thành khu vực của thú sủng. Về sau những sủng vật này chắc chắn không tránh khỏi việc tranh chỗ, như vậy càng sớm thích ứng hoàn cảnh càng tốt.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, những thú sủng này vừa mới ngửi ngửi lẫn nhau một chút liền lập tức tách ra từng khu vực, thật là ngoài dự liệu.
Quá trình này tương đối ôn hòa, không xảy ra tranh đấu thảm thiết gì, trên căn bản là căn cứ vào hình thể mỗi con thú và vị trí chủ nhân khi thả chúng ra mà chọn chỗ.
Giống như những người xa lạ tự động thiết lập khoảng cách an toàn, những thú con này cũng đều cách nhau một khoảng nhất định như vậy.
Thú sủng đã tự chọn chỗ xong, từng chủ nhân lập tức bố trí sân bãi, khiến chúng càng thấy dễ chịu, bây giờ đang là lúc phát triển, tham ăn giỏi ngủ mới có thể tích thêm lực lượng.
Ngọc Diệu Âm đưa tiểu sửu điểu đến trung tâm săn thú kiểm tra, đại phu nói tất cả nội tạng của nó đều bị chấn thương, chỉ có thể mỗi ngày ăn chút đan dược bổ dưỡng từ từ điều trị, ít nhất một năm mới hồi phục hoàn toàn.
Ngọc Diệu Âm nhận thấy đan dược cho thú con không rẻ như đan dược dành cho người, chỉ có thể lấy toàn bộ mười viên tam cấp thú tinh trên người mình ra đổi, thêm cả một viên tứ cấp thú tinh mượn của Ngải Lập cũng chỉ đủ một lọ thuốc bổ, bên trong có mười viên, nghiền ra cũng chỉ có thể cho tiểu sửu điểu ăn trong một tháng.
Tuy đại phu có thể nhìn ra mạch toàn thân tiểu sửu điểu tương đối kì lạ, nhưng vì không phân biệt được chủng loại của tiểu sửu điểu còn tưởng rằng là biến dị giống tạo thành mạch tượng hỗn loạn nên không nhắc với Ngọc Diệu Âm.
Đối với tiểu cô nương trước mặt, đại phu hẳn là không muốn thảo luận với Ngọc Diệu Âm về vấn đề cao thâm này, lại càng không nói đây chỉ là hoài nghi thoáng qua.
Ngọc Diệu Âm không phát hiện Thiện đại phu cảm xúc có chút khác thường, hơn nữa đại phu nói chuyện rất hấp dẫn. Thiện đại phu xách con Hổ Thảo Nguyên bị cà thọt lên nói: “Con hổ này không phải bị thọt bẩm sinh, hẳn là bị ngoại lực tác động bẻ gãy, thời gian cũng không dài, chỉ cần bó xương, rịt thuốc đúng hạn, ba tháng là có thể khỏi hẳn.