Thiện đại phu vừa làm việc, vừa đánh giá những thứ này đều cần thu phí, hơn nữa không rẻ, đây đều là tích lũy của Thiện đại phu, đương nhiên là thu lại càng nhiều càng tốt.
Ngọc Diệu Âm vốn tiếc nuối cho một con hổ thảo nguyên lại cà thọt, bây giờ nghe nói có thể trị liệu thì lòng tràn đầy vui mừng. Thế nhưng trước mắt trên người túng thiếu, chỉ đành năn nỉ Thiện đại phu trị liệu giúp trước, tiền xem bệnh và tiền thuốc sẽ trả trong mười ngày, hơn nữa còn lập chứng từ…
Thiện đại phu là người có tin tức nhanh nhay, đương nhiên biết rõ số lượng thú con tổ bảy hai mang về lần này, vì thế đã đồng ý yêu cầu của Ngọc Diệu Âm, nhưng lại không để Ngọc Diệu Âm lập chứng từ gì đó.
“Thiện đại phu, xin hỏi khi tôi có đủ tinh thạch thì tìm ông như nào ạ?” Ngọc Diệu Âm cung kính hỏi.
“À, cái này dễ thôi, cô tới bên chỗ quầy phục vụ ở trung tâm săn thú, nói với họ cô tìm Ngô Bất Y, các cô ấy sẽ gọi ta.” Ngô Bất Y thầm nghĩ, lúc mấy người phát thưởng, không cần cô tìm, ta cũng sẽ tự xuất hiện.
Hiện tại, Ngô Bất Y nghiễm nhiên trở thành chủ nợ lớn của tổ 72. Tất cả mọi người mời Ngô Bất Y điều trị cho thú sủng của mình, tiền xem bệnh, tiền thuốc đều thiếu nợ, ông ta cũng đáng cùng ngóng tiền với tổ này đây!
Ngọc Diệu Âm không rõ thực hư, bị thái độ của Thiện đại phu làm cảm động đến rối tinh rối mù.
Sau khi Thiện đại phu đi rồi, Ngải Lập vui mừng đến tìm Ngọc Diệu Âm đi đổi vũ khí.
Ngọc Diệu Âm gọi Lâm Đa Bảo, hai người theo Ngải Lập đi vào chợ. Đi đầu là Ngọc Diệu Âm, Lâm Đa Bảo và Ngải Lập theo sau tiến vào nơi ba người muốn đến. Lúc trước chỉ đi đến cửa thành, sau đó liền cùng Ngô Đinh đến trung tâm săn thú, còn chưa biết tới chợ săn thú là ở đâu.
Lúc này, phồn hoa trước mắt hấp dẫn Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo. Nơi náo nhiệt mà lại chỉ là một khu chợ của trung tâm nhỏ bé này, thật khiến người ta không thể tin được.
Nhưng lúc này ba người không có hứng đi dạo, Ngải Lập mang theo hai người đến thẳng Khí Vương Các.
Khí Vương Các nhìn bên ngoài cũng không khiến người khác chú ý, nhưng trang hoàng bên trong lại tương đối cầu kỳ, mọi vật dường như đều có cảm ứng. Nhân viên cửa tiệm thấy ba người vào liền nhiệt tình đến đón ba người vào Khí Vương Các.
“Không biết ba vị muốn dùng vũ khí dạng gì?”
“A, chúng ta là đến đổi nguyên liệu lấy vũ khí, phiền huynh mời ông chủ ra một lát được chứ?”
“Có thể cho tiểu nhân nhìn xem mấy nguyên liệu đó một chút được không?”
“Ha ha, những nguyên liệu này chúng ta thật vất vả mới có được, không thể tùy tiện đưa ra, xin thứ lỗi!”
Ngải Lập nói chuyện với nhân viên của tiệm một lúc, nhân viên chỉ đành mời ba người lên tầng ba uống trà còn mình thì đi mời ông chủ.
“Để các vị đợi lâu, xin thứ lỗi. Tại hạ là ông chủ của Khí Vương Các, Vương Đắc Thức!”
Ngải Lập nhanh chóng hoàn lễ, “Ngưỡng mộ đại danh ông chủ Vương đã lâu, nay được gặp thật hân hạnh. Ba chúng tôi lần này đến chủ yếu là muốn dùng tài liệu đổi một ít vũ khí, mời pháp nhãn của Vương lão bản giám định và thưởng thức một phen!”
“Nói hay lắm, nói hay lắm!”
Ngải Lập liền ra hiệu cho Ngọc Diệu Âm đưa đống nguyên liệu Ngải Lập đã chuẩn bị sẵn ra cho Vương lão bản xem.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, Vương lão bản dường như rất có hứng thú với tài liệu Ngọc Diệu Âm lấy ra.
“Ừm, những tài liệu này rất không tồi, đều là của thú cấp 6, cấp 7 hiếm gặp đây. Mọi người định đổi như thế nào? Nếu như là vũ khí tối cao cấp thì chỉ có thể đổi một món, nếu như là vũ khí cao cấp thì có thể đổi ba kiện. Đương nhiên, vũ khí trung cấp, cấp thấp chắc chắn không thể lọt vào mắt xanh của mọi người rồi.”