Nhưng mà vì sao lại đưa cho mình xem cái này, đoàn người của tổ trưởng đi rồi mà Lâm Đa Bảo vẫn chưa phục hồi tinh thần, một quyển trận pháp quan trọng như vậy mà Đỗ Kim Phát lại cho mình mượn dù mình không có giao tình nhiều với huynh ấy. Lâm Đa Bảo nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng rõ ràng là Lưu tinh trận pháp đang nằm trên tay mình.
“Kế tiếp chúng ta tiến hành phân công nhiệm vụ, chúng ta tổng cộng có bốn người, để đảm bảo bất cứ lúc nào cũng đều có người tuần tra thì cứ hai người một tổ, ba canh giờ thay phiên một lần, Ngải Lập và Ngọc Diệu Âm là một đội, Tân Thanh và ta là đội thứ hai.”
Ngọc Diệu Âm thầm nghĩ trong lòng, xem ra Lâm Đa Bảo làm tổ trưởng tạm thời cũng ra khuôn ra dáng đấy thôi, “Lâm tổ trưởng, ta và Ngải Lập đi tuần tra đây.”
“Được, mọi người cẩn thận.” Lâm Đa Bảo vẫy tay tạm biệt Ngọc Diệu Âm và Ngải Lập, sau đó liền nghiên cứu Lưu tinh trận pháp trong tay.
Nhưng mà khi nhìn qua lại có chút thất vọng, dường như chính mình không thể nào xem hiểu, mỗi bức vẽ đều chi chít con số, mỗi chỗ đánh dấu đều làm Lâm Đa Bảo đau đầu, hoặc là có thể nói thế này, mỗi một bức vẽ đều có lượng kiến thức có thể so sánh với một quyển sách, lại khó có thể tìm được đầu mối thoát ra, Lâm Đa Bảo xem qua lập tức cất vào đứng lên, thật sự là có lòng mà không có sức.