Chuyển ngữ ♥ Niệm Nam

Beta ♥ Nhã Vy

Lời Linh Hầu vừa nói ra, tình cảnh trong nháy mắt rơi vào im lặng, người đầu tiên tỏ thái độ là Phạm Vạn Thông: “Ta đi, ha ha, ở đây người quá ít, còn chưa đủ luyện tập, chúng ta ra ngoài gặp đạo tặc có thể thoải mái chém giết một phen.”

Vũ Văn Đông cũng lập tức hưởng ứng: “Thông mạch linh rơi vào tay đạo tặc không biết còn nhiều ít có thể giữ lại cho chúng ta, còn không bằng giết nhiều đạo tặc một chút, một cái đầu người chết là hai mươi viên tinh thạch đấy”.

Có Phạm Vạn Thông và Vũ Văn Đông tích cực hưởng ứng, không khí sôi nổi hẳn lên, cuối cùng trừ Ngải Lập ra, tất cả mọi người đều lựa chọn đi theo Linh Hầu ra ngoài đuổi giết đạo tặc.

Linh Hầu vừa lòng nhìn phản ứng của mọi người, tất cả đều đúng với dự đoán của mình, đối với Ngải Lập, Linh Hầu cũng không nói gì, quả là giống với gánh nặng, bất luận nhiệm vụ nào cũng dừng ở mép ngoài, nếu không phải Ngải Lập là do huynh đệ trước khi chết trịnh trọng gửi gắm, Linh Hầu căn bản sẽ không tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng như vậy.

Linh Hầu nghĩ mãi không hiểu, huynh trưởng Ngải Lập là nhân vật anh hùng như vậy, sao lại có một đệ đệ yếu đuối như thế, chủ yếu không phải năng lực có vấn đề, mà là ngay cả dũng khí thử cũng không có, Linh Hầu hít sâu một hơi, nhanh chóng ngừng suy nghĩ, ngay cả huynh trưởng của hắn cũng chưa có biện pháp, mình làm sao có năng lực, aiz, coi như là nuôi dưỡng tiểu cô nương đi.

Nghĩ đến tiểu cô nương, Linh Hầu liền nghĩ đến Ngọc Diệu Âm trong tổ, tâm tình tốt hơn, ánh mắt mình không tồi, chỉ dùng một phần ba giá là có thêm một người biết giúp đỡ hơn Ngải Lập nhiều, thông minh lanh lợi như vậy, về sau khi lớn lên sẽ làm nên chuyện, ừ, Lâm Đa Bảo cũng không tệ, trầm ổn tỉnh táo, rèn luyện vài lần rồi sẽ có thể sử dụng.

Linh Hầu lập tức triệu tập mọi người lại: “Tân Thanh, Ngải Lập, Lâm Đa Bảo, Ngọc Diệu Âm, bốn người ở lại đây, tạm thời do Lâm Đa Bảo phụ trách, nếu có chuyện gì thì do Lâm Đa Bảo quyết định, một khi quyết định thì mọi người phải làm theo. Mặc dù có trận pháp bảo vệ an toàn nhưng nhất định phải nhớ kĩ không thể mạo hiểm, nếu không không ai có thể cứu đâu.”

Ngọc Diệu Âm tất nhiên là đồng ý, Ngải Lập thì sao cũng được nên gật đầu, Tân Thanh lại không nói một lời, Linh Hầu nhìn chằm chằm Tân Thanh, ánh mắt sắc bén, Tân Thanh đành phải gật gật đầu, chỉ là trong lòng không cho là đúng, một tiểu tử mà muốn lãnh đạo ta sao?

“Đừng tưởng rằng mình là người đi trước mà muốn làm gì thì làm, không phục tổ trưởng hoặc không làm theo phân công của tổ trưởng, tất cả đều loại bỏ khỏi tổ, mọi người biết lLinh Hầu ta từ trước đến nay nói chuyện giữ lời.” Linh Hầu nhìn Tân Thanh và Ngải Lập, nói như đinh đóng cột.

Tân Thanh và Ngải Lập nghe tổ trưởng nói thì rõ ràng thì thừ người ra một chút, đuổi ra khỏi tổ là hình phạt nặng nhất rồi.

Lâm Đa Bảo và Ngọc Diệu Âm không ngờ rằng tổ trưởng sẽ nói những lời quyết tiệt như thế, có điều lập tức hiểu ngay, Tân Thanh và Ngải Lập có thể là không tự nguyện phối hợp với người phụ trách, nếu không tổ trưởng cũng sẽ không nói nặng như vậy.

“Ta nhất định sẽ tận lực cố gắng giữ vững đại bản doanh của tổ chúng ta, chờ tổ trưởng chiến thắng trở về”. Lâm Đa Bảo kích động tỏ thái độ, được tổ trưởng tín nhiệm, Lâm Đa Bảo có chút kinh hãi, đồng thời cũng cảm giác sâu sắc được trách nhiệm của mình, xem ra lúc này nhiệm vụ có hơi gian khổ rồi đây.

“Ừ, một lát nữa Đỗ Kim Phát sẽ đến dạy mấy người ít phương pháp bảo vệ và mở trận pháp, đệ phải học cho kĩ”. Linh Hầu vỗ vỗ vai Lâm Đa Bảo, sau đó trở lại lều trại chuẩn bị xuất phát.

Thời gian rất gấp rút, Đỗ Kim Phát chỉ có thể nói những điều cơ bản cho Lâm Đa Bảo nghe những việc cần chú ý, lại đưa cho Lâm Đa Bảo một quyển sách: “Sách này cho đệmượn xem, sau khi ta trở lại thì đưa ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play