Chuyển ngữ ♥ Niệm Nam

Beta ♥ Nhã Vy

Ngọc Diệu Âm cảm thấy hứng thú: “Vậy ý của huynh là huynh biết nhiều người họ Ngải sao?”

Ngải Lập đảo đảo mắt, aiz, tiểu cô nương trước mắt này sao lại thích nói như thế, chẳng lẽ nàng không biết im lặng là vàng sao? Chẳng lẽ mẫu thân không dạy nàng không được nói chuyện cùng người xa lạ sao? Chẳng lẽ nàng không biết trẻ con tốt là nên giữ im lặng sao?

“Huynh xem, huynh cũng không trả lời, khẳng định là cũng đều không biết giống muội, đúng rồi, tên huynh là do ai đặt vậy?”

Ngải Lập cúi đầu không nói, câu hỏi của tiểu cô nương này thật là nhàm chán.

“Ai, huynh ngay cả tên mình do ai đặt cũng không biết, thật là đáng thương! Hèn chi không thích nói chuyện.”

Ta nhịn, ta không cùng chấp nhặt trẻ con, Ngải Lập có cảm giác mình sắp bị nghẹn đến nội thương, ta có nói như vậy sao?

“Muội vẫn là không nên hỏi cha mẹ huynh, như vậy khẳng định huynh sẽ đau lòng lắm, thế người nào đã nuôi huynh lớn lên?”

Ngải Lập tiếp tục giữ im lặng.

“Trời ạ, huynh không phải là chui ra từ khe hở tảng đá chứ? Không cần người nuôi dưỡng, cái gì cũng biết, thật là lợi hại nha!”

“Muội mới là chui ra từ tảng đá, ta họ Ngải, người trong tộc của ta tất nhiên cũng họ Ngải, tên của ta đương nhiên là do cha mẹ đặt, cha mẹ nuôi dưỡng huynh, ta còn có một ca ca, ca ca ta rất lợi hại, còn lợi hại hơn tổ trưởng nhiều.”

Ngải Lập nói một hơi, nói liên tục với Ngọc Diệu Âm về chính mình và ca ca Ngải Duy, một ca ca hoàn mỹ, không nghe được một khuyết điểm.

Trong lòng Ngọc Diệu Âm âm thầm cười trộm, thì ra huynh ấy sùng bái ca ca mình như vậy, chỉ là huynh ấy có ca ca giỏi như thế, cần gì ở lại tổ sơ cấp tại trung tâm săn thú này?

Tuy rằng trong lòng Ngọc Diệu Âm có nghi vấn nhưng vẫn hiểu chuyện không cắt ngang lúc Ngải Lập đang nhớ lại, lúc Ngải Lập nói đến ca ca thì trên mặt đều sáng lên, như là con gấu nhỏ có được mật ong ngọt ngào.

“Nhưng mà ca ca làm việc gì cũng không nói với ta, hơn nữa cũng không cho phép nói quan hệ của bọn ta ra ngoài, trừ tổ trưởng, không ai biết Ngải Duy là ca ca ta, à, bây giờ muội cũng biết, không cho phép muội nói ra ngoài.”

Lúc này Ngọc Diệu Âm mới phát hiện bình thường Ngải Lập không nói lời nào thì nhìn thấy lạnh lùng, thật ra tính tình rất trẻ con.

“Được, muội không nói, chúng ta ngoéo tay nào.” Nói xong đưa ngón tay út cho Ngải Lập móc vào, “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không thay đổi, người nào thay đổi là con chó nhỏ.”

Ngải Lập đỏ mặt khi nhìn thấy hành vi của Ngọc Diệu Âm, cảm thấy tiểu cô nương này như muội muội của mình, như tri kỉ vậy!

“Ha ha, muội thật đáng yêu, làm muội muội ta được không? Ta còn chưa có muội muội đâu!” Ngải Lập có phần chờ mong nhìn Ngọc Diệu Âm.

Tất nhiên Ngọc Diệu Âm không thể bỏ qua lao động miễn phí như thế được: “Được, nhưng mà nếu huynh là ca ca muội, có chuyện gì thì huynh phải bảo vệ muội nha! Mặt khác Ngải ca ca, muội muội cũng không thể nhận suông vậy được, huynh muốn tặng gì cho muội làm lễ gặp mặt đây?”

“Ặc.” Ngải Lập có chút đau đầu, làm ca ca thì bảo vệ muội muội là chuyện bình thường, nhưng vì sao ca ca phải tặng muội muội lễ gặp mặt mà không phải muội muội tặng ca ca? Chỉ là nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Ngọc Diệu Âm, lời nói của Ngải Lập đến bên miệng lại nuốt trở về, sờ soạng trên người cả nửa ngày mới lấy ra được một phiến kim chúc.

“Ngọc muội muội, Ngải ca ca thật sự xem muội là muội muội, cái này là trước đây thượng gia gia đưa huynh khi huynh ra khỏi nhàThái, còn dặn huynh đừng cho người khác thấy, nhưng là muội chứ không phải là người khác, bây giờ huynh tặng cho muội, muội phải giúp huynh cất giữ cho tốt đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play