Dạ Nhi càng nghĩ càng xoắn xuýt, chợt nhớ ra: kỳ quái, hắn bất lực hay không thì đâu có quan hệ gì đến nàng? Nghĩ mãi về chuyện này tựa hồ như hận hắn không xâm phạm nàng ấy. Thật là đầu óc bị con lừa đá rồi!

Nàng khẽ lắc đầu, xem ra không còn sớm nữa rồi, chuẩn bị rời khỏi giường thôi.

Lúc này, "két" một tiếng, Mạt Lị bưng một chậu nước trong vào phòng: "Công chúa, người đã tỉnh!"

Dạ Nhi gật đầu, mặc quần áo rồi ngồi trước bàn trang điểm, chờ Mạt Lị tới giúp. Nhưng sắc mặt Mạt Lị có chút ngưng đọng. Chẳng đợi nàng ta lên tiếng, Dạ Nhi đã mở miệng trước: "Làm sao? Có lời gì muốn nói với ta?"

Mạt Lị ngơ ngác, không ngờ nàng có thể đoán được tâm tư nàng ta dễ dàng thế. Tối qua bởi vì có Bách Lí Hiên Hàn ở lại trong phòng nên nàng ta không có cách nào cùng Dạ Nhi nói thêm cái gì. Bất quá bây giờ có thể không còn như lúc trước.

Nhìn chủ nhân trong gương đồng, nàng than thở: "Công chúa, tối qua tại dạ yến người làm cho Thiên Diệp vẻ vang rồi, nhưng lại gây thêm thù oán. Xem ra ngày tháng sau này ở Hàn vương phủ nhất định không tốt đẹp gì!"

Dạ Nhi tự biết rằng Mạt Lị nói những lời này mục đích cũng là muốn nàng và Thiên Diệp đều tốt: "Ngươi cho rằng ta thực sự nghĩ muốn áp chế nhuệ khí của Mộ Linh Hi trước mặt bao nhiêu người như vậy ư? Chẳng qua người ta đã thích dẫm lên đầu thì ta cũng không thể làm con rùa đen rụt đầu mãi được. Nếu làm không tốt, người ta sẽ cho rằng là ta sợ nàng ta, sau này ở Hàn vương phủ, ta mỗi ngày đều phải mỗi ngày nhìn nàng ta tức giận mà không thể làm gì."

"Tuy nói vậy, nhưng nô tì nghe nói gia thế của Mộ trắc phi này hiển hách. Ngay cả đương kim hoàng thương cũng nể phụ thân nàng ta ba phần, nên người thường không thể đắc tội."

"Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, phụ thân nàng ta cho dù có ba đầu sáu tay thì chỉ là một người phàm mà thôi. Khi bọn họ còn chưa tới gây khó dễ cho ta trước, cần gì phải ở đây buồn phiền vô cớ?"

Mạt Lị nghe Dạ Nhi nói, cảm giác giống các nàng đang trong tình huống "hoàng đế không vội mà thái giám đã nóng nảy". Cuối cùng tốt nhất là không nói gì nữa.

............

Dạ Nhi ngây người ở trong cung hồi lâu, cảm thấy chẳng có lòng dạ nào. Dù sao ở hoàng cung Thiên Thần quốc không quen, lại chẳng biết người nào, lẻn ra ngoài tìm bạn cũng chẳng thấy. May mà quy củ xuất nhập cung ở đây không nghiêm, chỉ cần báo hoàng hậu một tiếng là được rồi. Là công chúa cầu thân, chắc hoàng hậu sẽ không cản trở nhiều, vả lại cho nàng ra ngoài cung dạo một chút làm quen với văn hóa của Thiên Thần cũng tốt.

Dạ Nhi vừa rời khỏi hoàng cung, cảm thấy thật tự do. Cảm giác này giống năm đó, khi nàng mới xuyên đến đây, suốt ngày theo sư phụ chu du khắp đường cái hành hiệp trượng nghĩa, tế thế cứu nhân.

Nhưng bây giờ, nàng mãi mãi không thể về lại được quãng thời gian đó nữa rồi. Bất quá, nói đi thì phải nói lại, kể từ khi tiến cung, nàng lâu rồi chưa chế thuốc, vì trong cung đều có thái y, sư phụ tiến cung chỉ có việc xem bệnh. Không bằng hiện tại có dịp, nàng thử tìm một số dược liệu thử chế xem tay nghề có giảm sút hay không.

Nên chế thuốc gì đay? Dạ Nhi suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra ngay. Nàng xoay người nói với Mạt Lị: "Đi, dẫn ta đến tiệm thuốc!"

"Tiệm thuốc?" Mạt Lị ngạc nhiên: "Công chúa có chỗ nào không thoải mái sao? Nếu khó chịu thì về cung nghỉ ngơi đi, nô tì sẽ cho truyền đại phu!"

Dạ Nhi cười khanh khách mấy tiếng: "Không có, thân thể ta rất tốt, chẳng qua ta có việc khác cần đến."

Mạt Li nghe vậy cũng không nói gì nữa, theo sau nàng đến tiệm thuốc lớn nhất kinh thành.

Song vừa vào tiệm thuốc, Dạ Nhi lập tức hướng chưởng quỹ hỏi: "Nơi này ngươi có mị dược không?"

A? Vừa nghe lời này, mặt Mạt Lị cứng lại luôn, Dạ Nhi không có chuyện gì, sao lại mua cái này? Khó trách trong cung có ngự dược phòng nàng không đi, hết lần này đến lần khác lại muốn chạy ra ngoài.

"Mị dược?" Chưởng quỹ kia đưa ánh mắt gian xảo đánh giá nàng một lượt, thật không có một chút thẹn thùng, tựa như đã sớm quen thuộc, sau nói: "Có có có, chúng ta nơi này dạng mị dược gì cũng có: ăn, ngửi, thoa,.....Tất cả đều có!"

"Loại nào hiệu quả nhất?" Phải nói xứng với tên kia thì nhất định là dược mạnh nhất.

Chưởng quỷ cuồi hì hì nói: "Nói đến hiệu quả, đương nhiên ngửi là hiệu quả nhất, đến lúc đó cả người nóng rực thiêu đốt. Chỉ cần nghe tới chút mùi vị thôi, cho dù lão đầu tám mươi tuổi cũng sẽ như lang như hổ, sướng khoái lâm li!"

Dạ Nhi nghe được thật có vị: "Thật là lợi hại vậy sao? Tốt lắm, cho ta ba lượng xem sao!"

"A? Ba lượng?" Chưởng quỹ hoảng sợ nhìn nàng, bị hừ hừ cầm lấy cái cân "đông" một tiếng rớt xuống. Bình thường mua thuốc này cũng theo "tiền" tính toán, hôm nay nàng mở miệng đã nói ba lượng. Có thể thấy được, nữ nhân này công phu thời gian cao như thế nào.

Thấy kì quái, Dạ Nhi hỏi: "Làm sao vậy? Rốt cuộc có bán không?"

"Bán bán bán! Sao mà không bán đây?" Chưởng quỹ thật không dễ dàng mới hồi phục tinh thần lại: "Ha ha! Cô nương hào sảng! Nói vậy sau này ngươi có mị dược, đảm bảo danh tiếng đại chấn, lên như diều gặp gió, rất nhanh sẽ trở thành đệ nhất hoa khôi!"

"Cái gì?" Vừa nghe lời này, sắc mặt Dạ Nhi lập tức thay đổi, vội đứng lên: "Cái gì lên làm hoa khôi? Chẳng lẽ ngươi đem ta làm cô nương trong thanh lâu sao?"

Cái này, chưởng quỹ trợn to mắt: "Vậy....không đúng sao?"

Nếu như không phải, làm gì có nữ tử nào có da mặt dày can đảm đến đây la hét mua mị dược?

Càng ngày mặt Dạ Nhi càng chuyển tím, trong mắt như sắp có bão táp nổi lên. Chưởng quỹ nhanh trí sửa lại lời nói: "Nga, ngươi không phải cô nương trong thanh lâu, vậy khẳng định là thiếp thân của tài chủ rồi...."

"Ngươi mới là thiếp thân ấy! Nữ quyến cả nhà ngươi đều là thiếp thân nhà người ta!" Dạ Nhi hung hăng liếc hắn một cái, cười hô hô, cầm lấy gói mị dược, xoay người hướng cửa bỏ đi.

"Tiểu thư....Tiểu thư...."Mạt Lị vội vàng bỏ lại một thỏi bạc phía sau đuổi tới, để lại vẻ mặt ngạc nhiên của tên chưởng quỹ kia đang nhìn phương hai nàng đi.

Đi được một đoạn, Mạt Lị không nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu thư, người mua những thứ này làm gì?"

Dạ Nhi nói không chút nghĩ ngợi: "Dùng a? Cái này còn cần phải nói sao? Không lẽ mua về để nhìn?"

"Nói như vậy, người đang tính cầm thuốc này câu dẫn vương gia?"

"Uy! Mạt Lị!" Dạ Nhi suýt nhảy lên: "Trí tưởng tượng của ngươi trở nên phong phú khi nào vậy? Đùa giỡn cũng quá mức đi? Ta thấy mặt hắn là đã hận, sao có thể mua đồ này đi câu dẫn hắn?"

"Vậy tại sao lại người vô duyên vô cớ mua những thứ này?"

Thật là đánh vỡ nồi đất hỏi đến đáy! Dạ Nhi phải dừng bước giải thích: "Đây là ta cần để chế thêm dược nữa! Ngươi không có việc gì ăn no nghĩ chuyện bậy bạ hả?" Nói xong, nàng sải bước lớn rời đi mất.

Thì ra là lấy để chế dược dùng a. Mạt Lị cuối cùng cũng hiểu rõ ra, nhưng nàng rốt cuộc muốn chế thuốc gì mà cần đến thành phần như thế? Sau lại theo sau nàng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play