Lâm Diệp thật không nghĩ tới một công chúa như hoa tuyệt thế, vậy mà lại đến tiệm thuốc mua loại dược này. Nếu không phải đã hỏi qua chưởng quỹ thì hắn từ đầu, hoàn toàn không thể tin đây là sự thật. Vương gia mà biết chuyện này thì bộ mặt sẽ ra sao a?

Lúc hắn trở về vương phủ, sắc trời đã xuống, Bách Lí Hiên Hàn đang ngồi trong thư phòng đọc sách. Lâm Diệp sau đi vào, hắn mới thản nhiên nói: "Ngươi hôm nay đi theo công chúa, có phát hiện chuyện gì hay không?"

Lâm Diệp quỳ một chân dưới đất, kể chi tiết mọi chuyện: "Bẩm vương gia, Đại công chúa sau khi rời hoàng cung, ngay lập tức đi vào một tiệm thuốc!"

"Tiệm thuốc?" Bách Lí Hiên Hàn buông quyển sách trên tay xuống: "Nàng đi tiệm thuốc làm cái gì?" Trong hoàng cung, dược liệu trân quý nào mà không có? Thứ kia đáng để nàng lén chạy đi mua sao?

Sắc mặt Lâm Diệp lộ mấy vẻ lúng túng, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Nàng là đi mua...mị dược!"

Nghe lời này, Bách Lí Hiên Hàn sắc mặt lạnh lùng và ngưng trọng hơn vài phần, quét mắt nhìn Lâm Diệp: "Ngươi chắc chắn?"

"Công chúa vừa ra khỏi cửa, thuộc hạ liền vào hỏi thăm chưởng quỹ, tuyệt đối không sai!"

Miệng hắn cong lên một đường cung rõ nét, tựa như đang giễu cợt, cầm quyển sách lên xem lại: "Chuyện này ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi. Những người khác tiếp tục giám sát công chúa, có chuyện gì đặc biệt thì báo cho bổn vương."

"Dạ, thuộc hạ cáo lui."

Chờ Lâm Diệp rời đi, tâm tình Bách Lí Hiên Hàn liền không cách nào bình tĩnh lại. Cẩn thận nghĩ lại, đường đường là công chúa của Thiên Diệp lại đi mua mị dược.

Lần đầu nhìn thấy nàng, hắn đã thấy nàng không giống với những nữ nhân khác. Cộng thêm lúc sáng, biểu hiện căng thẳng của nàng như vậy. Không nghĩ mới xoay người lại, nàng đã làm ra mấy chuyện này!

Mua mị dược, nàng muốn cùng nam nhân làm chuyện ấy gấp thế sao? Khi hợp tấu cùng nàng hôm qua, hắn vốn sinh chút hứng thú với nàng, nhưng bây giờ, công chúa này cũng giống mấy nữ nhân tục tằng kia. Có lẽ hắn nhìn nhầm người rồi.

***

Bắt đầu từ ngày đó, Bách Lí Hiên Hàn tăng thêm người giám sát nhất cử nhất động của Dạ Nhi. Ai cũng biết, sau ngày Đông Lăng Tiểu Ức đi mua mị dược thì suốt ngày giam mình trong phòng. Trừ thiếp thân tì nữ Mạt Lị ở ngoài, ai cũng không được phép vào.

Cái này thật kì quái. Nàng không bị bệnh, lại không thấy có nam tử nào vào phòng nàng, chẳng lẽ nàng mua mị dược, đợi đến khi nàng và hắn thành thân mới dùng?

****

Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Từng ngày lần lượt trôi qua.

Hôm nay là ngày Hàn vương gia và Đại công chúa của Thiên Diệp vương triều đại hôn. Mọi nơi đều là bốn phía giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng. Hàn vương gia là nhi tử mà hoàng thượng của Thiên Thần quốc yêu thương nhất. Cho nên ngày cưới của hắn, tất nhiên phải là đại sự của Thiên Thần.

Dạ Nhi biết lễ nghi hoàng gia có rất nhiều phiền phức. Sáng còn chưa ra cửa đã bị giằng co rồi. Lúc trang điểm, nàng đặc biệt nhìn giày của mình một chút. Đây là đồ cưới của hoàng hậu Thiên Diệp chuẩn bị cho nàng.

Suốt quãng đường, sáo trống tưng bừng xung quanh kiệu hoa. Rốt cục cũng đến cửa Hàn vương phủ. Bách Lí Hiên Hàn mặc một thân hỉ bào đỏ rực đứng ở cửa, trên trán tiết ra vô số mồ hôi. Nhìn hắn có vẻ đã đứng đợi lâu, hơi thở mê người phát ra không chút che giấu, khiến hắn thật giống thần thiên.

Mà phía sau hắn, một đám nữ quyến đứng chật cả lối đi. Đó chính là thê thất của hắn. Chỉ thấy các nàng ta nhìn kiệu hoa mà đều có tâm tư riêng. Mặc dù trên mặt mang nụ cười, nhưng là dối trá khiến người ta buồn cười.

Dĩ nhiên, vương gia đón dâu, đối với các nàng mà nói, địch nhân lại tăng thêm một. Người nào có thể nói cười thật tâm đây?

Dạ Nhi cười đau khổ một tiếng dưới đáy lòng. Bách Lí Hiên Hàn đã bắt đầu đá cửa kiệu, đem tân nương ôm ngang vượt qua chậu than.

Dạ Nhi khi bị Bách Lí Hiên Hàn ôm lấy thì không khỏi sửng sốt. Mười bảy năm qua, đây là lần đầu bị một nam nhân ôm, tâm tất nhiên phải loạn.

Lạy thiên địa xong, tân nương bị đưa vào tân phòng. Mạt Lị ở một bên nàng yên lặng trông nom.

Dạ Nhi cảm thấy mũ phượng trên đầu thật nặng. Chừng nào Hàn vương gia mà chưa đến vạch khăn trùm đầu thì nàng vẫn phải đeo vật này trên đầu. Đúng là đau mỏi đầu quá! Hay bỏ xuống trước xem sao?

Nhưng khi nàng vừa chạm đến mũ phượng, lại bị Mạt Lị ngăn cản: "Công chúa, vương gia còn chưa đến, người không thể tùy tiện đem khăn bỏ ra được. Làm vậy sẽ không may mắn."

Nghe đến điềm xấu, Dạ Nhi cũng ngừng lại, bất quá trong bụng không ngừng biểu tình: "Mạt Lị à, có thể chuẩn bị cho ta một ít thức ăn hay không?"

Mạt Lị nhìn nàng khẽ cau mày: "Công chúa, nếu nô tì đi lấy thức ăn, người lén vạch khăn lên thì sao?

Dạ Nhi không còn gì để nói nữa rồi. Người này là nô tì của nàng hay của Bách Lí Hiên Hàn vậy? Sao quản nàng nghiêm vậy chứ?

Nàng cuối cùng đành than nhẹ: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không vạch khăn đâu. Ngươi muốn ta đói chết à?

Mạt Lị nhìn nàng, do dự một lát, sau cũng đành đáp ứng nàng: "Thôi được rồi, để nô tì chuẩn bị đồ ăn cho người. Nhưng người nhất định phải chờ vương gia đến tháo khăn đấy!"

Sau khi Mạt Lị rời đi, Dạ Nhi thế mà lén đem khăn trùm đầu vung lên. Nhìn một lượt khắp phòng, chỉ thấy muôn màu xa hoa lộng lẫy.

"Kẹt!" Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Lúc này có ba cô gái trang điểm thật đậm, thật kiều diễm bước vào. Trong đó, một người chắc chắn là Mộ Linh Hi!

Kì quái, tối nay là ngày vui của nàng và Bách Lí Hiên Hàn, mấy nữ nhân này xông vào làm gì? Không lẽ không cam lòng Bách Lí Hiên Hàn cưới nàng nên muốn đến hạ uy nàng trước? Bất quá nhìn mặt mày hớn hở của các nàng ta không giống đi ra oai, ngược lại giống đi động phòng hơn!

Là nàng vào sai tân phòng sao? Nàng cảm thấy các nàng kia mới thật sự là tân nương a!

Mà ba người Mộ Linh Hi vừa vào vừa cười hì hì. Tối nay nghe vương gia bảo đến tân phòng khiến nội tâm các nàng không biết có bao nhiêu hưng phấn. Nhìn một cái lên giường Dạ Nhi, Mộ Linh Hi nói: "Vương phi tỷ tỷ, tối nay tuy là đêm tân hôn của người, bất quá vương gia cũng muốn bọn muội tới hầu hạ, làm bọn muội thấy thật có lỗi với tỷ tỷ."

Cái gì? Cùng nhau hầu hạ? Nam nhân này có công phu thật là cao! Túng dục quá độ cũng không sợ dạ dày ra máu! Bất quá không phải hắn bị bất lực sao? Gọi nhiều nữ nhân thế này, hẳn chỉ để giấu đầu hở đuôi thôi. Bản thân nàng cũng muốn xem hắn định diễn trò gì.

Trong lời nói của nàng ta, Dạ Nhi có thấy chút giễu cợt, nhưng không đáp lời. Tiếp theo một nữ nhân khác lại nói: "Mộ tỷ tỷ, đêm nay là đêm tân hôn của vương phi tỷ tỷ mà, tỷ nói vậy thì làm sao vương phi tỷ tỷ chịu nổi đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play