"Vì suy nghĩ cho danh tiết của ngươi, cho nên hôm nay, mời tự tìm một chỗ an giấc, bổn vương muốn giường ngủ!"
"Cái gì....?" Dạ Nhi ngẩn ra, không thể tin được vào lỗ tai mình. "Ta tự tìm chỗ an giấc? Vương gia, lời này không phải nói sai chứ?"
"Quả thật không có sai! Chẳng qua nếu như ngươi nghĩ chúng ta nên chen chúc cùng một cái giường mà nói...., ta cũng sẽ không để ý!" Bách Lí Hiên Hàn sau khi nói xong, hoàn toàn không nhìn đến mặt Dạ Nhi đã sớm đen thui, liền ngã lưng luôn xuống giường, đúng nơi nàng vừa nằm.
Này......
Dạ Nhi trợn tròn mắt, ai là vương gia a? Không có chút phong độ nào, lại còn cùng một tiểu cô nương yếu đuối tranh giành giường nệm. Hắn không biết chữ thương hoa tiếc ngọc viết như thế nào sao?
Aizzz....., khổ rồi! Dù sao hắn cũng là tướng công của nàng, nàng thì có cái gì để so sánh? Loại này chưa bao giờ là cực phẩm cả, chỉ có thể tự trách bản thân xui xẻo. Nghĩ xong, nàng nhìn xung quanh gian phòng một chút, cũng may bên cạnh nơi đó có một loan tháp, mặc dù hơi nhỏ nhưng cũng đủ để ngả người. Vậy còn tốt hơn nằm dưới đất vạn lần!
Nàng ngoan ngoãn đi tới đó, thu dọn đồ xong, rồi lẳng lặng nằm trên đó.
Trên giường, Bách Lí Hiên Hàn khẽ nâng nhẹ đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng câu lên nụ cười thêm lần nữa. Từ trước đến nay, mọi nữ tử đều muốn cùng hắn ngủ chung một giường, thật không ngờ nàng ở đâu cũng muốn giữ một khoảng cách với hắn. Đột nhiên, hắn đối với nữ tử này có chút hứng thú.
***
Sáng sớm ngày thứ hai.
Mặt trời xuyên qua cửa sổ những ánh nắng ấm áp, bao trùm lên một chậu Trường Thanh bên cửa. Dạ Nhi mở mắt ra, phát hiện thời gian đã không còn sớm.
Có lẽ là bởi vì nửa tháng này bôn ba quá mệt nhọc. Tối qua nàng ngủ rất ngon, hơn nữa còn nằm mơ. Nàng mơ mình được trở lại thế kỉ 21. Ở nơi đó có người nhà, đồng nghiệp, bằng hữu....Mọi người nhìn thấy nàng liền chạy đến ôm nhau thắm thiết.
Do thói quen ngồi dậy trước lúc trở người, Dạ Nhi lúc sau mới theo viền áo ngủ bằng gấm, thấy một nam nhân nằm bên cạnh mình. Hắn có da trơn bóng, thịt trên da màu mật ong trắng mịn rất...gợi cảm! Cánh tay khỏe khoắn khoác lên cái chăn mềm nhũn, phía trên còn lộ ra nửa đoạn lồng ngực. Mà thân thể hắn khẽ hướng về nàng, tư thế hết sức ái muội.
Oa! Nam tử này thật đẹp!
Dạ Nhi khóe miệng không khỏi nhếch lên một đường cong. Tuy nhiên, vào lúc đó, trong lòng nàng bất giác run lên, hai mắt mở to kinh hãi.
Cái gì? Nam tử? Này này này......
"Aaaaaa....!" Phản ứng không kiềm chế được đầu tiên của nàng là kêu to lên.
Nam nhân bên cạnh bị tiếng kêu sợ hãi của nàng đánh thức, khẽ mở cặp mắt mơ màng ra. Tiếp theo Dạ Nhi lật tấm chăn lên, phát hiện ra Bách Lí Hiên Hàn là gối tay cho nàng ngủ. Một cảm giác xấu hổ tràn đầy trong lòng nàng, nàng theo bản năng giơ tay lên quăng cho hắn một cái tát.
"Bốp!" Âm thanh thanh thúy vang dội khắp cả gian phòng, Bách Lí Hiên Hàn không né tránh, kết quả bị nhận một cái tát rõ đau. Sửng sốt một hồi, vẻ mặt vốn dĩ tuấn mỹ của hắn lộ rõ nhiều đường hắc tuyến, lòng ngực to lớn hiển lộ hoàn toàn. Đáng ra là còn buồn ngủ, nhưng bị quấy rầy bởi cử động của Dạ Nhi mà hắn tỉnh hẳn, trong mắt còn cất giấu chút bất mãn.
"Thiên Diệp vương triều thật là có quy tắc! Công chúa mới ngày thứ hai mà đã muốn đánh phò mã ư?" Nam nhân kia giọng nói pha thêm chút chế nhạo, một tay khẽ che nửa bên mặt đang tê dại.
Dạ Nhi thất kinh, đánh giá hắn một phen mới nói: "Hỗn đản, ta đang muốn kiện ngươi vô lễ đây! Sao lại lên ngủ trên giường ta?"
"Giường của ngươi?" Bách Lí Hiên Hàn nhíu mày: "Nếu như ta không đoán sai thì tối hôm qua rõ ràng chính ngươi trước ngủ trên loan tháp, rồi sau đó chạy đến giường của ta!"
A? Này.....
Dạ Nhi nhìn lại xung quanh. Đúng là nơi này không phải loan tháp nàng ngủ đêm qua mà là giường lớn của Bách Lí Hiên Hàn!
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Lắc lắc đầu, từng hồi ức đêm qua mới hiện ra trước mặt nàng. Thì ra tối qua nàng ngủ thẳng đến đêm, nhưng vì lạnh quá nên lần mò khắp phòng tìm chăn. Kết quả hồi lâu không tìm được, nửa tỉnh nửa mê lăn ra ngủ giữa giường. Song điều kỳ quái là sau đó bản thân lại tự động tìm nguồn ấm, bên cạnh đó lại có noãn lô, nên không suy nghĩ nhiều mà ôm lấy noãn lô kia ngủ suốt một đêm. Không nghĩ tới noãn lô siêu cấp này lại là Bách Lí Hiên Hàn!
Xong! Xong! Đời này nàng sống cả đời anh minh nhưng giờ cứ vậy mà bị hắn làm hỏng. Dạ Nhi giận đến mặt đỏ rần, có thể vừa rồi không có lí do. Dù sao đó cũng là tự nàng chạy tới, không thể trách hắn được.
Thấy mặt nàng đỏ như trái táo sắp chín, Bách Lí Hiên Hàn bỗng muốn tiến lên hôn trên đó một cái. Bất quá vẫn có thể cố gắng khắc chế xuống được.
"Như thế nào? Hiện tại còn muốn kiện ta nữa không?" Hắn đắc ý nhíu mày, lộ ra nụ cười chết người không đền mạng.
"A......Ha ha........" Dạ Nhi cố nặn ra mấy nụ cười giả tạo, khuôn mặt muốn cười nhưng cứ nhăn lại: "Nếu đó là hiểu lầm, bổn công chúa tạm thời tha thứ cho ngươi một lần!"
Rõ ràng chính là nàng không đúng, kết quả lại nghiêm nghị nói ra đại nghĩa như vậy khiến Bách Lí Hiên Hàn vừa bực vừa buồn cười nhảy xuống giường mặc quần áo. Cuối cùng bỏ lại một câu: "Ta vào triều sớm!", sau đó đi ra khỏi phòng.
Hô------
Nhìn bóng lưng của hắn, Dạ Nhi yên tâm thở hào nhẹ nhõm, nội tâm không nói ra lời. Nàng cúi đầu nhìn y phục trên người. Hoàn hảo! Chỗ nên che: che rồi, chỗ nên buộc: buộc rồi! Thật may nam nhân này còn là chính nhân quân tử, mỹ nữ trong lòng cả đêm, mà không chỉ không loạn, còn ngủ say suốt cả đêm! Nếu là ở hiện đại, những nam nhân tốt vậy đã sớm bị hạ dưới ba trăm sáu mươi hiệp đại sỉ nhục rồi, trừ phi người kia bị bất lực!
Bất lực? Đúng rồi! Sao nàng lại không nghĩ đến điểm này đây? Nếu không phải bất lực thì không hợp với lẽ thường.
Nhưng nghĩ lại, lại thấy không có khả năng. Không phải hắn cưới nhiều thê thiếp lắm à? Thật sự không có bản lãnh thì cưới nhiều vậy lại gì? Đúng là không có đạo đức.
Lời nói cứng rắn vừa nói xong, trong đầu nàng lại nghĩ: Lấy nhiều vợ thì thế nào? Nói không chừng đó là hắn cố ý che giấu tai mắt mọi người nên làm vậy. Phải biết rằng thủ đoạn hắn thật cao minh, nếu không, sao cho tới bây giờ, hài tử còn chưa sinh ra?
Ai nha, nam nhân này rốt cuộc hành nghề được không a?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT