Kiều Sở thoáng sợ hãi rồi mím môi giận dữ nói: “Cho dù gia có tiền cũng không được lãng phí như vậy.”

Duệ vương đảo mắt sang nhìn món đồ trong tay nàng, giật giật môi, nói, “Cho nàng.”

Kiều Sở nghe vậy liền cất món đồ kia vào hà bao, cong cong khóe môi, tâm trạng rất tốt. Trong mắt Duệ vương cũng đầy ý cười, lại đưa hà bao cho nàng, nói, “Thích thì lấy luôn đi!”

Lang Lâm Linh khó chịu, cắn chặt môi, nhìn sang phía Hoàng đế và Lệ phi.

Nét mặt Hoàng đế vẫn nhuốm đầy vẻ sầu thảm, trông như người mất hồn, hai mắt trống rỗng vô thần. Lệ phi có chút không nỡ, song cũng không gọi y, chắc y lại nhớ tới người kia, mấy năm nay, kỳ thực nàng đã quen với việc y hay thất thần thế này.

Lúc Kiều Sở đang định đưa tay nhận lấy hà bao thì lại bị Hoàng đế nắm lấy. Nàng cả kinh, lập tức nhìn vào mắt Hoàng đế.

Tần ca từng nói, nếu muốn hiểu được tâm tư một người, hãy nhìn vào đôi mắt của người ấy.

Nhưng nàng lại không biết đôi mắt Hoàng đế rốt cuộc đang muốn nói gì, trong đó có chán chường, đau đớn, thương tiếc,… thậm chí còn thoáng hiện lên vẻ không cam tâm. Y yêu Thường phi, giờ khắc này, chẳng cần bất cứ lý do gì, nàng vẫn tin chắc như thế.

Lúc tay bị nắm lấy, Kiều Sở quay đầu nhìn về phía Duệ vương, hắn cũng nhìn nàng, đôi mắt chứa ý cười. Hắn nói, “Phụ hoàng nếu đã hứa, thì phải giữ lời! Tẩm điện của Phi, nhi thần muốn ở đó mấy hôm.”

Hoàng đế chẳng để tâm lời hắn, chỉ nhìn chuỗi ngọc trong tay, đây là chuỗi ngọc mà phương Tây tiến cống, vô cùng quý giá. Năm đó, hắn thưởng chuỗi ngọc này cho Thường phi, song nàng lại chẳng để tâm chút nào. Về sau, nó bị Duệ vương xem như đồ chơi, thường cầm để luyện bắn cung.

Khi ấy tài bắn cung của Duệ vương không tốt mấy, so với Thái tử còn kém xa. Mà nay, tài nghệ của Duệ vương đã trở nên xuất sắc, đến mức người ít nói như phụ thân của Lang Lâm Linh cũng khen không dứt miệng.

Sự khích lệ hắn của Kiều Sở năm xưa chắc cũng phần nào có ích, thật không uổng công nàng nhọc lòng như vậy. Nhắc đến mới thấy, hai đứa nhỏ này duyên phận không nhạt, có lẽ đã thề nguyện kết tóc se duyên từ kiếp trước.

“Kiều nha đầu, hôm nay ngươi không cần phải xâu ngọc rồi!” Tài bắn cung của Kinh Hồng đã xuất thần nhập hóa, hắn không còn là Tiểu Bát mà y vẫn luôn khinh thường năm nào nữa.

Kiều Sở khó hiểu, chỉ là xâu ngọc mà thôi, trước kia nàng vẫn làm mãi. Mỗi lần quét dọn tẩm điện của Thường phi, thấy những viên ngọc rơi lả tả, nàng lại nhặt lên, xâu chúng thành chuỗi.

Lệ phị cười cười, nói, “Nếu Kiều phi thích chuỗi ngọc này, Hoàng thượng sẽ lại ban thêm.”

Hoàng đế trầm giọng trách, “Nàng không biết chuỗi ngọc kia có lai lịch thế nào à? Đó là ngọc trai phương Tây, đâu có nhiều.”

Duệ vương rũ mắt, lặng im, không biết đang suy nghĩ gì.

Kiều Sở vân vê chuỗi ngọc, lại nghe Hoàng đế nói thêm: “Kiều nha đầu, nếu không phải năm ấy ngươi nhặt ngọc lên xâu chuỗi giúp Kinh Hồng thì chắc hắn cũng không có được tài bắn cung như ngày nay.”

Kiều Sở nghe không hiểu lắm, nhưng không dám tùy tiện hỏi lại, trong lòng thầm nghĩ, càng biết nhiều càng nguy hiểm. Duệ vương vội hỏi nàng: “Nàng là người xâu ngọc năm ấy?”

Kiều Sở cười, vẻ mặt của hắn lúc này trông rất thú vị. Từ lúc quen hắn tới này, nàng chưa thấy hắn gấp gáp như thế bao giờ.

Hoàng đế rất ngạc nhiên, y tưởng Kiều Sở đã sớm nói cho hắn biết chuyện này, nào ngờ lại không. Sao tiểu nha đầu Kiều gia lại không nói ra?

Kiều Sở thoáng cười mỉa mai, sau đó lấy cớ khi nhỏ nàng từng bị bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh đã quên đi rất nhiều chuyện.

Duệ vương không hỏi nàng gì nữa, ôm lấy nàng nhìn về phía Hoàng đế.

Hoàng đế chẳng còn cách nào đành phải kể lại hết những chuyện y đã thấy trong hoa viên năm ấy cho Duệ vương nghe, nhân tiện cũng giúp Kiều Sở làm sáng tỏ sự khó hiểu ban nãy.

Duệ vương kinh ngạc nhìn chiếc cung nhỏ trong tay một hồi lâu, lại nhớ đến tiểu cô nương hay sụt sịt mũi rất khó coi năm xưa, thì ra là nàng, mà không phải Linh như hắn vẫn tưởng.

Đúng, Linh nói chuyện luôn lạnh lùng cứng nhắc, chưa bao giờ ấm áp, nhẹ nhàng như nàng, như ký ức năm nào của hắn.

Vậy thì… hắn nhất thời sợ hãi. Lại nghĩ tiếp, người ở bên cạnh hắn khi Phi qua đời là… Hắn xưa nay chưa bao giờ tin quỷ thần. Trước kia khi có người nói với hắn rằng những kẻ tạo nhiều tội nghiệt thì người kẻ đó yêu sẽ phải gánh chịu hết thảy mọi báo ứng, hắn luôn chẳng để tâm, chỉ cười cho qua.

Nhưng hôm nay, trong thâm tâm hắn bỗng hoảng hốt, hắn nghiêng đầu nhìn nữ tử mà hắn đang ôm trong lòng.

Kiều Sở bối rối cười cười, hơi ngọ ngoạy, nhưng hắn không để tâm, lại càng ôm nàng chặt hơn. Thế nên, mặt Kiều Sở liền vùi trong ngực hắn. Nàng liền tự giễu, như vậy cũng tốt, đỡ phải đối mặt với Lang Lâm Linh.

“Tẩm điện của Thường phi đã dọn dẹp xong rồi ạ.”

Hoàng đế nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẻ hiu quạnh trong đôi mắt cũng dần tiêu tán. Tẩm điện của người kia, hơn mười năm chưa từng được sửa sang, từ lâu đã trở nên hoang tàn. Nếu không nhờ cái đêm tiến cung kia của Kiều Sở, hẳn nó đã sớm bị quên lãng từ lâu.

“Tạ ơn phụ hoàng.” Duệ vương hơi khom người xuống.

Hoàng đế lại mỉm cười, cũng không ở thêm nữa, vời Lệ phi cùng y hồi cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play