Lúc Duệ vương cùng hai nàng đến viện thì thấy hoàng đế đang vui vẻ ngắm hoa trong viện với Lệ phi.
Viện này không có hoa, nhưng lại có nhiều giống cây mùa đông. Kiều Sở không giải thích được, có lần hỏi Cảnh Bình, Cảnh Bình im lặng hồi lâu rồi nói: “Gia vốn yêu hoa cỏ, nhưng từ khi… Thường phi qua đời, gia không yêu nữa.”
Lời nói rõ ràng như thế, Kiều Sở không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được. Có lẽ Thường phi cũng là một người yêu hoa, mà bà lại thương hắn như vậy… Hắn, chỉ sợ nhìn vật sẽ nhớ người mà thôi.
Nhưng từ lúc trở về từ bãi săn, viện này tự dưng lại có thêm rất nhiều hoa. Kiều Sở cũng thích hoa, nhưng lại không thích chăm sóc hoa. Trước kia, Tần ca có trồng một ít hoa cỏ, nhưng nàng cũng chưa từng chạm vào. Hoa cỏ mong manh như vậy, mà nàng lại không phải người tinh tế, rất sợ làm hư hoa của huynh ấy, khiến huynh ấy tức giận.
Nhắc đến mới thấy hóa ra Thượng Quan Kinh Hồng và Tần ca rất khác nhau. Tuy cả hai đều bá đạo, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng tựa hồ biết ẩn nhẫn hơn, cách xử lý sự việc hay đối xử với người khác, kể cả với nàng đều khác Tần ca.
Nàng đang ngẩn người thì Duệ vương và Lang Lâm Linh đã bước lên trước, nàng liền tiến đến bên cạnh hành lễ theo.
Hoàng đế cười ha hả, cho họ đứng dậy.
Lệ phi mím môi nhìn Kiều Sở, ánh mắt hiện lên vẻ ấm áp. Đứa nhỏ Kiều Sở này, nàng luôn cảm thấy nó hơi giống Thường phi, nhưng lại không biết giống điểm nào.
Cuối đông, hầu hết chim đều đã thiên di về phương nam, lúc này chỉ còn lại lác đác vài loài tránh rét ở đây.
Hoàng đế hưng trí bừng bừng, chỉ vào một con chim đang đậu trên nhành cây, nói: “Kinh Hồng, nếu con bắn hạ được con chim kia, trẫm sẽ thành toàn một mong ước của con.”
Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng tay hoàng đế chỉ, động tác đều tăm tắp, nhưng mặt mỗi người lại hiện lên một sắc thái khác nhau.
Lệ phi điềm đạm, chỉ cười không nói gì.
Lang Lâm Linh hơi tái mặt, chau mày. Cảnh tượng hắn vừa ôm Kiều Sở vừa bắn trúng hồng tâm ở bãi săn lần trước nàng vẫn nhớ rõ. Nhưng khoảng cách lần này so với trước lại xa hơn mười thước. Cho dù tài bắn cung tốt cũng đâu thể bách phát bách trúng, lại công thêm mười thước này thì biết làm thế nào bây giờ?
Kiều Sở thì lại thản nhiên nhìn con chim kia, khẽ nhếch mội cười. Tuy chuyện lần trước ở bãi săn là nàng ra tay thay hắn, nhưng với tài bắn cung của hắn thì con chim này có là gì.
Hoàng đế đã nói thế, tất nhiên Cảnh Bình vội vàng đi lấy cung tên.
Kiều Sở thoáng liếc về phía Duệ vương đã thấy hắn lấy một cung tên nhỏ trong ngực ra, ặc, cái này do nàng mang từ cung Thường phi sang, bị hắn giành mất rồi đưa cho nàng cái khác.
Hoàng đế sầm mặt, ánh mắt lóe lên, chăm chăm nhìn chiếc cung nhỏ trong tay Duệ vương. Năm đó khi y ban cho Thái tử chiếc cung nhỏ mà tiểu quốc tiến cống, Bất Tạ liền tự tay làm chiếc cung tên này, dù uy lực kém hơn chiếc của Thái tử nhưng lại rất đẹp mắt.
Phương Phỉ yếu đuối, từ trước tới nay sẽ không làm những việc như vậy, hơn nữa cũng không cần, chỉ cần nàng ta muốn gì, y nhất định sẽ mang thứ tốt nhất dâng cho nàng ta. Nhưng Bất Tạ không thế, nàng chẳng bao giờ đòi hỏi thứ gì từ y, nàng nói: “Bất Tạ thích dựa vào chính mình, chỉ có chính mình mới vĩnh viễn không bỏ rơi bản thân, dù có khó khăn đến đâu chăng nữa.”
Lời này của nàng, có chút bóng gió châm biếm y. Giữa Phương Phỉ và Bất Tạ, y luôn luôn chọn Phương Phỉ mà bỏ Bất Tạ.
Có lần, Phương Phỉ cười hỏi y, nếu nàng ta và muội muội cùng gặp nạn, y sẽ cứu ai trước? Y cười đáp: “Tất nhiên cứu nàng .” Phương Phỉ sóng mắt lay động, ôm lấy cổ y. Thật ra, y mong Bất Tạ vĩnh viễn sẽ không gặp bất cứ kiếp nạn gì, cho dù gặp phải, nàng cũng sẽ tự bảo vệ được bản thân.
Vậy mà cuối cùng, kiếp nạn Thường phi gặp, lại do sự độc ác lạnh lùng của y gây ra.
Ngày giỗ nàng, y bỗng nhớ đến đôi mắt mở to của Bất Tạ, chất chứa trong đó là hận thù dành cho y. Y cười khổ, sống chết nơi sa trường, y chẳng sợ bao giờ. Nhưng ánh mắt của nữ tử kia, y không dám nhớ tới, cũng không dám nhớ tới cái chết bi thảm của nàng.
Nàng trước giờ luôn là một nữ tử mạnh mẽ, không nhu thuận như Phương Phỉ. Thậm chí, y cảm thấy may mắn vì có Tiểu Bát, nếu không, chắc chắn nàng sẽ bỏ y mà đi.
Y đột nhiên nhìn lão Thiết đang yên lặng đứng hầu phía sau, đó chẳng phải mà người năm xưa Bất Tạ mang theo lúc tiến cung nhìn lén y sao? Y lạnh lùng cười, chẳng qua chỉ là một nô bộc, vậy mà lúc nào Bất Tạ cũng ở trước mặt y tươi cười rạng rỡ kể chuyện A Thiết thế này, A Thiết thế kia.
Nô tài kia thật đáng chết, có thể ở bên nàng những mười năm, còn nhiều hơn quãng thời gian y có cùng nàng.
Lúc y đang miên man nghĩ ngợi thì nghe tiếng Duệ vương khẽ cười, nói: “Phụ hoàng chú ý nhé, nhi thần sẽ bắn hạ con chim này!”
Hoàng đế cười tự giễu thay cho những phẫn hận, sầu khổ của mình. Y đường đường là vua của Đông Lăng, lại đi so đo với một nô tài. Tội lỗi này, phải tính trên đầu Thường phi mới được, nếu không phải nàng thân thiết với A Thiết như thế, y cũng sẽ không bỏ mặc thỉnh cầu của lão và Tiểu Bát lúc đó.
Ngân quang chợt lóe, một tiếng “Vút!” vang lên bên tai Lệ phi, lão Thiết liền phi thân đón lấy con chim.
Lang Lâm Linh thoáng cười dịu dàng, mắt ánh lên vẻ đắc ý. Kiều Sở chỉ bĩu môi, từ từ đi về phía rừng cây nơi con chim vừa đậu.
Duệ vương cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần đã bắn hạ con chim này rồi!”
Lão Thiết cung kính dâng con chim lên trước mặt hoàng đế. Con chim sợ hãi giãy giụa trong tay lão. Lệ phi nghĩ thầm, tài bắn cung của Duệ vương thật thần diệu, chỉ bắn trúng cánh chim mà không hề khiến nó bị thương.
Hoàng đế lúc này cũng cười tươi, trên mặt không che giấu sự ngợi khen, vui vẻ nói, “Tài nghệ khá lắm! Còn tốt hơn nhị ca của con nữa!”
Kiều Sở lúc này đã trở lại, nghe thấy lời hoàng đế thì khóe miệng nhếch lên, nghĩ thầm, “Có vậy người mới biết, Kinh Hồng đương nhiên mạnh hơn thái tử lưu manh nhiều.”
Hoàng đế tâm trạng thoải mái, nhắc lại lời hứa vừa rồi, bảo Duệ vương hãy nói mong ước của mình. Duệ vương thoáng nhìn Kiều Sở, rồi lại liếc về phía Lang Tâm Linh, không biết suy nghĩ gì, do dự không nói.
Bầu không khí không tốt nên Kiều Sở cũng không dám lên tiếng, chỉ nghịch nghịch món đồ trong tay. Kể ra Duệ vương cũng lạ, lại lấy cái cung nhỏ vậy mà bắn chim, may mà tài bắn cung của hắn rất xuất sắc, nếu không chẳng phải sẽ bị mất mặt ư?
Nàng nghĩ ngợi vẩn vơ chẳng màng đến biến hóa xung quanh, đến khi nàng hậu tri hậu giác hồi hồn thì đã thấy hoàng đế nhìn chằm chằm món đồ trong tay nàng. Chuyện này cũng không có gì, nhưng sao nét mặt của hoàng đế lại đầy vẻ sầu thảm, giống như nhớ lại chuyện gì đau đớn thế kia?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT