Lệ phi không phải người nhiều chuyện, cũng hiểu đạo lý người khôn phải biết giữ mình, tuy rằng có chút nghi ngờ với chuyện Hoàng đế vội vã rời đi, nhưng cũng không nhiều lời.

Chỉ là, lúc nàng ngồi trong kiệu một mình lại không thể áp chế những rối rắm trong lòng xuống.

Thiên hạ này, cuối cùng sẽ về tay ai?

Tiểu Ngũ nói, Bát đệ tâm tư thâm trầm, mấy năm nay vẫn luôn ẩn nhẫn, không để lộ ra bao giờ. Nhưng những lời có ý tứ khiêu khích ban nãy của Duệ vương, nàng nghe ra, hẳn là Hoàng đế cũng đánh hơi được.

Không biết y có nổi giận không, nếu nổi giận thật thì… Nàng khẽ nhíu mày, tình thế hôm nay, thực lực của Duệ vương đã có thể so với Thái tử, thậm chí còn trội hơn.

Bức họa Thường phi đưa nàng rốt cuộc có thể bảo vệ Thái tử hay không, cũng chẳng biết được. Nhưng dù có bức tranh kia thì thế nào, Duệ vương thật có thể bỏ xuống lòng tranh đoạt sao? Hắn chính bởi hận phụ hoàng của hắn nên mới nuôi giấu tâm tư ấy.

Kiệu dừng lại, nàng khẽ thở dài một tiếng, xốc mành, mới biết đã tới ngoài cửa điện.

Nhưng tẩm điện này lại không phải Lăng các của nàng.

Nơi này có chút cổ xưa hoang phế, cổng và sân rụng đầy hoa vì tiết đông rét mướt. Mỗi lần gió thổi, những cánh hoa lại chập chờn chao lượn như làn váy của một nữ tử đang yêu mị bước đi.

Lệ phi vuốt lại vạt áo hơi nhăn nhúm, thở hắt ra.

Dưới nắng ấm, Hoàng đế một thân hoàng bào, đứng lặng ở cửa điện.

Mạc Tồn Phong đang sai bảo cung nhân dọn dẹp tẩm điện, trong ngoài có hơn mười người, cuối cùng tẩm điện cũ nát cũng có chút nhân khí.

Hơn mười năm bị bỏ hoang, tẩm điện tinh xảo khi xưa nay đã xuống cấp khôn cùng. Thường phi là phi tử y sủng ái nhất, nên tẩm điện dù không xa hoa nhưng cũng chẳng tầm thường chút nào. Hôm nay nhìn lại, lại có vẻ như y không sủng nàng ấy nhiều như vậy.

Lòng nàng bỗng đau nhói thay cho nữ tử như hoa kia.

Nếu chưa từng gặp nhau, có phải sẽ không yêu không? Nếu không yêu, có phải sẽ không phải đau lòng, không mất mạng không? Tóm lại, gặp nhau là do duyên số, yêu nhau cũng là duyên số, mà oán hận nhau, âu cũng bởi duyên số.

Thường phi luôn luôn là một nữ tử cố chấp, mối tình đơn phương như thế mà nàng ấy vẫn cứ khư khư đeo đuổi.

Lệ phi cười chua xót, nàng không phải Thường Bất Tạ, sao biết y không yêu nàng ấy? Nếu không, sao ngày nào y cũng tưởng niệm. Tư vị tưởng niệm đâu dễ chịu gì, nó cứ như tằm ăn rỗi trái tim, lâu này kết kén. Dầy lên, chắc sẽ có lúc không thấy đau nữa.

Bất Tạ, nàng ấy cũng như thế sao? Đau thương đã quen, nên không còn đau nữa.

Đột nhiên nhớ tới chuyện nhập cung năm ấy, nàng thoáng trông ra ngự hoa viên đằng xa, chợt thấy hoảng hốt. Dưới táng cây hòe, nàng ấy luống cuống cắn chặt môi, nhìn y lại gần, cánh hoa rụng lả tả trên đầu nàng ấy.

Nàng ấy cùng lắm cũng chỉ là nữ tử hai mươi tuổi xuân, được nuôi dưỡng trong các, chưa từng gặp được nam tử như ngọc nào như thế, huống chi người nọ còn là chồng của nàng, cũng là người tôn quý nhất trên đời này.

Y có chút động tình, còn nàng ấy thì chẳng biết, cứ tin là có một chút đi. Nếu động chân tâm ở cái tuổi ngây ngô ấy mà được đáp lại thì còn gì tốt đẹp hơn, còn nếu không, sẽ thật phiền phức.

Cũng không biết cung nhân dọn dẹp kiểu gì đã chọc giận Hoàng đế, lúc Lệ phi hồi hồn đã thấy Mạc Tồn Phong đuổi những cung nhân chọc giận Hoàng đế đi.

Lệ phi xốc lại tinh thần, uyển chuyển nói, “Duệ vương có phủ đệ của mình, có lẽ sẽ không đến tẩm điện, Hoàng thượng…” Nàng đang định nói “đừng nên xem là thật” thì Hoàng đế đã lạnh lùng nhìn nàng, hàm ý trách cứ.

Lệ phi run lên, nghĩ, lần này nàng đã nhiều chuyện rồi. Tẩm điện của Thường phi, nếu y đã muốn dọn dẹp thì cứ để y dọn dẹp, nàng thật không nên nói gì. Hơn nữa Duệ vương có ở đây hay không, nàng cũng không quản được.

Vừa nâng mắt nhìn đã thấy Hoàng đế đứng tựa vào cửa, nhìn đóa hoa khắc trên ấy, thần sắc tốt lên, khóe môi khẽ nhếch, như thể gặp chuyện vui vậy.

Đã nhiều năm nàng chưa thấy y cười như vậy, một cái cười nhẹ, cũng đủ khuynh thành.

Mấy năm trước, Thái hậu nói trong thọ yến, từ khi đứa nhỏ Bất Tạ kia ra đi, Ai gia chưa từng thấy Hoàng nhi nở nụ cười.

Kỳ thực cũng không phải thế, song nụ cười bình thường của Hoàng đế, chỉ hiện trên nét mặt, mà không phải trong đáy mắt. Cuối cùng cũng đều bởi y quyến luyến Thường phi, thậm chí.. thậm chí vượt qua người ngoài cung kia.

“Thời gian trôi đi, chỉ có hoa này là vẫn kiều diễm như thế.” Hoàng đế mân mê đóa hoa được khắc trên cửa, đầu ngón tay lặng im lướt dọc theo từng nét chạm trổ xinh đẹp.

Đa phần các cửa điện đều được chạm trổ những hoa văn mang ý nghĩa cát tường, rất ít khi khắc hoa, mặc dù hoa Mẫu Đơn trông cũng rất phú quý cao sang.

Thường phi không thích thế nên nói đừng khắc, nếu muốn khắc thì khắc một đóa thu hải đường đi. Y đương nhiên không biết vì sao, nhưng cũng cho phép nàng, nàng rất ít khi xin y điều gì, chỉ một điều này thôi cũng đủ làm y thấy sung sướng.

Vì sao Phi lại thích thu hải đường, lúc rảnh rỗi y cũng từng hỏi, nhưng mỗi lúc như thế Thường phi lại cười trừ cho qua, song trong đôi mắt không khỏi vương vất nét u buồn, loại u buồn này cứ từ từ rót vào cốt tủy y.

Mãi về sau, khi y hiểu được vì sao, thì nàng đã lìa trần.

Người với người, thì ra sẽ không có ai mãi ở một chỗ chờ đợi ai. Nếu ngươi lui, người kia cũng sẽ lui. Đợi đến khi ngươi muốn tiến đến, thì cơ hội đã qua rồi.

Sống không thể gặp là điều đáng buồn. Mà, hối không thể sửa lại càng đáng hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play