Máu tươi từ cổ họng phun ra ào ạt, mùi vị tanh ngọt trong nháy mắt lan tràn toàn bộ phòng đá.



Tu Tam Nương trơ mắt nhìn đoản kiếm cắm ngay cổ họng mình, giãy dụa, lại nói không ra lời.



Nàng không ngờ, Tiêu Thanh Ngạn bị trúng độc rất nặng, không hề còn chút nội lực nào, chỉ một chiêu đã giết chết mình.



Tiêu Thanh Ngạn thấy ánh mắt của nàng từ từ ảm đạm, mất đi ánh sáng lộng lẫy.



Hắn chỉ có cơ hội một lần, một cơ hội quyết sinh tử.



Vô lực ngã xuống một bên vách tường, một đòn vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực toàn thân của hắn, Tiêu Thanh Ngạn âm thầm tính toán trong lòng, hắn còn có bao nhiêu thời gian.





Thẩm Triệt không tìm được Tiêu Thanh Ngạn, trái lại gặp được Quân Hoài.



Thấy hắn đi về phía Hoa Điêu lâu, Thẩm Triệt nín hơi ngưng thần, không xa không gần theo sát.



Quân Hoài bị cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức hơi ngưng lại.



Trong nháy mắt liền hiểu được chuyện gì, ánh mắt như vũ tiễn bắn về phía Tiêu Thanh Ngạn ngồi trước cửa đá.



“Ngươi không muốn biết cách lấy giải dược sao?”



Tiêu Thanh Ngạn khẽ cười, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cho dù có giải dược, Tử Ngọ Tán Hồn Chưởng cũng sẽ bộc phát, ta muốn hay không muốn, thì có gì khác biệt chứ.”



“Ồ?” Quân Hoài lạnh giọng cười nói, “Ngươi đã sớm chuẩn bị đi chết rồi sao?”



“Dĩ nhiên là không muốn chết.” Tiêu Thanh Ngạn có chút bất đắc dĩ, cũng có chút quyến luyến mà nhìn ngó cửa mật đạo, “Ít nhất cũng phải chứng kiến ngươi chết rồi ta mới có thể chết, trên đường hoàng tuyền, cũng không cô đơn.”



Quân Hoài không nổi giận mà bật cười, đạp lên người Tiêu Thanh Ngạn, bỗng nhiên bàn tay bóp cổ Tiêu Thanh Ngạn, mắt lộ ra sát ý: “Cùng chết? Tiểu Thanh Ngạn, đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn còn rất ngây thơ nha.” Tay hắn đột nhiên dùng lực, Tiêu Thanh Ngạn lập tức hô hấp khó khăn, sắc mặt đỏ lên, máu tươi trong khoang miệng tuôn ra, thuận theo khóe miệng chảy xuống.



Quân Hoài thấy sắc mặt Tiêu Thanh Ngạn đã tím bầm, thì chậm rãi thả lỏng tay ra, thấy hắn ho sặc sụa, mới lạnh giọng châm chọc nói: “Tiêu Thanh Ngạn, ngươi có mấy cái mạng mà đòi chết cùng ta?”



Tiêu Thanh Ngạn cười ha ha, rồi lại ho khụ khụ không ngừng được, máu tươi thuận theo khóe môi nhiễu xuống mặt đất, tí tách vang vọng.



Hắn liền dùng tay lau một cái.



Có thể thấy được, cả bàn tay đều đỏ tươi.



Đoản kiếm bỗng nhiên xuất hiện trên tay Tiêu Thanh Ngạn, nhào lại gần Quân Hoài, mạnh mẽ cắt ra một vết thương ở trên cánh tay hắn .



Vết thương sâu thấy xương, động tác Tiêu Thanh Ngạn không chậm trễ chút nào, trở tay điểm hai đại huyệt của Quân Hoài!



Quân Hoài không kịp phòng bị, không hề nghĩ tới hắn kiệt lực gần chết, còn có thể xuất ra sức mạnh như vậy. Tiêu Thanh Ngạn cũng không có hậu chiêu, thân thể lảo đảo bước nhanh về phía cơ quan của cửa đá.



Quân Hoài hoảng hốt trong lòng!



Tiêu Thanh Ngạn thân trúng kịch độc, độc tố tồn tại trong mạch máu đã lâu, bởi vậy khi hắn cắt cánh tay Quân Hoài, trên đoản kiếm đã dính máu của hắn, khiến cho Quân Hoài trúng độc, làm cho Quân Hoài hành động chậm chạp, cho nên hắn mới có thời gian điểm huyệt Quân Hoài, lại tranh thủ thời gian thả xuống cửa đá.



Tay hắn không đủ sức, mặc dù đã liều mạng dùng toàn lực điểm hai huyệt đạo kia, nhưng chỉ có thể tạm thời khống chế hành động, không thể đoạt mệnh. Tiêu Thanh Ngạn không rảnh bận tâm Quân Hoài, nhanh chóng thả xuống cửa đá kia!



Không chút do dự nào.



Cửa đá lăn xuống, Tiêu Thanh Ngạn chợt thấy thân ảnh Thẩm Triệt nhanh chóng chạy về phía phòng đá.



Hắn ngơ ngác, nở nụ cười khổ, cũng thật là, người sắp chết, luôn nhìn thấy những gì mình muốn thấy nhất.



“A Ngạn!” Thẩm Triệt gọi một tiếng, khiến cho Tiêu Thanh Ngạn tỉnh táo lại, hắn nhìn Thẩm Triệt chằm chằm, nhất thời cũng không biết làm sao.



Thẩm Triệt thấy cửa đá chỉ còn lại một khe hẹp, muốn hạ thấp người vọt vào phòng đá, Tiêu Thanh Ngạn theo bản năng mà đánh vào bả vai Thẩm Triệt, ngăn cản hắn tiến vào phòng đá.



Cửa đá hạ xuống, khói bụi khắp nơi.



Tiêu Thanh Ngạn giống như trút xuống một bụng tâm sự, lưng dựa vào cửa đá, trầm thấp nói: “Thẩm Triệt, kiếp sau gặp lại.”



Thẩm Triệt thấy cửa đá hạ xuống ở trước mắt, la lên tên Tiêu Thanh Ngạn, dùng hết sức đánh vào cửa đá, nhưng cửa đá kia không hề nhúc nhích, ngay cả một vết nứt cũng không có.



Thẩm đại hiệp hô phong hoán vũ trên giang hồ, bây giờ đứng ngây ra trước một tảng đá, trong lòng vô cùng đau đớn.



Nếu như hắn có thể tìm tới cơ quan tiến vào phòng đá sớm một chút…



Nếu như hắn có thể tìm tới Tiêu Thanh Ngạn sớm một chút…



Nếu như hắn có thể cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với Tiêu Thanh Ngạn…



Trên đời này, không có nếu như.



Tiêu Thanh Ngạn nghe âm thanh của Thẩm Triệt sau cửa đá, cong cong khóe miệng.



Hắn còn có một việc muốn làm.



Thẩm Triệt, làm xong chuyện này, chúng ta kiếp này, coi như duyên tận.



Tiêu Thanh Ngạn nhặt lên đoản kiếm trên mặt đất vừa mới rơi xuống, đỡ vách đá, lảo đảo đến gần Quân Hoài.



Trong lòng Quân Hoài vô cùng tức giận, thấy Tiêu Thanh Ngạn đi tới, sinh ra một luồng khí lực phá tan huyệt đạo! Tiêu Thanh Ngạn chưa phòng bị, hắn bỗng nhiên dùng lực, thân thể suy yếu né tránh không kịp, thấy Quân Hoài đánh tới một chưởng, lại không nhúc nhích, miễn cưỡng chịu một chưởng này, cả người ngã trên vách đá, chấn động đến mức phun một ngụm máu.



Thẩm Triệt nghe thấy trong phòng đá có biến, kêu to tên Tiêu Thanh Ngạn, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.



Quân Hoài được tự do, ngồi xổm xuống nhìn Tiêu Thanh Ngạn cuộn người nằm trước mặt, hàn ý trong mắt dâng trào, chợt cười nói: “Tiêu Thanh Ngạn, ngươi bỏ mạng để cứu người trong lòng, chỉ tiếc, Thẩm đại hiệp kia mắt bị mù.” Hắn dừng lại một chút, quay đầu lại cất cao giọng nói, “Thẩm đại hiệp, ngươi có biết, Tiêu Thanh Ngạn có một năm ước hẹn với ta không?”



Thẩm Triệt gấp gáp hỏi: “Bất luận hắn và ngươi từng có ước định gì, ngươi thả hắn ra! Chuyện ngươi muốn hắn làm, ta sẽ thay ngươi làm!”



Tiêu Thanh Ngạn chịu một chưởng, đã đau đến vô lực, chợt nghe thấy Thẩm Triệt trả lời như vậy, cong cong khóe môi, nhưng trong lòng nghĩ, Thẩm đại hiệp, những lời này của ngươi quá mức ngây thơ. Chỉ tiếc, chúng ta ai cũng không quay đầu lại được.



Quân Hoài cười ha ha, dựa vào cửa đá, mũi chân đạp lên người Tiêu Thanh Ngạn, nói: “Tiêu Thanh Ngạn cùng ta ước định, muốn giết một người, một năm kỳ hạn.” Hắn dừng một chút, “Người này, chính là Thẩm đại hiệp ngươi.”



Hiện tại Thẩm Triệt làm gì quan tâm nhiều chuyện như vậy, nghe nói là mình, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cất cao giọng nói: “Như vậy càng tốt, ngươi thả hắn ra, ta sẽ tự sát trước mặt ngươi!” Nếu hắn ép Tiêu Thanh Ngạn bỏ đi, mới gặp đại họa như vậy, thì hắn sẽ gánh chịu. Nhưng không ngờ Quân Hoài càng cười lớn hơn: “Thẩm đại hiệp thật là đại nghĩa, chỉ là cái mạng này của ngươi, bây giờ ta cũng không thèm. Ngươi phải sống, còn Tiêu Thanh Ngạn chắc chắn phải chết.”



Thẩm Triệt ngẩn ra, run giọng nói: “Vì sao?”



Quân Hoài bỗng nhiên rút ra dao găm, đâm một cái lên người Tiêu Thanh Ngạn, vốn dĩ có chút choáng váng Tiêu Thanh Ngạn bị đau đến tỉnh lại, miễn cưỡng nghe hai người đối thoại. Hắn đâm xong, mới chậm rãi nói: “Ta có hai loại thuốc, có thể giải độc trên người hắn. Một là Bách Thảo hoàn, có thể giải bách độc, Tử Ngọ Tán Hồn Chưởng dĩ nhiên cũng giải được, là vô thượng thần dược. Ta cũng chỉ có hai viên, một viên cho Tiêu Thanh Ngạn, một viên ở Hoa Điêu lâu. Đáng tiếc Hoa Điêu lâu bị phá hủy, Bách Thảo hoàn này dĩ nhiên cũng không thể tìm ra. Một cái khác, chính là thuốc giải Vô Tình tán, bây giờ, đang trong tay của ta.” Hắn chà chà hai tiếng, tựa hồ có hơi thất vọng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Triệt sau cửa đá, cười nói: “Nhưng hôm nay, mặc dù ta cho hắn thuốc giải Vô Tình tán, thì cũng không tìm được Bách Thảo hoàn.”



Trong lòng Thẩm Triệt mơ hồ có đáp án, chỉ là đáp án kia quá mức tàn nhẫn, hắn không đành lòng nói ra khỏi miệng.



“Chắc Thẩm đại hiệp đã đoán được viên Bách Thảo hoàn kia ở đâu rồi nhỉ.” Quân Hoài nói, “Không sai, chính là trong bụng người ngươi vô cùng yêu thương – Lục Lẫm, dùng để giải Toái Cốt tán!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play