Hoa Điêu lâu đã bị Thẩm Triệt dẫn người diệt trừ, bây giờ chỉ còn lại một mảnh phế tích, từ bên trong phế tích mở ra cơ quan, mang theo Tiêu Thanh Ngạn tiến vào địa lao của Hoa Điêu lâu.
Tu Tam Nương đã chờ ở đó từ sớm, duyên dáng gọi to một tiếng: “Ai nha, chỉ mấy ngày không gặp, liền tiều tụy như vậy?”
Quân Hoài tiện tay vung một cái liền quăng Tiêu Thanh Ngạn vào góc, va chạm kịch liệt khiến cho Tiêu Thanh Ngạn đầu váng mắt hoa.
“Hoa Điêu lâu không nuôi người vô dụng.” Quân Hoài liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi giết không được người, thì ta tự động thủ.”
Trong lòng Tiêu Thanh Ngạn run lên, nhắm mắt lại cười ha ha: “Chỉ bằng ngươi và Tam Nương?”
“Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Thẩm Triệt phá huỷ Hoa Điêu lâu, hắn đáng chết.” Ánh mắt Quân Hoài tàn nhẫn quyết liệt, trong lời nói không thể nghi ngờ.
Tiêu Thanh Ngạn nhìn thần sắc của hắn, đã hiểu hắn suy nghĩ gì trong lòng, chỉ nói: “Không nói đến Thẩm phủ cao thủ như mây, chỉ riêng Thẩm Triệt bây giờ, bên người còn có Lục Lẫm, các ngươi cũng ở hạ phong.”
Quân Hoài xoay chuyển ánh mắt, tập trung lên trên người Tiêu Thanh Ngạn, cúi người xuống nhìn hắn chăm chú nói: “Chúng ta muốn giết hắn, chẳng lẽ ngươi, không nỡ?”
Tiêu Thanh Ngạn quay đầu đi, không chịu hé răng.
“Tiêu Thanh Ngạn, ngươi… Ngươi đối Thẩm Triệt…” Tu Tam Nương kinh ngạc kêu lên, “Khó trách ngày ấy ta gặp ngươi, hắn còn che chở cho ngươi.”
Tiêu Thanh Ngạn nghe nàng nhắc đến chuyện ngày ấy, thầm nghĩ đó chính là lần cuối cùng được đồng hành với Thẩm Triệt, trong lòng không khỏi có chút đau khổ, chỉ là khẽ cắn răng, suy nghĩ nhiều chỉ khiến đầu đau nhức.
Tu Tam Nương vòng tới trước người Tiêu Thanh Ngạn: “Nói như thế, ngươi có tình với Thẩm Triệt, nhưng Thẩm Triệt vì Lục Lẫm, lại vô ý với ngươi?” Lời này tuy nói với Tiêu Thanh Ngạn, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Quân Hoài, “Chủ nhân, khi đó ngươi phái hắn đến bên cạnh Thẩm Triệt, chính là vô cùng sai lầm rồi.”
“Thẩm Triệt không hề phòng bị hắn, muốn động thủ, hắn có một trăm phần trăm thành công, chỉ xem hắn có nguyện ý hay không.”
Tu Tam Nương bừng tỉnh, lại bĩu môi nói: “Hắn nhất định là không đành lòng, mới rơi vào kết cục này.”
Tiêu Thanh Ngạn nghe hai người trào phúng trong lời nói, cũng không nổi giận, cười ha hả lắng nghe, giống như việc không liên quan tới mình.
Trong đáy lòng âm thầm nghĩ, đã như thế, phải sớm động thủ.
Chỉ là ước hẹn năm đó, cũng chỉ là giấc mơ hão huyền của mình.
Quân Hoài nhìn lướt qua Tiêu Thanh Ngạn đang nằm trên đất, để lại một câu: “Coi chừng hắn.” Liền lắc mình đi ra ngoài, Tiêu Thanh Ngạn nhìn sắc mặt của hắn, chỉ sợ là đi tra xét động tĩnh xung quanh Thẩm phủ.
Tu Tam Nương tràn đầy phấn khởi, ngồi xổm người xuống đánh giá Tiêu Thanh Ngạn, nói: “Sát thủ trọng tình, ngươi có biết là kết cục gì không?”
Tiêu Thanh Ngạn cười ha ha, giương mắt nhìn nàng: “Biết.”
“Đáng tiếc ngươi hoa rơi hữu ý, Thẩm đại hiệp lại là danh môn chính phái, nhìn không lọt mắt đám sát thủ không thấy được ánh sáng như chúng ta.” Tu Tam Nương xát muối vào vết sẹo của hắn làm trò vui, “Chẳng bằng ngươi giết Thẩm Triệt, chúng ta chấn chỉnh lại Hoa Điêu lâu.”
Tiêu Thanh Ngạn nhướng nhướng mày: “Ngược lại cũng không tồi.” Hắn suy nghĩ một chút, hỏi, “Lục Lẫm bị trúng độc, là khi nào?”
“Trên đường các ngươi trở về. Chỉ cần nội lực Lục Lẫm dao động, độc sẽ bộc phát.”
Tiêu Thanh Ngạn gật gật đầu: “Nói như vậy, Quân Hoài không tìm được đường thăm dò vào Thẩm phủ.”
Trong lòng hắn thoáng thả lỏng, giương mắt đánh giá phòng đá này, phòng đá dưới lòng đất Hoa Điêu lâu này vốn dĩ là địa lao, hiện tại Quân Hoài dùng nó ẩn thân, không thể tốt hơn. Bây giờ nơi đây là một khu phế tích, thì ai có thể nghĩ đến lâu chủ Hoa Điêu lâu ẩn thân ở bên dưới? Phòng đá này chỉ có một lối ra, phía trên có lắp đặt một số cơ quan, khi cửa đá hạ xuống, rồi xả nước vào thì chỉ có đường chết.
Tiêu Thanh Ngạn bỗng nhiên suy nghĩ, nếu ta chết ở chỗ này, Thẩm Triệt sẽ không tìm được ta đâu.
Hơn phân nửa là không, đúng rồi, hắn sao chịu trở lại nơi mà hắn khinh thường để tìm mình chứ.
Hắn sẽ không tới đây tìm mình đâu.
Tiêu Thanh Ngạn nghĩ đi nghĩ lại, viền mắt có chút chua xót, đem lực chú ý chuyển tới trên người Tu Tam Nương, hỏi: “Các ngươi dự định khi nào động thủ?”
Tu Tam Nương nhìn hắn một chút rồi suy tư, lại nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, hiện trạng của ngươi bây giờ, cũng không gây nên sóng gió gì. Mùng năm tháng sau, đại hội võ lâm, Thẩm phủ bày yến tiệc tiếp khách, đến lúc đó…”
“Tháng sau?” Tiêu Thanh Ngạn hơi nhướng mày, “Quân Hoài thật là nóng ruột.”
Hắn cũng âm thầm lo lắng, Quân Hoài muốn thừa lúc lộn xộn để động thủ, Thẩm Triệt nhất định khó lòng phòng bị. Đại hội võ lâm tuy là quần hùng hội tụ, nhưng mà tâm của người trong giang hồ, mỗi người mang một ý xấu riêng, Thẩm Triệt là một võ lâm kiệt xuất thế hệ mới, tuy rằng công phu nhất lưu, nhưng mà khó bảo đảm không có ai không nhân cơ hội động chút tay chân. Võ công Quân Hoài thua Thẩm Triệt, nhưng bàn về âm mưu tàn nhẫn, thì hơn Thẩm Triệt không chỉ một bậc.
Một phen suy tư, trong lòng đã có quyết định.
Chỉ tiếc, không thể nhìn thấy hắn.
Tiêu Thanh Ngạn nghĩ như thế, mặc dù có chút tiếc hận, nhưng vẫn rất mãn nguyện, chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Nội lực trong cơ thể hắn hư vô, giờ khắc này cưỡng ép vận chuyển, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân giống như có con kiến gặm cắn vậy, đau khổ không chịu nổi. Tu Tam Nương liếc hắn một cái, thấy hắn chỉ là nghiêng thân ngồi dậy, thần sắc khốn đốn, cũng không để ý tới.
Nhưng không ngờ, chính lúc này, đoản kiếm trong tay áo Tiêu Thanh Ngạn trượt tới trong tay.
…
Giống như Tiêu Thanh Ngạn nói, Lục Lẫm cũng không đáng lo ngại.
Sau khi uống thuốc giải qua nửa ngày liền tỉnh dậy, Ninh Giang kiểm tra một chút, đã không sao.
Trong lòng Thẩm Triệt vẫn cứ giống như có một tảng đá lớn đè ép, không thở nổi.
Không nhịn được mà nghĩ đến Tiêu Thanh Ngạn.
Nghĩ đến thần sắc Tiêu Thanh Ngạn khi hắn rời đi.
Thanh Ngạn sẽ không kể một câu chuyện cười không có chút ý nghĩa nào như vậy.
Thẩm Triệt có chút ảo não, mình có lẽ không nên lỗ mãng như vậy mà đỗ lỗi cho hắn, tại sao không chịu nghe hắn giải thích?
Có lẽ hắn có nỗi khổ trong lòng.
“Đại ca?”
Thẩm Triệt hoảng hốt lấy lại tinh thần, thấy Lục Lẫm đang nhìn hắn, “Sau khi ngươi trở về từ chỗ Thanh Ngạn thì tinh thần không ổn định, làm sao vậy?”
Không biết làm sao, càng ngày càng không yên lòng, Thẩm Triệt đứng lên nói: “Ta đi xem hắn một chút, vừa rồi, ngữ khí của ta có chút nặng, sợ là… Sợ là tổn thương hắn.” Không đợi Lục Lẫm khuyên can, hắn liền đứng dậy, đi về phía phòng cũ của mình.
Xa xa, liền nhìn thấy Doanh Tụ đang đứng ngơ ngác ở trước cửa, vội hỏi: “Làm gì vậy?”
Doanh Tụ sợ hết hồn, vội vàng khom người hành lễ nói: “Thiếu gia.”
“A Ngạn đâu?”
“Hắn… Hắn đi ra ngoài, còn… Còn nói những lời rất kỳ quái.” Doanh Tụ không dám che giấu, nói lại những lời của Tiêu Thanh Ngạn, Thẩm Triệt giật mình trong lòng, vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm.
Nhưng đập vào mắt, chỉ có tiếng người huyên náo, phố xá sầm uất ồn áo, làm gì có thân ảnh đơn bạc mang theo nụ cười mỉm kia chứ.
Thẩm Triệt lần đầu tiên cảm thấy, hắn đã đánh mất Tiêu Thanh Ngạn rồi. (Tịch Vũ: có k giữ, mất đừng tìm :v)
Khi còn nhỏ, hắn nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ sợ người khác tổn thương đệ đệ, bây giờ mình lại ba lần bảy lượt dùng ngôn ngữ đâm Thanh Ngạn bị thương.
Thẩm Triệt mờ mịt đứng ở đầu phố.
Hắn có thể đi đâu đây.
Hắn không có người nhà, cũng chưa từng nghe nói có bằng hữu nào.
Đúng rồi, hắn làm gì có bằng hữu, ai sẽ làm bằng hữu với sát thủ đây?
Thẩm Triệt bỗng nhiên giật mình, có thể hắn trở lại Hoa Điêu lâu hay không?
Trong đầu nghĩ như thế, dưới chân không tự chủ liền hướng ngoài thành chạy đi, dù thế nào, hắn phải đi xem một chút mới cam tâm.